MỘT - NICK
Tôi đã rơi một ít nước mắt khi tiếng chuông cuối cùng ấy vang lên. Chỉ một ít thôi.
Tôi không kinh như Harry. Anh ta đang khóc nức nở như một đứa con nít và ôm chầm lấy tất cả mọi người, kể cả một số học sinh Lớp 7, chúng trông có vẻ sợ hãi và đang muốn bắt xe buýt thật nhanh về nhà.
Dù hôm nay không phải lần cuối tôi có thể bên bạn bè, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá buồn. Bộ đồng phục này chẳng thể mặc vào thêm một lần nào nữa, chẳng còn những lúc cùng lũ bạn tụm quanh ăn uống, cái thời kỳ ăn bánh quy trong năm giờ mỗi thứ tư cũng qua rồi.
Và cũng chẳng thể đi chơi với Charlie ở trường được nữa.
Tôi nghĩ có một số điều khiến tôi lo lắng. Trở lại với tư cách là người song tính có lẽ là chính - nó đã đủ đau đớn trong năm mươi lần đầu tiên. Dường như luôn có ai đó chưa nghe hoặc không hiểu bạn đang nói gì hoặc không tin bạn cho đến khi bạn tự nhắc lại. Rời khỏi nhà cũng sẽ đáng sợ. Tôi hơi lo lắng về việc mẹ tôi luôn ở nhà một mình.
Và, một lần nữa, Charlie lại bị bỏ lại phía sau.
Tuy nhiên, cũng tốt khi rời trường học - Chúa ơi, tôi đã sẵn sàng cho việc học đại học rồi, để làm việc của riêng tôi bất cứ khi nào tôi muốn, để thực sự học những thứ tôi quan tâm. Cuối cùng, tôi đã thoát khỏi cái thị trấn tồi tàn này, có nơi ở riêng, mua thức ăn cho mình tôi, tự sử dụng thời gian của mình. Nó thật đáng mong đợi.
"Harry muốn biết liệu ngày mai chúng ta có tham dự bữa tiệc chia tay hay không." Charlie nói từ ghế phụ chiếc xe khi đang lướt điện thoại. Những người quen của chúng tôi thường nhắn tin cho Charlie trong những ngày này khi họ muốn nói chuyện với một trong hai chúng tôi vì tôi rất tệ khi trả lời tin nhắn. Em ấy làm điều đó tốt hơn tôi.
"Chà, anh thấy nó vẫn vui nếu em cũng nghĩ thế." tôi nói, quay xe ra khỏi bãi đậu của trường.
"Ừ, em nghĩ mình đi cũng được, bởi buổi dạ hội này kinh khủng quá mà."
"Hợp lý."
Chúng tôi ngồi trong sự im lặng thoải mái khi tôi đưa cả hai về nhà mình. Charlie lấy chiếc kính râm của mình từ ngăn cửa và đeo vào, sau đó bật radio, tiếp tục lướt qua điện thoại, có thể là qua Tumblr, đầu gối khuỵu xuống và đặt chân lên ghế. Thành thật mà nói, đó là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh không gợn mây, phản chiếu từ cửa sổ thị trấn và xe hơi. Tôi cuộn cửa sổ xuống và mở radio lên, sau đó tôi liền lấy máy ảnh dùng một lần trong túi rồi nhanh chóng chụp một bức ảnh về Charlie, khuôn mặt của em ấy đầy nắng ấm, mái tóc đen ấy được ngọn gió thổi nhẹ bay, cơ thể ấy cuộn tròn trên chiếc ghế. Rồi em ấy nhìn tôi ngay lập tức, mội nụ cười trên môi tựa mặt trời vậy. "Nick!"
Tôi cười toe toét nhìn lại con đường. "Đừng bận tâm đến anh."
"Ít nhất cũng phải báo trước cho em chứ."
"Vậy sao mà vui chứ."
Điều này là bình thường đối với chúng tôi, đi đến một trong những ngôi nhà của chúng tôi sau giờ học. Nói chung, chúng tôi dành nhiều thời gian hơn ở nhà tôi. Vì mẹ tôi thường đi làm và bây giờ anh trai tôi đã có chỗ ở riêng, chúng tôi như thể đang có nhà cho riêng mình. Trong vài tháng qua, cha mẹ chúng tôi đã đôi khi cho chúng tôi qua nhà của nhau, ngay cả vào những buổi tối ở trường.
Mẹ tôi không bao giờ bận tâm, nhưng bố mẹ của Charlie nghiêm khắc hơn và Charlie nghĩ rằng nếu anh ấy hỏi xin điều đó nhiều hơn một vài lần trong tuần, họ sẽ bắt đầu nói không.
Chúng tôi hiểu rằng điều này không giống như bình thường. Chúng tôi nghĩ rằng cha mẹ chúng tôi cũng thấy điều đó không bình thường. Ý tôi là, đừng hiểu sai ý tôi, họ ổn với điều đó, nhưng... những cặp đôi thanh thiếu niên bình thường không ngủ quanh nhà nhau vào những đêm đến trường, phải không? Họ không dành mỗi ngày cho nhau, phải không? Tôi không biết. Chúng tôi không quan tâm.
Những việc tôi và Charlie làm cùng nhau tại nhà của chúng tôi bao gồm: Chơi trò chơi điện tử. Xem TV và phim. Xem video trên YouTube. Bài tập về nhà. Trả lời câu hỏi trên lớp. Ôn tập. Ngủ trưa. Âu yếm. Làm chuyện ấy. Ngồi trong cùng một phòng trên chiếc máy tính xách tay khác nhau trong im lặng. Chơi trò làm vườn. Làm thức ăn. Làm đồ uống. Say rượu. Lên kế hoạch cho các chuyến đi đến các buổi hòa nhạc. Lên kế hoạch cho các kỳ nghỉ. Xây dựng pháo đài gối. Làm chuyện ấy trong đó (không sao, nó chỉ là một lần, nhưng nó đã xảy ra, tôi thề). Vui đùa với chú chó của tôi, Henry. Giúp em trai của Charlie, Oliver xây mấy công trình lego khác nhau. Nói chuyện. Tranh cãi. Hét. Khóc. Cười. Ôm. Ngủ. Nhắn tin cho nhau từ các phòng khác. Charlie tập đánh trống, tạo danh sách nhạc, đọc sách. Tôi chụp ảnh trên điện thoại, vẽ về Charlie khi em ấy không chú ý, làm những bữa ăn lạ miệng mà cả hai chúng tôi chưa từng thử trước đây.
Chúng tôi tận hưởng tất cả chuyện ấy. Có lẽ hơi nhàm chán. Nhưng thành thật mà nói, điều đó vô cùng ổn với đôi ta.
Hôm nay cũng không có gì quá khác biệt. Chúng tôi vào nhà, lấy đồ uống rồi thay đồ, tôi mặc chiếc quần thể thao và một chiếc áo len. Charlie thì lấy một số quần jean và áo phông mà anh ấy đã để lại đây ngày hôm qua, sau đó nằm gục xuống giường của tôi, nằm sấp xuống và mở máy tính xách tay của tôi.
"Em muốn ăn gì không?" Tôi hỏi khi định đi xuống cầu thang. Tôi luôn hỏi anh ấy điều này sau giờ học. Charlie mắc chứng biếng ăn khá nặng vào năm chúng tôi bắt đầu đi chơi. Anh ấy đã phải đến bệnh viện tâm thần trong vài tháng và nó đã thực sự có ích, nhưng tôi đoán em ấy vẫn còn. Những thứ như vậy không biến mất nhanh chóng. Nhưng căm bệnh đó của em ấy giờ không còn tệ như trước nữa, em ấy cũng tốt hơn ở nhiều khía cạnh khác. Các bữa chính giờ đã ổn với em ấy, dẫu rảng em ấy chẳng chịu ăn vặt chút nào, giống khi xưa vậy.
"Không, em ổn," Em ấy nói như thường lệ.
Tôi luôn kiểm ta cho chắc, tuy vậy. Tôi nghĩ nếu tôi tiếp tục hỏi thì một ngày nào đó em ấy sẽ nói đồng ý. Khi tôi quay trở lại tầng trên khi đã làm xong hai lát bánh mì nướng và một ly nước chanh, thấy Charlie đang cau mày trước màn hình máy tính xách tay. Tôi ngã xuống giường bên cạnh em ấy. "Có chuyện gì vậy?"
Em ấy liếc nhìn tôi rồi lại tia mắt vào máy tính trước khi nhấp vào thứ gì đó. "Không. Em chỉ đọc vài thứ trên Tumblr."
Tôi không có Tumblr, dù Charlie đã cố gắng khiến tôi sử dụng nó nhiều lần. Tôi thực sự không thích mấy cái như này.
Charlie cuộn mình để nhường chỗ cho tôi và lấy điện thoại ra. Tôi nằm xuống bên cạnh và kéo chiếc máy tính xách tay về phía mình. Em ấy đã thoát Tumblr, vì vậy có lẽ đó không phải là điều tôi quan tâm.
Trên một tab khác là trang tôi bắt đầu đọc sáng nay về đội bóng bầu dục của Đại học Leeds, đội mà tôi sẽ thử tham gia khi đến đó, nếu tôi đủ giỏi.
Đó là nơi tôi sẽ đến vào tháng 9 - Đại học Leeds. Nó khá xa; hình như khoảng hai trăm dặm hay gì đó, và tôi và Charlie cũng đã nói rõ ràng về việc cả hai phải chia xa. Mặc dù nó không mấy lý tưởng và không thể nào tuyệt vời như cách chúng tôi đi chơi hàng ngày vào thời điểm hiện tại, nhưng cả hai chúng tôi đều hoàn toàn ổn với nó. Charlie hiện có một công việc vào thứ bảy tại Topman và họ trả lương khá cao, vì vậy anh ấy nghĩ rằng anh ấy có thể bắt xe lửa để gặp tôi vài tuần một lần và tôi có thể bắt xe lại sau vài tuần, và điều đó có nghĩa là chúng tôi chắc chắn sẽ gặp nhau ít nhất hai tuần một lần, nếu không nhiều hơn. Và chúng tôi sẽ nhắn tin, gọi điện và Skype mọi lúc. Tôi bắt đầu kể cho Charlie tất cả sự thật về đội bóng bầu dục của Leeds - trường đại học có bao nhiêu bậc và liệu tôi có nghĩ rằng mình có thể vào được hay không (thành thật mà nói, ý tôi là, tôi khá giỏi bóng bầu dục, ý kiến riêng thôi), số lượng thành viên phòng tập thể dục của họ là bao nhiêu và liệu tôi có thể kiếm được việc làm ở đâu đó khi tôi đến đó hay không, việc cố gắng kiếm học bổng thể thao có đáng không, liệu tôi có thực sự ngớ ngẩn so với những người khác hay không, và đồng phục của họ đẹp làm sao (xanh và trắng).
Charlie vẫn nằm yên trên lưng và lắng nghe và hỏi một vài câu hỏi, nhưng sau khi tôi nói lan man một lúc, tôi có thể nói rằng em ấy đang chán nản vì giọng nói của anh ấy nhỏ lại và anh ấy bắt đầu nghịch tay áo của tôi, và sau đó, khi tôi đang ở giữa câu nói, anh ấy lăn sang bên cạnh và kéo tôi xuống sau gáy tôi và hôn, điều này khiến tôi ngạc nhiên vì chúng tôi đã lâu qua giai đoạn thân mật với nhau mỗi khi cả hai một mình.
Sau một vài giây, tôi lùi lại phía sau, nhưng em ấy chỉ kéo tôi xuống sâu hơn. Tôi cười khi đang cố chống lại đôi môi đấy và tôi cảm thấy em ấy cũng đang cười, nhưng cả hai chúng tôi đều không dừng lại và sau một phút hoặc lâu hơn, tôi cảm thấy bàn tay của mình vô thức vươn qua tóc em ấy. Đây là khoảng thời gian hơi kỳ lạ trong ngày đối với chúng tôi để làm việc này, nhưng rất khó để quan tâm, đặc biệt là khi anh ấy lao về phía trước nên anh ấy đang nằm đè lên người tôi.
"Em có muốn nói về điều gì khác không?" Tôi thì thầm, tự hỏi điều này đến từ đâu. Tôi vén tóc anh ấy ra sau trán. Tôi có lẽ thích mái tóc của Charlie. Ánh mắt hướng vào nhau. Sau đó em ấy ngồi dậy, ngả người ra sau và bật đài. Nhóm The Vaccines đang phát. Em ấy quay xuống, nghiêng đầu và nói, "Không chắc lắm." Rồi môi em lại ấy ở trên môi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro