Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Nhờ vào sự góp ý cũng như nhu cầu của mọi người trong lớp, hôm nay cô giáo đa đặc biệt mang đến lớp học vài chậu cây xanh, đặc ngay ngắn trên cái bệ cửa sổ. Vừa khéo Hoàn Vi ngồi gần ở đấy nên được cô giao cho chăm sóc một cây cọ cảnh được trồng trong một cái chậu hình chữ nhật:

- Ai ngồi gần thì người đó chăm.

Hiểu Bách lên giọng, ừ thì khỏi cần nói, Hoàn Vi vốn cũng chẳng trông mong gì vào cậu bạn cọc cằn này nữa. Cô chủ nhiệm vừa đi lại đến lượt cô tiếng anh đứng trước cửa:

- Em, Hiểu Bách, viết kiểm điểm rồi đưa ba mẹ ký tên. Sáng ngày mai xuống phòng giáo viên nộp lại cho tôi.

Cậu bạn ngồi kế bên không nói gì, chỉ cười nhe răng rồi gật đầu. Đợi cô giáo đi rồi, Hiểu Bách mới xoay người lại đánh một cái bốp vào vai của Hoàn Vi. Cô còn đang ngỡ ngàng không hiểu vì sao hôm nay Hiểu Bách không gây chuyện với mình, vậy mà vừa lơ là một cái liền bị cậu ta đập cho đau điếng. Hoàn Vi chỉ biết khóc thầm than trời kêu đất.

Hôm nay vẫn tiếp tục giống như ngày hôm qua, trên bàn của hai người họ vẫn tiếp tục xuất hiện đường kẻ bằng phấn trắng ấy. Những lúc như thế này, không biết vì sao hình ảnh của Trương Tùng cứ luôn xuất hiện ở trong tâm trí của Hoàn Vi:

- Ghét quá.

Hoàn Vi lẩm bẩm. 

.

Trương Tùng vừa về đến nhà đã nhìn thấy cơm nước tươm tất, cả mẹ Hạnh cũng đã ngồi sẵn trên ghế sofa. Hai tay bà khoanh để trước ngực, mắt vẫn hướng về phía ti vi đang mở:

- Mẹ nghe giáo viên chủ nhiệm lớp con nói qua rồi, con có gì muốn nói với mẹ không?

Trương Tùng yên lặng rồi đi đến đứng kế bên cạnh mẹ, vẻ mặt bình thường như chẳng có gì muốn nói. Nhắc đến giáo viên chủ nhiệm thì đúng là hôm nay đã xảy ra chuyện thật. 

Hôm nay là ngày nộp lại phiếu đăng ký, chỉ riêng có Trương Tùng là để giấy trắng. Cô giáo không hài lòng bèn gọi cậu lên phòng giáo viên mà nói hết cả giờ ra chơi. Trương Tùng biết cô Khiết nổi tiếng là người coi trọng thành tích, mọi thứ nhà trường đề ra đều bắt buộc phải tham gia thật đầy đủ. Nhưng mà chỉ nhiêu đó cũng không thể mang ra ép buộc người khác được:

- Con không muốn ở lại trường sau giờ học.

Đúng vậy, tham gia hay không đều là tự nguyện, cô giáo còn muốn mẹ khuyên nhủ cậu thế nào nữa đây? 

- Con không muốn làm lớp trưởng. Cũng không muốn việc gì cũng phải đứng ra làm gương cho các bạn khác.

Mẹ Hạnh thở dài, lần đầu nghe giáo viên nói nhiều về con trai như thế thật sự đã khiến mẹ vô cùng lo lắng. Bà còn sợ hãi không biết có phải Trương Tùng đã gặp phải chuyện gì hay không, nhưng khi nhớ lại biểu hiện của cậu mấy ngày hôm nay thì không có gì khác thường cả:

- Cô giáo nói hành động này của con làm ảnh hưởng tiêu cực đến các bạn khác. Con thấy cô giáo nói có đúng không?

Trương Tùng lắc đầu. Cụ thể mọi chuyện mẹ Hạnh phần nào đó cũng đã đoán ra được rồi. Đứa nhỏ này bình thường không hay nói gì nhưng chung y vẫn biết để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Đặc biệt là sự chú ý không hề nhỏ dành cho Hoàn Vi:

- Không làm lớp trưởng nữa cũng tốt. Con không cần ở lại chờ các bạn ra khỏi lớp để khóa cửa nữa. Cũng chẳng cần đi nộp sổ đầu bài. Hồi đó bạn mẹ làm lớp trưởng khổ lắm.

Mẹ Hạnh tựa người thoải mái vào lưng ghế, trước giờ con trai bà chưa từng làm điều gì mà không có tính toán, lý do rõ ràng. Vả lại từ lúc nói chuyện điện thoại xong với cô giáo, mẹ cảm thấy lời lẽ của người này nói ra về con mình đa số đều là lời khó nghe, xen lẫn trách móc. Để người như này làm chủ nhiệm của Trương Tùng mới là vấn đề khiến cho mẹ Hạnh lo lắng hơn. Bà đưa tay vòng qua eo cậu, kéo Trương Tùng ngồi xuống ghế:

- Con trai của mẹ, hai ngày qua vất vả cho con rồi.

Mẹ Hạnh dịu dàng xoa xoa đầu cậu mấy cái, lúc này bà mới cảm giác thấy dường như Trương Tùng sớm đã cao hơn khi trước. Chẳng qua chỉ vì mấy chuyện như câu lạc bộ này nọ mà không ngờ cô giáo lại làm lớn như thế. Theo tình hình này chắc là bà phải đích thân đến trường để trao đổi lại mới được. Nếu không thì trong cả quá trình học, cô giáo lại làm gì đó không nể nang thì người chịu thiệt cũng chỉ có Trương Tùng thôi.

Bà lười biếng nhắm mắt lại, tay vẫn giữ nguyên hành động cũ, giọng nói mẹ Hạnh ngắt quãng vang lên:

- Hay là con cũng đi đón mẹ đi. Ngày nào mẹ cũng làm chết mất.

Không chỉ dừng lại ở lời nói mà mẹ Hạnh còn vỗ vỗ vài vai mấy cái. Trương Tùng quay sang nhìn mẹ mình, không phải là không được nhưng chỗ làm của mẹ còn xa gấp ba gấp bốn so với trường của Hoàn Vi. Đợi Trương Tùng chạy qua chạy lại thì cũng đã đủ cho mẹ chạy đi chạy về mấy vòng khu phố rồi. Bà cười hì hì:

- Mẹ biết con không phải chỉ là đơn giản là đi đón "bạn ấy".

Bà ngồi dậy kéo nhẹ một bên má của cậu con trai, tâm tư của Trương Tùng sao mẹ Hạnh lại không biết được kia chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro