Chương 8
Hoàn Vi mang đồ bỏ vào cặp, nhanh chóng khóa cửa rồi chạy ngay xuống cầu thang. Việc đưa lại chìa khóa lớp cho chú bảo vệ trước mắt cũng đã hoàn tất:
- Tùng...
Hoàn Vi ngạc nhiên, cô vừa bước chân ra khỏi cổng đã nhìn thấy ngay bóng dáng quen thuộc của cậu bạn trúc mã. Vẫn là gương mặt mang chút khó chịu đó.
Nhưng mà vì sao Trương Tùng lại đứng ở đây? Hôm qua rõ ràng Hoàn Vi cũng đã từ chối ý tốt của cậu rồi. Đột nhiên Hoàn Vi đứng khựng lại như nhận ra gì đó, đúng rồi, bạn của Trương Tùng học ở trường này không chỉ có mỗi Hoàn Vi. Chắc là cậu đi đón bạn. Hoàn Vi cười cười. Trương Tùng không nói gì cả liền quay đầu xe đạp lại, xoay ba lô của mình ra phía trước ngực:
- Về thôi.
Để ý kỹ mới thấy, trên trán của Trương Tùng vẫn còn vương lại một ít giọt mồ hôi. Nói như vậy, những gì hôm qua Trương Tùng đề nghị chẳng qua cũng chỉ là để thông báo cho Hoàn Vi biết. Dù cô có nói thế nào thì cậu vẫn sẽ đi đón cô thôi.
Chỉ vì hành động này lại khiến Hoàn Vi cảm động biết bao. Môi cô hơi mím lại, run run khó tả. Nếu như ban nãy không đi lấy đồ giúp thì liệu có được gặp Trương Tùng ở đây hay không? Hoàn Vi ngồi ở phía sau, cứ như deja vu vậy. Khung cảnh này y như hôm qua:
- Tui định... sẽ không tham gia câu lạc bộ nào hết. Cho nên là sau giờ học bà cứ đứng ở trước cổng trường đi, tui sẽ đưa bà về. Tui đạp xe cũng nhanh lắm.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoàn Vi nhìn Trương Tùng bằng một con mắt khác. Nhưng lần này cậu đánh úp nhanh quá nên tạm thời Hoàn Vi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ ừm một tiếng thì nghe có vẻ ngượng nghịu quá. Trương Tùng không nghe thấy lời hồi đáp của Hoàn Vi lại đành cất tiếng:
- Dì Niên đối xử với tui tốt vậy nên tui phải đối sao cho hợp tình hợp lý với con gái của dì ấy chứ. Hiểu chưa?
Bên cạnh đó, mặc dù chỉ là khoảng thời gian về nhà ngắn ngủi nhưng mà khoảng thời gian Trương Tùng ở bên cạnh Hoàn Vi cứ như thể được kéo dài ra thêm. Tuy rằng không bằng như trước nhưng ít ra có còn hơn không.
Hoàn Vi lắc đầu, còn tưởng tốt thế nào kia chứ, còn làm cô nàng ngồi ở phía sau bùi ngùi cảm động. Cô vỗ mạnh vào vai Trương Tùng một cái, cu cậu có lòng tốt thì chị đây sẵn sàng nhận vậy. Tự nhiên hình ảnh của Hiểu Bách lướt ngang qua trong suy nghĩ của Hoàn Vi. Nãy giờ cứ loay hoay với Gia Khiêm và Trương Tùng nên quên mất:
- Bạn cùng bàn với ông là ai vậy? Nam hay nữ thế? Ông học giỏi vậy chắc hay bị thầy cô kêu lên bảng làm bài lắm hả? Có quen được thêm nhiều bạn mới không?
Hoàn Vi chòm lên phía trước, ghé sát tai vào người Trương Tùng:
- Bà có chuyện gì với lớp mới rồi?
Nghe Trương Tùng hỏi vậy, ánh mắt Hoàn Vi rưng rưng như thể có rất nhiều uất ức. Cô nàng không ngại gì mà kể hết tất thảy mọi chuyện đã xảy ra với mình trong ngày hôm nay cho Trương Tùng nghe Hiểu Bách ngồi kế bên cạnh đáng ghét đến nhường nào. Chẳng những thế, cây bút ngày đầu tiên cho người ta mượn cũng bị quỵt đi mất tiêu.
Hoàn Vi kể thế thôi nhưng như vậy thì làm gì được người ta chứ:
- Có cách gì trị nó chưa?
Cô lắc đầu, bình thường Trương Tùng hay Gia Khiêm mà có thái độ xấu tính như Hiểu Bách thì đã sớm bị Hoàn Vi cho ăn vài cước rồi. Cô cũng có đánh trả đánh chứ, nhưng hắn ta đánh đau như quỷ, đánh một mà lời hai kiểu này thì Hoàn Vi xin phép được từ chối. Còn chưa nói được thêm mấy câu nữa là Trương Tùng cũng đã chở Hoàn Vi về đến nhà. Đợi cô đi hẳn vào bên trong, khóa cửa an toàn rồi Trương Tùng mới chạy xe đi:
- Hiểu Bách? Cái tên này nghe quen quen.
.
Trương Tùng trở về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy mẹ đang thay giày ở bên trong:
- Thưa mẹ con mới về.
Mẹ Hạnh gật đầu:
- Nay con về trễ thế? Ban nãy mẹ chạy ngang trường con thấy cũng tan học lâu rồi mà. Con đi chơi với bạn sao?
Trương Tùng cúi người cởi đôi giày thể thao ra:
- Cũng... không hẳn. Con đi đón Hoàn Vi.
Mẹ Hạnh ngẩng người, bà nhìn đứa con trai nhỏ của mình lại chợt nhớ về chuyện cậu đã nói mấy ngày trước khi đang trên đường đi bộ về nhà. Mẹ Hạnh biết tình cảm giữa bọn nhỏ trước giờ vẫn luôn rất tốt, một mình Trương Tùng tách ra thì cũng thấy tội thật, chỉ có điều việc chuyển trường có mấy phần khó khăn.
Trương Tùng đứng lên chiếc ghế gỗ, vươn tay lấy quyển album ảnh được cất ở tít trên cao. Cậu thổi cho vơi bớt bụi bặm đi rồi mới bắt đầu giở ra xem, đúng là ngoài gia đình Trương Tùng ra thì có nhiều ảnh của Hoàn Vi thật. Cô bạn này chưa từng tức giận chuyện trường lớp đến như thế.
Xem ra cậu bạn Hiểu Bách này đúng là khó ưa thật.
Trương Tùng lật thêm vài trang nữa, dừng lại ngay chỗ ảnh được chụp vào khoảng thời gian đang diễn ra các sự kiện thể thao ở trường tiểu học. Đợt đó Hoàn Vi được cô giáo chấm vào đội bóng chuyền, còn Trương Tùng tham gia kéo co lẫn đánh cầu lông. Cậu à lên một tiếng, cái người chọc ghẹo Hoàn Vi ở trên lớp hóa ra lại là đứa từng thua Trương Tùng trong cả hai bộ môn kể trên. Mặt mày thấy ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro