Chương 4
Cuộc trò chuyện giữa Hanbin và Nicholas tiếp tục diễn ra trong bầu không khí thoải mái, nhưng cũng đầy sự căng thẳng ẩn sâu. Nicholas thường xuyên bắt gặp ánh mắt của Hanbin, một cách vừa tò mò vừa quyến rũ. Hắn biết rằng, giữa họ có một điều gì đó đặc biệt, và hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Khi bầu trời bên ngoài bắt đầu chuyển sang màu tím của hoàng hôn, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên một không gian đầy lãng mạn. Hanbin nhìn ra ngoài, cảm thấy một nỗi buồn man mác, như thể điều gì đó quan trọng đang chực chờ xảy ra.
" Thời gian trôi thật nhanh . " – Hanbin thì thầm, quay sang Nicholas. – " Chúng ta đã nói chuyện suốt một buổi chiều ! " .
Nicholas mỉm cười, tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần lại:
- Thời gian trôi nhanh khi ta ở bên nhau, đúng không ?
Hanbin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trước sự gần gũi của Nicholas. Hắn không chỉ là một người bạn; hắn mang lại cho anh một cảm giác ấm áp mà anh chưa từng trải qua.
Nicholas chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt hắn không rời khỏi đôi mắt của Hanbin:
- Tôi cảm thấy... có điều gì đó giữa chúng ta. Anh có cảm nhận được không ?
Hanbin nuốt nước bọt, cảm giác hồi hộp lan tỏa trong lòng. Anh không thể phủ nhận sự kết nối này, nhưng lại lo sợ về những gì có thể xảy ra nếu họ tiến xa hơn.
" Tôi... tôi cũng cảm thấy như vậy. " – Hanbin thừa nhận, giọng anh nhẹ nhàng, như thể sợ rằng nếu nói lớn hơn sẽ phá vỡ không khí này.
Nicholas không nói gì thêm, hắn chỉ tiến gần hơn, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn lại vài cm. Hơi thở của họ hòa quyện, tạo nên một cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở.
" Hanbin ... " – Nicholas thì thầm, giọng nói trầm thấp đầy sự cuốn hút.
Rồi, không kìm nén được nữa, Nicholas đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt má Hanbin, ánh mắt đầy khao khát. Hanbin cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, đôi mắt anh mở to, như thể không thể tin vào điều sắp xảy ra.
Nicholas hạ thấp người, hôn nhẹ lên môi Hanbin. Đó là một nụ hôn đầu tiên, ấm áp và đầy cảm xúc. Thế giới xung quanh như tan biến, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc ấy. Môi họ chạm nhau, truyền tải những cảm xúc mà họ chưa từng dám thổ lộ.
Hanbin cảm thấy sự run rẩy trong lòng, hắn không thể cưỡng lại sức hút từ Nicholas. Anh khẽ đáp lại nụ hôn, trái tim như bùng cháy trong lồng ngực. Mọi lo lắng, mọi nghi ngại như bị xua tan, chỉ còn lại sự kết nối mạnh mẽ giữa họ.
Nicholas nhẹ nhàng tăng cường nụ hôn, đôi tay hắn ôm chặt lấy eo Hanbin, kéo anh sát lại gần hơn. Hanbin cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một giấc mơ, một giấc mơ mà anh không muốn tỉnh dậy.
Khi cả hai cuối cùng tách ra, ánh mắt họ vẫn giữ chặt lấy nhau, không ai nói gì, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng mọi thứ đã thay đổi. Sự ngại ngùng, lo lắng đã biến mất, nhường chỗ cho một tình cảm mới mẻ và đầy hứa hẹn.
" Tôi... không biết phải nói gì nữa . " – Hanbin thở hổn hển , môi anh vẫn còn ấm nóng.
Nicholas nhìn anh, nụ cười trên môi rạng rỡ:
- Không cần nói gì cả. Chỉ cần anh hiểu rằng tôi thích anh .
Hanbin gật đầu, cảm thấy lòng mình đầy niềm vui và hy vọng. Anh biết rằng cuộc sống của mình đã bước sang một trang mới, và Nicholas sẽ là một phần quan trọng trong đó.
Bên ngoài, ánh nắng cuối ngày dần khuất sau những tòa nhà, để lại một bầu trời đầy sao lấp lánh, như thể phản chiếu những cảm xúc mới mẻ trong lòng Hanbin. Anh biết rằng, mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là sự hấp dẫn; nó còn là một hành trình mà cả hai sẽ cùng nhau khám phá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và buổi chiều đầy ấm áp đã để lại trong lòng Hanbin một cảm giác mãnh liệt mà anh chưa bao giờ trải nghiệm. Sự kết nối giữa anh và Nicholas giờ đây không chỉ là những lời nói hay ánh mắt mà còn là một nụ hôn ngọt ngào, mang theo hứa hẹn về một khởi đầu mới.
Những ngày tiếp theo, Nicholas thường xuyên ghé thăm phòng khám của Hanbin, không chỉ để kiểm tra sức khỏe mà còn để trò chuyện và chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Họ cùng nhau uống trà, bàn về công việc, và đôi khi, chỉ đơn giản là ngồi yên lặng, tận hưởng sự hiện diện của nhau.
Một buổi chiều, khi Hanbin đang sắp xếp lại những tài liệu trong văn phòng, Nicholas đột ngột bước vào với nụ cười rạng rỡ.
Chào bác sĩ Ngô! Hôm nay anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh đi ăn.
Hanbin ngẩng lên, bất ngờ nhưng cũng đầy hào hứng:
- Đi ăn à ? Cậu muốn ăn ở đâu ?
" Một nơi đặc biệt. " – Nicholas nói, ánh mắt hắn sáng lên. – Tôi muốn anh thử món ăn mà tôi rất thích.
Hanbin cảm thấy một sự phấn khích len lỏi trong lòng. Hắn luôn biết cách khiến những điều bình thường trở nên đặc biệt hơn.
" Được thôi, để tôi kết thúc công việc trước đã ! " – Hanbin mỉm cười.
Khi công việc hoàn tất, Nicholas chờ anh bên ngoài, đưa tay ra và nắm lấy tay Hanbin. Cảm giác ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay, khiến cả hai đều cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
Trên đường đi, họ trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau. Nicholas luôn biết cách châm chọc, khiến Hanbin cười vang.
Này, bác sĩ Ngô, nếu anh không làm bác sĩ , anh có nghĩ mình sẽ trở thành một người mẫu không ? – Nicholas hỏi với vẻ tinh nghịch.
Hanbin bật cười:
- Tôi không nghĩ mình có đủ chiều cao và sự tự tin như cậu đâu.
" Đừng nói vậy ! Anh xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều người mẫu mà tôi đã gặp. " – Nicholas nói, giọng điệu nghiêm túc.
Hanbin cảm thấy mặt mình đỏ lên. Anh không quen với những lời khen như vậy, nhưng sự chân thành trong ánh mắt Nicholas khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Cuối cùng, họ đến một nhà hàng nhỏ xinh đẹp, nơi ánh nến lung linh trên bàn và mùi thơm của món ăn quyện lại tạo nên một bầu không khí lãng mạn. Nicholas kéo ghế cho Hanbin, rồi ngồi xuống đối diện.
" Món ăn ở đây thật tuyệt vời. Tôi đã đến đây nhiều lần, nhưng lần này sẽ đặc biệt hơn. " – Nicholas nói, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hanbin không thể không cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí. Họ gọi món và ngồi trò chuyện, nhưng trong lòng cả hai như đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Khi món ăn được dọn lên, Nicholas chủ động gắp thức ăn cho Hanbin, khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ.
" Cậu thật chu đáo." – Hanbin thốt lên, đôi mắt sáng lên.
Tất nhiên, tôi muốn đảm bảo rằng anh được chăm sóc tốt nhất. – Nicholas đáp, ánh mắt đầy sự chân thành.
Trong lúc ăn, những cái chạm tay không chủ ý khiến cả hai không khỏi rùng mình, như thể một dòng điện chạy qua người. Hanbin biết rằng, càng gần gũi, anh càng cảm thấy tình cảm giữa họ đang dần lớn lên.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Nicholas đề nghị đi dạo quanh khu vực gần đó. Họ đi bên nhau, nói cười và thưởng thức không khí trong lành. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường bắt đầu lung linh như những vì sao trên bầu trời.
" Này , Hanbin ... " – Nicholas bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
" Gì vậy ? " – Hanbin ngạc nhiên.
Nicholas bước gần hơn, đôi mắt hắn như thăm dò:
- Tôi đã nghĩ rất nhiều về chúng ta. Điều tôi muốn nói là... tôi không chỉ coi anh là một người bạn. Tôi thực sự muốn ở bên anh, không chỉ trong một khoảnh khắc mà là lâu dài.
Hanbin cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, sự thổ lộ của Nicholas khiến anh không khỏi cảm động. Anh chần chừ một chút, nhưng cuối cùng, ánh mắt của hắn khiến anh không thể từ chối.
Tôi cũng cảm thấy như vậy. – Hanbin thừa nhận, không giấu giếm cảm xúc của mình.
Nicholas mỉm cười, nhẹ nhàng tiến gần hơn. Hắn đưa tay lên nắm lấy tay Hanbin, kéo anh lại gần. Rồi , trong khoảnh khắc ấy, Nicholas nhẹ nhàng hôn lên môi Hanbin lần thứ hai. Nụ hôn không chỉ chứa đựng sự ngọt ngào mà còn là những cảm xúc sâu sắc mà họ dành cho nhau. Nó kéo dài lâu hơn, như thể muốn chạm đến từng ngóc ngách trong tâm hồn của cả hai. Khi họ tách ra, ánh mắt họ giao nhau đầy ý nghĩa. Không cần nói thêm điều gì, cả hai đều biết rằng mối quan hệ này đã bước sang một giai đoạn mới, đầy hứa hẹn.
" Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi muốn anh là một phần trong đó . " – Nicholas nói khẽ.
Hanbin gật đầu, trong lòng tràn đầy hy vọng và cảm giác an toàn.
- Tôi cũng vậy , Nicholas. Tôi muốn cùng cậu khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống này.
Hai người tiếp tục bước đi dưới ánh đèn lung linh, mỗi bước đi đều mang theo những cảm xúc tươi mới và hứa hẹn cho một tương lai đầy bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro