
Chương 1
Tuyết rơi dày đặc, chưa tới nửa canh giờ đã cao hơn nửa người. Nam nhân cuối cùng cũng tỉnh lại, gắng gượng cử động cơ thể. Nội lực tạm thời chưa hồi phục, hắn lảo đảo thân người đứng lên, vất vả mà đi tới bên một gốc đại thụ gần nhất.
Có chỗ dựa lưng hắn liền chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Rất dễ nhìn thấy vết thương nặng hơn hắn tưởng. Tuy rằng còn xa mới gây tổn thương chí mạng, thế nhưng cũng rất lâu rồi hắn không có cảm giác đau đớn như vậy, cơn đau ê ẩm, nhức buốt chầm chậm thấm vào cơ thể từng chút một.
Hắn biết từng giọt, từng giọt máu đang chảy ra khỏi cơ thể nhưng cũng không thể đưa tay lên để cầm máy, bị trúng độc khiến toàn thân hắn bất động cứng ngắt.
Không rõ đã trải qua bao lâu, ngay khi hắn sắp mất đi tri giác thì nhờ sự cảnh giác qua nhiều năm rèn luyện, hắn nghe thấy tiếng bước chân trong tuyết. Cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, trong ánh mắt mơ hồ, hắn thấy một thiếu niên ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn mình. Lúc đó hắn yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tỉnh lại, trên người đắp một tấm thảm lông cừu, vết thương cũng được xử lí qua một cách cẩn thận, không còn chảy máu. Độc chỉ còn lại phân nửa, nội lực cũng đã hồi phục. Hắn thử cử động thân thể gây ra âm thanh kinh động đến người bên ngoài. Thiếu niên vén màn chui vào, thấy hắn đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ tươi cười trong sáng ôn nhu mà nói với hắn: "Thân thể thế nào rồi?"
Thiếu niên trong bộ đại y làm bằng da cao thô bó vào cơ thể làm người khác thấy gầy gò hơn, mặt mày thanh tú, có điều sắc mặt hơi tái, trời lạnh như thế cũng không thấy y thở ra khói trắng, có thể thấy được hô hấp rất yếu. Bàn tay nắm màn thon dài tinh tế, gầy khẳng khiu. Quả đúng là một người ốm yếu.
Bắt gặp ánh mắt hắn đang quan sát mình, thiếu niên cũng không giận, khẽ cười một cái rồi đi vào trong phòng. Y đi tới chỗ chậu than vừa chuẩn bị, khơi cho lửa cháy lên, sau đó mới đến cạnh giường, giọng nói vẫn ôn nhu như trước: "Ta có thể xem vết thương cho ngươi không?"
Nam nhân buông lỏng cảnh giác, ngầm đồng ý cho phép thiếu niên. Y xốc thảm lên, đưa tay về phía lớp băng vải bên hông hắn.
Vải trắng tháo ra, thiếu niên như sợ hắn đau, động tác rất chậm và nhẹ. Sau khi băng vải được cởi bỏ, nam nhân cúi đầu, thấy vết thương đã được đắp thảo dược. Đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên đụng vào vết thương tỉ mỉ kiểm tra.
Một lát sau, thiếu niên mới hài lòng ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười mang theo chút vui vẻ, nói với hắn: "Máu đã ngừng chảy rồi."
"Đa tạ ngươi." Nam nhân lần đầu tiên nói với y, âm thanh khàn khàn, lúc này mới phát hiện ra cỗ họng mình khô khốc.
"Không cần khách khí." Thiếu niên rót một chén nước đưa cho hắn, "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua. Có điều ngoài ta ra trong rừng không còn ai ở, mà ta cũng không thể ra ngoài lâu trong thời tiết này..."
Thấy thiếu niên áy náy, nam nhân mở miệng nói: "Không sao, thảo dược của ngươi rất công hiệu."
Tuy là thảo dược thô chế nhưng được phối không sai, rất có hiệu quả trị liệu.
Nghe vậy thiếu niên cười cười: "Vậy nếu người cảm thấy đã ổn, cũng đủ sức để ra khỏi rừng thì nói cho ta biết, ta sẽ chỉ cho ngươi đường ra. Sau khi ra khỏi, ngươi cũng nên cẩn thận đi tìm đại phu để xem bệnh cho tốt."
"Ngươi tên gì?" Nam nhân hỏi.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, như có chút kinh ngạc khi hắn hỏi, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Ta tên Tô Tư Ninh."
"Thân thể ngươi gầy yếu là do bẩm sinh?" Nam nhân mở miệng hỏi một vấn đề khác không liên quan.
"Đúng vậy" Thiếu niên khẽ gật.
Động tác của y đều phảng phất sự nhu mì, từ tốn như là sẽ không chịu nổi một cái hắt hơi.
"Ngươi không hỏi ta là ai sao?" Ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm thiếu niên, lại hỏi.
"Ngươi là ai?" Vì thế thiếu niên mang theo chút ngại ngùng lên tiếng.
"Ta là Thương Mặc." Nam nhân trả lời.
Tuyết lớn phủ núi rừng, thỉnh thoảng có gió bão, ngoài cửa một mảng trắng xóa khó nhìn ra cảnh vật. Tuy rằng thời tiết xấu cản trờ người của hắn đến tìm nhưng đồng thơi nó cũng ngăn kẻ khác đến xem hắn chết chưa, nếu chưa thì sẽ bồi thêm một đao.
Thiếu niên tên Tô Tư Ninh điềm đạm, cẩn trọng, thỉnh thoảng ho nhẹ cũng sợ làm phiền đến hắn. Hai người không nói chuyện với nhau nhiều, thậm chí cũng ít tiếp xúc cơ thể, khoảng cách gần nhất chính là lúc ngủ buổi tối, cùng ngủ trên một giường. Bởi vì thiếu niên sống một mình, tuy ra phòng có ba gian nhưng chỉ có một gian bên trong là có dụng cụ sinh hoạt và chăn đệm.
Đồ ăn mấy ngày nay đều là rau dại và thịt muối tích trữ từ trước đó, do Tô Tư Ninh dùng nhiều thảo dược và các vị thuốc đem đến thôn xóm lân cận để đổi lấy. Nói là lân cận, nhưng cũng phải đi bộ khoảng một canh giờ, nếu là thiếu niên ôm yếu kia thì mất nhiều thời gian hơn. Tô Tư Ninh cũng muốn để Thương Mặc xuống thôn xóm, một là ở đấy cách không xa, hai Thương Mặc dưỡng thương nơi này có chút bất tiện, bất kể là đồ ăn hay chỗ nghỉ. Nhưng lúc hỏi ý Thương Mặc, hắn lại nói muốn ở đây, y biết y thuật, lúc cần có thể chữa thương cho hắn ngay lập tức. Y ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy không nói thêm gì. Thương Mặc còn nói, hắn chắc chắn sẽ đáp tạ ân cứu mạng. Tô Tư Ninh cười cười, không nói gì.
Hai ngày tiếp theo, bão tuyết giảm. Tô Tư Ninh đang ở trong sân sắc thuốc cho Thương Mặc, đột nhiên có mấy nam nhân cao lớn, mặc y phục tối màu đi vào. Tô Tư Ninh giật mình, đứng dậy lo lắng nhìn bọn họ. Người dẫn đầu ôm quyền hỏi y: "Công tử có thấy một nam tử bị thương mặc y phục màu đen không?"
Tô Tư Ninh còn chưa kịp trả lời, rèm màn trong phòng bị giật lên, nam nhân mặc y phục màu tối đi ra. Những người đó nhận ra hắn, lập tức ôm quyền cúi đầu, đồng loạt hô: "Bảo chủ(*)!"
(*) Gốc là 堡主, mình không rõ "Bảo" có nghĩa là gì, tra trên baidu thì "Bảo" nghĩa là pháo đài ở khu vực biên giới và đồn trú binh lính ở đó để phòng thủ, "Bảo chủ" nghĩa là người chỉ huy pháo đài chỉ huy quân đội phòng thủ.
Tô Tư Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với bọn họ rồi ngồi xuống tiếp tục sắc thuốc.
Những người đó thấy Thương Mặc không có gì đáng ngại, cũng thở phào nhẹ nhõm, người dẫn đầu ngẩng đầu nói: "Bảo chủ, những kẻ phiền phức đã được các huynh đệ giải quyết."
"Tốt lắm." Thương Mặc đáp.
"Bảo chủ, khi nào người rời đi?" Người nọ lại hỏi.
Thương Mặc nhìn thân ảnh đang ngồi xổm trên mặt đất kia, nheo mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó đi tới kéo người đến bên cạnh.
Tô Tư Ninh nghe họ nói chuyện, biết hắn muốn cáo biệt mình. Vì vậy y cười nhẹ: "Thuốc sắc sắp xong rồi, ngươi nên uống một bát rồi hẵng đi."
"Ngươi đi theo ta không?" Thương Mặc hỏi.
Tô Tư Ninh kinh ngạc, ngây người một chút rồi cười nói: "Đa tạ lời mời của ngươi, có điều..."
"Thân thể ngươi gầy yếu, cần chăm sóc cho tốt. Ở đây vật ít người thưa, không phải nói để tịnh dưỡng." Thương Mặc tiếp lời.
Tô Tư Ninh khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ. Thương Mặc không hối thúc y, những người kia cũng không giục Thương Mặc. Một lúc lâu sau, Tô Tư Ninh ngồi xuống, rót thuốc đã sắc xong vào bát, đứng dậy mang đến cho Thương Mặc.
Nhiệt độ rất thấp, thuốc cũng nguội đi nhiều, Thương Mặc đón lấy uống một ngụm, lau khóe miệng, đặt bát xuống một bên, lại hỏi: "Nghĩ xong rồi?"
Tô Tư Ninh nhìn hắn, rồi nhìn những người ở phía sau hắn, sau đó mới quay trở lại nhìn hắn, nói: "Được."
Y trả lời rất thẳng thắn, không có lấy một điểm do dự. Người dẫn đầu nhóm ánh mắt có chút tán thưởng, thiếu niên này chẳng lãng phí thời gian nghĩ lúc trước, khi trả lời rất chắc chắn.
Thương Mặc cười nói: "Được rồi, ngươi đi thu dọn đồ đạc, ta đợi ngươi."
Thiếu niên cũng gật đầu cười, xoay người bước vào phòng. Không bao lâu thì đi ra, chỉ mang theo bọc vải nhỏ, Thương Mặc đoán bên trong là sách về y thuật. Thiếu niên dường như muốn đem các vật dụng trong sân vào nhà, những người kia lập tức tiến lên hỗ trợ. Khi sân đã trống trơn, các cửa đều khóa kỹ, y đi đến trước mặt Thương Mặc nói: "Ta xong rồi."
"Vậy đi thôi." Thương Mặc đi phía trước, chúng thuộc hạ theo sau.
Cách không xa chỗ đó, có khá nhiều người mặc y phúc giống họ cưỡi ngựa chạy đến. Vừa thấy bọn họ liền ôm quyền cúi đầu: "Bảo chủ!"
Thương Mặc gật đầu, nói với thiếu niên: "Biết cưỡi ngựa không?"
Thiếu niên mỉm cười: "Ngươi đoán xem?"
Thương Mặc ngẫm nghĩ, liền sai thuộc hạ đệm thêm da lông trên yên ngựa, ôm ngang thiếu niên, đặt y ngồi lên trên. Sau đó chính mình cũng nhảy lên ngựa, hai tay nắm lấy dây cương, đem thiếu niên khóa chặt trong lòng. Tô Tư Ninh có chút sợ, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay áo Thương Mặc.
Thương Mặc giục ngựa đi đầu, chúng thuộc hạ tâm phúc theo sau. Hai người dẫn đầu nhóm người ở đằng sau nhìn về phía bóng lưng của bảo chủ, thiếu niên kia được hắn che kín, chỉ lộ ra chút sắc trắng của y phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro