Chương 10
Hoàn Vi sau giờ ăn cơm tối, cô mặc chiếc áo khoác mỏng lên người, xin phép mẹ ra khỏi nhà. Sau những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đột nhiên cô lại nghĩ đến nhiều việc lắm. Hoàn Vi đi bộ vài phút, trên tay hiện vẫn đang nắm chặt một cuốn album vừa nhờ mẹ mua ở mấy tiệm photo cách đây không lâu. Hoàn Vi đứng ở trước cổng nhà của Trương Tùng nhưng không vào. Cô lấy từ trong túi áo khoác ra vài cục gôm cùng với vài trang vở cũ đã bị xé lam nham ở ngoài rìa.
Hoàn Vi đặt quyển album cẩn thận lên bệ gạch, sau đó mới gói từng cục gôm vào bên trong tờ giấy. Cô bé hít thật sâu rồi đưa tay ném thứ tròn tròn đó vào cửa sổ ở phòng khách, tuy không lớn nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của người khác.
Không biết do trùng hợp hay may mắn, Trương Tùng đã ngay lập tức nhìn ra ngoài sau cú ném bóng đầu tiên của Hoàn Vi. Trông thấy cô bạn nắm một đóng giấy trên người thế kia, lại lén lén lút lút ở bên ngoài không biết để làm gì nữa. Hoàn Vi vẫy vẫy tay, còn không ngừng làm hành động í ới với cái giọng thỏ thẻ:
- Mau ra ngoài này đi.
Hoàn Vi nói thật chậm từng chữ một để chắc chắn Trương Tùng có thể hiểu hết được từng khẩu hiệu một của cô. Trương Tùng mở cửa rồi đóng lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể:
- Chuyện gì thế? Sao không vào nhà?
Hoàn Vi lắc đầu cười hì hì, tay xòe quyển album ra trước mặt Trương Tùng:
- Vì tui muốn chuyện này là bí mật của hai chúng ta.
Bí mật? Trương Tùng vẫn chưa hiểu được ý của Hoàn Vi lắm:
- Ông hãy tham gia vào câu lạc bộ mà ông muốn đi.
Cô nói, Trương Tùng nghe thấy thế liền bắt đầu nhăn mặt. Lúc nãy sau giờ cơm tối, cậu để ý thấy mẹ gọi điện thoại nói chuyện với dì Niên rất lâu, đừng nói là lại liên quan đến việc đưa đón Hoàn Vi đấy nhé. Hoàn Vi vỗ vỗ vào vai Trương Tùng:
- Tui đã suy nghĩ nhiều lắm. Chuyện tui cảm thấy vui khi không học cùng ông, tui thấy hối hận rồi.
Cô gật đầu:
- Cho nên là tui muốn tụi mình học cùng nhau.
Hoàn Vi nhìn Trương Tùng, tự dưng lại cảm thấy mấy câu nói ngốc nghếch của mình chẳng liên kết gì đến nhau lắm. Bình thường Hoàn Vi lơ tơ mơ, cũng chẳng chịu để ý gì nhưng hôm nay cô lại cực kỳ cực kỳ hy vọng Trương Tùng có thể kiên nhẫn nghe hết những lời này.
Chỉ mới có ba ngày trôi qua mà Hoàn Vi lại có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cậu ấy.
Trương Tùng nghiêng đầu, cậu đã sẵn sàng nghe tiếp rồi đây:
- Nhưng mà hiện tại chuyện này bất khả thi lắm.
Hoàn Vi ngập ngừng, sờ lên phần gáy của mình:
- Nên là tui sẽ cố gắng học thật tốt ở trường mới, cố gắng hòa nhập với bạn bè, cũng sẽ thử làm gì đó sau giờ học, cho nên là ông cứ thoải mái làm những gì mình muốn ở trường học mới đi. Tui không muốn ông vì chuyện của tui là tuột dốc, không coi trọng thành tích của bản thân.
Không nghĩ đến có một ngày, Hoàn Vi cũng có thể nói ra những câu như vậy.
Cô đặt quyển album vào tay Trương Tùng, hít nhẹ mũi:
- Hãy cùng nhau cố gắng, chụp lại ảnh thành tích của chúng ta rồi dán vào đây nhé.
Trương Tùng nhìn chằm chằm Hoàn Vi, cậu hiện tại cũng không biết nên đáp lại cô thế nào. Hoàn Vi cự nhiên đứng nhích người vào sát bên tay của Trương Tùng. Hệt như cái cảm giác trong công viên mấy ngày hôm trước. Hoàn Vi chỉ toàn biết nói mấy câu sến súa thôi nhưng trùng hợp Trương Tùng lại muốn nghe.
Trương Tùng nhích người sang một bên để giữ khoảng cách với Hoàn Vi. Cậu gõ nhẹ đầu cô, Hoàn Vi cũng vì thế mà giật mình. Không khí rõ ràng vẫn còn đang rất cảm động như thế kia mà Trương Tùng lại nỡ cốc đầu cô như thế. Hoàn Vi đưa mắt lườm Trương Tùng. Cậu gật đầu rồi nhìn Hoàn Vi:
- Tui cũng không định sẽ bỏ bê thành tích của mình. Vả lại bà có chắc là muốn bỏ ảnh vào đây không? Chỉ sợ mỗi khi lật ra xem thì chỉ là toàn ảnh của tui.
Cái giọng điệu này rõ ràng là Trương Tùng đang cố tình chọc ghẹo Hoàn Vi, cô đột nhiên lại cảm thấy hối hận vì những lời mình vừa nói khi nãy quá. Nhưng mà Trương Tùng nói cũng không sai, người cần cố gắng nhiều hơn trong vấn đề này là Hoàn Vi mới phải:
- Nói gì vậy hả?
Cô bĩu môi:
- Sao bà nghĩ vậy?
Trương Tùng mân mê quyển album trên tay, vốn dĩ Trương Tùng chưa từng nói gì với Hoàn Vi cả. Cô nhướn mày biểu đạt ý không hiểu:
- Sao bà lại nghĩ bà sẽ ảnh hưởng đến tui?
Cậu lặp lại câu hỏi. Ánh mắt Hoàn Vi bắt đầu thể hiện ra sự lúng túng, cô chớp mắt:
- Ừ thì... hôm trước dì Hạnh có nói ông được làm lớp trưởng còn gì. Nếu đi đón tui, thời gian sẽ bị hạn chế. Như vậy ông cũng không tham gia được nhiều hoạt động thi thố và cả mọi thứ...
Hoàn Vi không biết bản thân mình đang nói gì nữa:
- Tui thích khi ông giành được nhiều giải thưởng.
Cô nhỏ giọng lại, vừa đủ cho Trương Tùng nghe thấy. Cậu có cảm giác chỉ vì câu nói vừa rồi của Hoàn Vi mà thời gian dường như đứng lại vậy. Trương Tùng giơ tay lên, đẩy mặt Hoàn Vi xoay qua một bên. Làm thế nào mà Hoàn Vi có thể nói ra lời này với ánh mắt sáng rực như thế. Trương Tùng hắng giọng:
- Tui cũng không nói là sẽ không tham gia cuộc thi nào.
Hoàn Vi gật đầu, chuyện này còn cần chi phải nói ra. Gương mặt nhỏ bị Trương Tùng tác động lực lên bắt đầu khó chịu, Hoàn Vi nhắm một mắt lại, những suy nghĩ của cô đều được bật ra thành tiếng rồi, mà sao Trương Tùng vẫn cứng nhắc như thế. Nếu cậu còn không mau nói thêm một câu nào nữa thì Hoàn Vi thật sự sẽ nghĩ là mình lỡ lời hoặc đã nói sai gì rồi mất:
- Tui cũng sẽ đi đón bà.
Hoàn Vi kéo tay Trương Tùng xuống:
- Tui nói nãy giờ ông không hiểu hả? Ý tui là tui có thể tự đi về, không cần ông chiều nào cũng...
Cô nắm lấy gấu áo của mình, thật là tức quá. Trương Tùng xoa nhẹ đầu Hoàn Vi, không hiểu vì sao cùng một chuyện mà cô lại từ chối tận hai lần thế này:
- Tui biết, nhưng mà vì ngày nào tui cũng muốn gặp bà cho nên cứ để tui đi đón bà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro