Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai - Nick 3


NICK

Vì tôi đã không gặp Charlie trong nửa giờ, nên tôi nghĩ lúc này có thể là thời điểm tốt để đi tìm em ấy một lần nữa, ngay cả khi em ấy đang có tâm trạng xấu với tôi. Tuy nhiên, ý của em là gì? Em thực sự bắt đầu chọc tức tôi một chút rồi. Tôi đã không làm gì để em ấy có thái độ với tôi. Tôi tìm thấy em ấy ở tầng hầm và chỉ đang ngồi trong một góc với người bạn Aled của em ấy, vì vậy tôi đến chỗ anh ấy, hy vọng rằng tâm trạng tồi tệ kỳ lạ của em ấy đã biến mất, nhưng khi tôi vụt qua các vũ công, ngày càng gần hơn, tôi bắt đầu nhận ra rằng má em ấy đang ướt sũng, em ấy đang khóc, và đó là lúc tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự. Chắc chắn có gì đó không ổn.

Tôi khụy gối bên cạnh em ấy, Aled nhìn tôi với thái độ hoảng sợ như thể anh ấy không biết phải làm gì. Charlie quay đầu về phía tôi và Nếu điều đó có thể thì em ấy thậm chí còn say hơn cả trước đó. Chẳng quan tâm việc em ấy đang ngồi dưới sàn.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hét lên theo tiếng nhạc. Em ấy cười nhưng có vẻ không ổn, thực sự có gì đó không ổn." Anh tính bắt đầu nói về trường đại học một lần nữa hả?"

"Gì?"

"Nó làm em bực mình quá, Nick à."

Tôi liếc nhìn em ấy và hỏi, "Làm em bực mình?" nhưng em ấy chỉ lầm bầm điều gì đó để trả lời và tôi chả thể nghe thấy em ấy một cách chính xác. Sau đó, em ấy kéo tôi một cách thô bạo về phía mình bằng một cánh tay và hôn tôi.

Tôi nhanh chóng hiểu ra nụ hôn khi say này chẳng nồng nàn như lúc cả hai còn tỉnh táo. Mặc dù vậy, em ấy vẫn cố gắng làm nụ hôn sâu hơn. Tôi có thể cảm nhận được cả độ ẩm trên má em ấy cùng vị rượu. Phải mất vài giây để tôi mới thực sự nhận ra chuyện gì đang xảy ra và trong thời gian đó, tôi chớp mắt và thấy Aled đang giật mình lo lắng, đứng dậy và bỏ đi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Charlie ra khỏi người tôi. "Đừng."

"Niiiik." Charlie cố gắng rướn người về phía trước một lần nữa nhưng tôi chỉ lùi lại phía sau. "Anh đã hứa."

"Charlie, em đang hành động quá đỗi kỳ lạ đấy."

"Không, không phải."

"Vâng, em có." Tôi kéo anh ấy bằng cánh tay để cả hai chúng tôi đứng dậy. Em ấy loạng choạng rồi nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay. "Nào, chúng ta lên lầu thôi."

Em ấy không trả lời, thế rồi tôi dẫn em ấy trở lên qua khỏi các vũ công và trở lại tầng trên, nơi gần như trống rỗng - hầu như tất cả mọi người đang nhảy múa trong tầng hầm. Tôi dẫn anh ta đến nhạc viện, như tôi đã hy vọng, trống rỗng và yên tĩnh, ngoại trừ cơn mưa đang rơi trên mái kính.

Tôi lại đặt em ấy xuống chiếc ghế bành và cúi xuống trước mặt em ấy. "Chuyện gì vậy?"

Em ấy không nhìn tôi hoặc thậm chí có vẻ như đã nghe thấy tôi.

"Charlie!" tôi nói điều này to hơn một chút và lần này em ấy bắt gặp ánh mắt của tôi.

"Tại sao em làm như thế này?"

"Gì?" em ấy cáu kỉnh, lắc đầu. "Tôi đang hành động như thế nào hả?"

"Như thể trong một phút em tức với tôi rồi tiếp theo em muốn chảy khỏi tôi!"

Anh ấy cúi xuống và chụm đầu của mình vào hai tay. "Tôi cảm thấy kinh khủng."

"Chúa ơi." Tôi đứng lên. Đúng là hết thuốc chữa. "Tại sao em lại trông như một thằng khốn thế này?"

Em ấy bất động.

"Chỉ cần nói với anh!" Tôi nói. Vẫn không một lời đáp.

"Em không thể giận anh nếu mà em thậm chí còn không thể nói cho anh biết mình đang làm gì sai điều gì nữa chứ!"

Em ấy rên rỉ, lấy đôi tay che lại khuôn mặt đang lắc dữ dội.

"Chết tiệt." Tôi nói, ngồi xuống thật mạnh lên chiếc ghế sofa đối diện. "Tốt thôi, anh chẳng biết mình phải làm gì nữa bây giờ nữa rồi."

"Đừng hét vào mặt em nữa." em ấy lầm bầm từ phía sau cánh tay.

"Anh không hét vào em!"

"Anh có."

Chúng tôi ngồi im lặng trong một phút cho đến khi một tiếng sét đặc biệt lớn khiến tôi giật bắn người. Charlie nhận ra và ngẩng đầu lên.

"Anh có thể chia tay với em nếu anh muốn." Em ấy nói. Phải mất vài giây để não tôi xử lý điều đó.

"Cái gì chứ?" Tôi nói. Tôi bật dậy một lần nữa và cảm thấy bản thân thực sự đang tức giận. Em ấy đang nói cái quái gì thế? Cái chuyện nhảm nhí này từ đâu ra vậy?

"Em đang nói cái quái gì vậy?"

"Nếu anh... muốn có một khởi đầu mới, hoặc...gì đó... nếu anh đang thấy quá chán rồi..." Đôi mắt em ấy lại đảo qua nơi khác một lần nữa, giọng em ấy đang nói rất lấp bấp. Những tia chớp lóe lên trên đầu, làm sáng bừng cả căn phòng. Tại sao em ấy lại nói điều này cơ chứ?

"Gì? Đó là điều em muốn?" Tôi bật ra một tràng cười. Điều này không thể xảy ra. "Em muốn chúng ta chia tay. Chính nó phải không?"

"Em chỉ muốn anh thật hạnh phúc..."

"Vớ vẩn." Miệng tôi phun ra lời cay đắng, giọng tôi lúc này chắc chắn quá lớn rồi.

"Elle và Tao đang chia tay..."

"Cái gì, vậy chúng ta cũng cần phải chia tay sao? Em thậm chí sẽ không cố gắng duy trì mối quan hệ với anh nữa ư? " Một phần trong tôi muốn nói ra điều này một cách thật lý trí, nhưng phần lớn trong lòng tôi chỉ là cơn tức giận và tôi thậm chí không biết tại sao nữa. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ quá mệt mỏi với tất cả những điều này. Mệt mỏi với tất cả những thứ nhảm nhí này và tất cả những cuộc nói chuyện về trường đại học này và nhớ rằng tôi chỉ còn vài tháng với Charlie...

"Tại sao em lại nói những điều này hả, Charlie? Nếu em đang cố chia tay với anh, chỉ cần phun nó ra đi." Nhưng tôi không muốn em ấy làm vậy. Tôi cảm thấy như mình sắp bệnh. Charlie chỉ lắc đầu và ngơ ngác nhìn vào khoảng không bên cạnh tôi.

"Đó có phải là lý do tại sao em lại hành động như vậy phải không?" Tôi nói. "Em muốn chia tay với tôi, nhưng em thậm chí không đủ can đảm để nói điều đó? Thay vào đó, em lại muốn ép anh chia tay? " Bây giờ em ấy lại bắt đầu khóc, đầu em ấy chuyển từ bên này sang bên kia còn đầu gối nhấp nhô lên xuống. Nhưng em ấy vân không nói gì cả. Cũng chẳng thèm phủ nhận điều đó.

"Vậy thì chiều ý em." Tôi nói, và đó là lúc tôi nhận ra rằng mình cũng đang khóc. Chúa ơi, đã bao lâu rồi kể từ khi điều này xảy ra?

Và sau đó em ấy ngẩng đầu lên rồi hét vào mặt tôi. "Chà, chính em là người bị bỏ lại phía sau!" Em ấy chỉ về một nơi nào đó không thể xác định được bên ngoài và giọng anh ta đứt quãng. "Anh đang đi học đại học, nơi bạn sẽ gặp vô số người mới và chính em là người bị bỏ lại phía sau. Chúng ta cứ giống như, ồ, mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng mình sẽ gọi điện liên tục, blah blah blah, nhưng đó chẳng thể nào ổn được." Em ấy chỉ trỏ lung tung, mắt đảo quanh phòng.

"Nó sẽ không có gì gọi là ổn cả, nó sẽ là chuyện vô cùng khủng khiếp đối với em. Em bị mắc kẹt trong cái thị trấn tồi tàn này một mình, nhưng anh đây, nói về nó như thể đó là điều tuyệt vời nhất từ trước đến giờ, và anh biết không? Nó làm cho em cảm thấy phát bệnh. Giống như anh đang trông chờ từng ngày để thoát khỏi em, giống như anh không thể chờ đợi thêm được nữa để cuối cùng thoát khỏi đây và thoát khỏi cả em— "

"Cái quái gì vậy ?!" Tôi hét lại, đưa tay vuốt tóc.

"Giờ em muốn anh phải làm sao?! Không vào đại học? "

"Không!"

"Bởi vì điều đó nghe giống như những gì em đang nói mà."

"Em không-"

"Em không có quyền khó chịu với anh về nó. Anh hơn em một tuổi, tháng 9 anh rồi sẽ nhập học đại học. Nó luôn là như vậy."

Em ấy nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mở to và đầy nước mắt, rồi sau đó cuối đầu xuống. "Tại sao em lại như thế này chứ?"

"Bạn à, tôi phải như thế nào đây?"

Charlie lại nhìn lên

"Đừng gọi em là bạn. Anh chưa bao giờ gọi em là bạn cả."

Tôi chỉ lắc đầu và phát ra một tiếng bực tức. "Tối nay em đích thực là một thằng khốn, phải không?"

"Rời khỏi đây đi, xin anh!" em ấy hét lên. Mưa rơi mạnh hơn bao giờ hết - tôi gần như không thể nghe thấy lời em ấy xuyên qua tiếng ồn. "Chết tiệt mà!"

"Ừ, tốt thôi. Không vấn đề gì cả."

Và thế là hết. Tôi bước ra khỏi phòng. Đứng ở hành lang là Tao Xu, người có lẽ đã nghe rõ mồn một từng chữ. Chúa ơi, tất cả là lỗi của anh ta và Elle. Nếu họ không chia tay ngay từ đầu, Charlie sẽ không... anh ấy sẽ không muốn... anh ấy sẽ không nghĩ mình sẽ...

"Em ấy ... Anh có ổn không?" Tao nói lắp. Anh ấy luôn là một đứa bình thường, với những chiếc mũ len ngu ngốc và những chiếc áo sơ mi cũng ngu ngốc không kém. Tôi chưa bao giờ thích anh ấy.

"Xem lại những gì cậu đã làm đi?" Tôi nói, bước qua anh ta. "Mẹ kiếp." Anh ta thu mình lại. Tôi muốn nói điều gì đó khác với cậu ta, nhưng tôi không thể nghĩ được gì, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, và tôi vẫn đang cố xử lý những gì vừa xảy ra. Chuyện gì xảy ra vậy? Mọi thứ đều tốt cho đến hôm qua mà. Đây không thể là kết thúc. Đây không thể nào là kết thúc được. Tôi lướt qua những người đang trò chuyện, cười nói vui vẻ trong phòng khách cho đến khi tôi hoàn toàn bước ra khỏi cửa trong cơn mưa, và khi tôi đến xe, người tôi ướt sũng và run lẫy bẫy. Tôi nổ máy nhưng chỉ ngồi trong xe được hai mươi phút, có lẽ vì tôi quá sợ hãi khi lái xe khi vẫn có thể nghe thấy tiếng sấm ở phía xa, hoặc có thể vì tôi hy vọng Charlie sẽ chạy ra ngoài, vào nhà và mở cửa và nói rằng tất cả những gì em ta đã nói chỉ là một sai lầm khi say rượu thôi. Nhưng em ấy đã không. Thế nên tôi chỉ ngồi đó, trong cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro