Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tiết sau là môn sinh học. Hình như môn này cũng có trả bài. Để tranh việc xui rủi như tiết anh ban nãy, Hoàn Vi vừa vào lớp đã nhanh chóng lấy vở ra, cố gắng đọc và ghi nhớ bài nhanh nhất có thể.

Hiểu Bách cũng vào lớp, nhìn thấy Hoàn Vi siêng năng kế bên nên cũng bắt đầu lấy vở ra. Cô sinh bước vào, cả lớp mới đồng loạt đứng dậy chào cô giáo. Đợi cô ra hiệu cho ngồi xuống mới bắt đầu nghe tiếng kéo ghế cót két. Như bình thường, lần này cô cũng lấy ra tờ danh sách lớp rồi dò qua hết một lượt. Không biết vì tên của Hoàn Vi đọc lạ miệng hay sao mà lại vang lên liên tục, hẳn hai lần trong một buổi sáng.

Hoàn Vi thở dài, dù trí nhớ có siêu đến đâu thì trong quãng thời gian ít ỏi này đúng là chẳng làm nên được trò trống gì cả. Lần này, Hiểu Bách lại tiếp tục cười không ngậm được miệng. Cô lại tiếp tục đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, trong đầu Hoàn Vi hiện tại cũng chỉ có một mớ bồng bông không đâu vào đâu. Nhớ trước đây học tiểu học lại thấy ham, đa số cô giáo đều nhờ tổ trưởng dò bài giúp, Hoàn Vi có mấy khi không thuộc đều được Trương Tùng bao che giảm nhẹ tội. Bây giờ thì hay rồi.

Hoàn Vi không thuộc thật, như này cũng có chút xấu hổ. Cô giáo không gấp gáp gì mà chỉ lặp lại câu hỏi với Hoàn Vi, khoảng chừng hai ba lần gì đó, Hoàn Vi lắp bắp bập bẹ nói ra vài chữ mình đã cố nhớ ban nãy. Cô giáo nghe xong gật đầu, dịu dàng lặp lại câu trả lời chính xác cho Hoàn Vi nghe, cô cũng cứ như thế mà lặp lại theo lời của cô giáo:

- Có học bài nhưng chưa thuộc lắm. Lần sau cố gắng hơn nhé. Em về chỗ đi.

Cô đóng vở lại trả cho Hoàn Vi rồi kêu cả lớp mở sách ra học bài mới. Hiểu Bách chẹp miệng đứng dậy cho Hoàn Vi ngồi vào chỗ, ngồi sát trong vách tường cũng khổ quá ha, còn phải nhờ cậy con người này.

Trương Tùng thân làm lớp trưởng, không biết ngày hôm nay của cậu ấy thế nào nữa.

Chiều hôm ấy xem như cũng thuận lợi, Hoàn Vi không cần phải ra khỏi chỗ thêm một lần nào nữa nhưng được cái là Hiểu Bách nói nhiều quá. Ngồi học mà cứ luyên thuyên cả buổi chẳng chịu dứt, cũng chẳng biết là Hoàn Vi đã phải phát cáu bao nhiêu lần cho đủ. Cái con người này chẳng những không biết điều mà còn tranh thủ đầu giờ chạy lên bàn giáo viên chôm vài cục phấn trắng, vạch một đường ranh giới dài ở giữa hai đứa. Chỉ cần mỗi lần Hoàn Vi viết bài lỡ tay chạm một cái liền bị đánh cho đau điếng.

Bận rộn cả ngày, cô cũng quên mất việc hôm nay nên về nhà như thế nào:

- Nghe anh Gia Ninh nói có thể đi xe buýt về. Vậy mà mình không nghĩ tới ha.

Hoàn Vi lẩm bẩm, nhưng mà sáng nay quên xin tiền mẹ Niên mất tiêu. Sau khi ghi xong bảng phân công trực nhật cũng như lấy ghế ngồi đầu giờ sinh hoạt cho các thành viên trong tổ thì Hoàn Vi mới xách cặp ra về. Đi từ tòa nhà lớp học này ra sảnh chính của trường cũng chỉ mất có vài phút, từ sảnh chính đến ngoài cổng bảo vệ cũng chẳng cách bao xa. Càng đi bước chân của Hoàn Vi càng chậm lại hẳn. Hoàn Vi không muốn về nhà nhưng lại càng không thể không về. Cô hít mạnh vào một hơi, hôm qua đã nói với Trương Tùng mạnh dạn như thế nào thì hôm nay cũng phải cứng rắn như thế:

- Ơ, gì thế?

Dường như có ai đó ở phía sau nắm lấy cặp xách của Hoàn Vi kéo ngược về. Cô quay đầu nhìn, lại là ông anh Gia Khiêm. Hoàn Vi giãy giụa:

- Anh làm gì thế? Buông em ra coi.

Gia Khiêm thả tay ra:

- Bây giờ em chưa vội về đúng không?

Nói rồi Gia Khiêm quay sang nhìn chiếc đồng hồ lớn được treo ở sảnh chính. Mới tan học được có khoảng mười lăm phút. Cậu tính toán gì đó ở trong đầu, sau đó mới móc chiếc chìa khóa ở trong túi quần ra đặt vào tay của Hoàn Vi:

- Em lên lớp của anh ở tầng hai, lớp 7a3. Anh ngồi ở dãy bốn từ ngoài cửa đi vào, bàn ba bên ngoài. Lấy sổ ghi quỹ với vở bài tập văn mang về giúp anh. Một lát sinh hoạt xong anh ghé sang nhà em lấy. Xong việc nhớ đưa lại chìa khóa cho chú bảo vệ đấy.

Gì vậy trời? Gia Khiêm như này là đang hành xác Hoàn Vi à? Biết là các dãy tòa nhà lớp học đều có hành lang liên kết với nhau nhưng tầng hai cũng rộng lắm chứ bộ, ngoài khu lớp bảy còn có khu lớp tám. Hoàn Vi nhăn mặt làm ra vẻ khó coi:

- Ơ, sao ban nãy anh ở trong lớp mà không lấy đi luôn. Bây giờ lại sai em quay lại đó hả? Lớp anh mà có mất mát cái gì thì chẳng phải cũng liên lụy đến em sao?

Hoàn Vi lắc đầu nguầy nguậy. Gia Khiêm nhướn mày:

- Lâu lâu anh nhờ một chút mà không được à? Hai tiết cuối là môn thể dục nên anh quên mất.

Cô bĩu môi nắm chìa khóa trong tay. Rõ ràng là có thời gian đi kiếm em mà lại không có thời gian quay lại lớp học lấy đồ ư. Cái đồ làm biếng Gia Khiêm. Hoàn Vi vừa leo cầu thang vừa càm ràm. Dãy lớ học này đúng là khác biệt so với tầng trệt thật. May mắn là lớp của Gia Khiêm cũng không khó tìm lắm. Hoàn Vi thở dài, mở cửa bước vào trong lớp:

- Dãy bốn bàn ba... dãy bốn bàn ba. Đây rồi.

Hoàn Vi cúi xuống, cô cứ tưởng Gia Khiêm nhồi nhét nhiều sách vở vào ngăn bàn quá nên mới lơ đãng mà quên mất. Ai mà có dè trong hộc bàn cũng chỉ có vỏn vẻn hai sổ ghi quỹ và vở bài tập kia chứ. Nhìn cứ như cố tình kiếm thêm chuyện cho Hoàn Vi làm sau giờ vậy. Cô nhìn vào đồng hồ ở cuối lớp, tan học được hai mươi bảy phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro