Vương Thúy Kiều - Mã Tú
Nàng thanh sạch trong trắng đến nhường ấy, ta là hạt bụi non núp sau bóng lá khô, hoàn toàn không thể chạm đến.
---
Vương Thúy Kiều bị giam cầm ở nơi này đã đến tuần thứ ba.
Hôm nay nàng ta lại đến thăm nàng.
Vương Thúy Kiều, Kiều trong yêu kiều tàng ẩn, vô ý mê say.
Nàng vận một y phục thanh tú, mang đến cho người ta cảm giác sạch sẽ chân thật giữa một nơi dơ bẩn. Như một lẽ dĩ nhiên, Mã Tú hiểu điều đó, nàng hiểu cả bản thân nàng.
Vương Thúy Kiều uyển chuyển, tâm tình nàng tất thảy đều ở đây, qua Bạc Mệnh, lại thêm hồ cầm quý hiếm, không một chút tuyệt sắc nào là dư thừa.
Mã Tú nhấp một ngụm trà vẫn chưa đủ để làm dịu đi cỗ nhiệt lượng lưu thông hỗn độn trong nội quản. Từng cái phất tay, từng cử chỉ của Vương Thúy Kiều đều vô ý quyến rũ, tàn nhẫn dày xéo khiến kẻ tầm thường là Mã Tú đây bạo phát.
Nàng đè nén xuống tham vọng nhơ nhớp, hoặc là nàng lá gan không lớn.
"Vương cô nương hôm nay cũng có tâm sự."
Vương Thúy Kiều nâng mi mắt, mi nàng ấy dài, lại thẳng, không như những cô gái thoa son trát phấn khác. Ba phần sạch sẽ, bảy phần thanh khiết, ngay cả đôi con ngươi nhạt sắc cũng tĩnh tại như mặt hồ thu, không chứa chấp bất kì thứ tà tâm nào.
Đem cho Mã Tú cảm giác cấm kỵ thanh sạch.
"Ngày nào ngươi cũng tới đây, hoặc là xem ta sống dở chết dở, hoặc là xem ta chết hay chưa. Ngươi quả thật thâm tình."
Ai không biết còn tưởng Vương Thúy Kiều là nữ nhân được sinh ra từ băng tuyết. Dù vốn nên phản đối, song Mã Tú chỉ có thể nuốt khan, nuốt trôi lời định nói.
Vương Thúy Kiều tự mình rót một chén trà, thoạt nhiên lại không chạm tới, chén trà như vậy y nguyên, ý cười thanh lãnh của nàng ẩn hiện mỉa mai.
"Ta nói, ta không tiếp khách."
Vương Thúy Kiều vẫn chưa nhúng chàm, vì vậy nàng vẫn chưa thể "chạm tới" nàng ấy. Nếu Mã Tú nàng đã không thể lưu lại hoàng yến, vậy cứ tự nhiên khiến hoàng yến không thể bay, chỉ còn cách ở lại đi. Âu cũng là thứ tâm địa xấu xí của nàng.
Mã Tú đan chéo chân, thong thả dựa lưng về sau, bội phần mị hoặc.
"Vương cô nương đã là người của nơi này, đương nhiên sẽ phải tiếp khách. Việc này đã không do ngươi làm chủ."
Một thoáng huyết sắc trên khuôn mặt kiều mị bỗng tan, Vương Thúy Kiều thâm trầm, nàng hạ tầm mắt xuống chén trà đã nguội, lồng ngực phồng lên rồi dần xẹp xuống.
"Nếu ta tiếp tục không theo ý ngươi?"
Mã Tú nghiêng đầu, để lộ tầng cơ thể trời sinh quyến rũ, khuôn mặt lười biếng nói.
"Ngươi dám không?"
Mã chủ là ai, đương nhiên Vương Thúy Kiều biết. Nàng chỉ là con hoàng yến nhỏ trong tay nàng ta, mãi mãi không thể chạy thoát. Chỉ là nàng còn có thể chịu đựng được tới bao giờ đây? Vương Thúy Kiều cười khẩy, tiếng ùng ục ghê rợn vang lên cùng khắp, nhưng tuyệt nhiên chỉ có Vương Thúy Kiều mới nghe được.
"Ngươi đã muốn ta tiếp khách, vậy thì cứ thuận theo ý ngươi đi."
.
Hắn có thói quen kiềm chế rượu, ý là việc hắn làm quan trọng tỉnh táo. Tuy vậy, cái cơn khát bỏng rát trong hắn chỉ ngày càng tăng kể từ khi bước vào Ngưng Bích.
Hắn nghe nói Tú Bà lưu một kĩ nữ băng cơ ngọc cốt, dương chi bạch ngọc.
Hắn khẽ nhếch môi, rượu thay phiên khiến hắn cồn cào, ruột gan nhộn nhạo, mặt khác hắn lại hơi chần chừ trước một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách mà trước giờ hắn mới lần đầu thấy qua.
Nàng ta, Vương Thúy Kiều thoát li bạch y, khoác lên thân mình những đường cắt xẻ mạnh, để lộ tầng cơ thể hồng hào rõ rệt. Hắn nuốt khan, khó khăn đè nén dục vọng bẩm sinh đang sôi sục trong huyết quản.
"Vương cô nương, người quả thật như lời đồn."
Vương Thúy Kiều nâng mi mắt, đôi con ngươi trước sau một mực bình ổn, không cấp cho hắn bất kì linh động nào.
"Cảm tạ Sở công tử."
Vương Thúy Kiều thanh tú băng lãnh, dù là đang ăn vận như một kĩ nữ nhưng chưa từng đem cho người khác cảm giác sởn gai ốc như rượu độc. Ngược lại nàng ta tựa chén trà thanh thanh, vị đắng quấn lấy đầu lưỡi dần dần làm cho tỉnh táo.
Bởi vậy mà Sở Khanh chưa muốn động thủ. Đối với một nữ nhân ba phần thanh lãnh, bảy phần cấm dục như Vương Thúy Kiều, hắn biết rõ sẽ chẳng dễ dàng gì.
"Cô nương, người đến bồi ta một ly đi."
Ấn đường Vương Thúy Kiều khẽ run, nàng buộc phải đáp ứng hắn, cái sự ghê tởm nó nhộn nhạo ruột gan tựa như từng thớ đầy ắp sâu bọ đang ngoe nguẩy. Nàng ớn lạnh từng cơn.
Vương Thúy Kiều thoạt nhìn điềm tĩnh, ngay cả tư thế rót trà cũng chẳng để lộ yếu mềm dù chỉ là một chút, nhưng kì thực trong lòng nàng là hàng vạn con sóng lớn lắc lư nối đuôi nhau hết lần này đến lần khác. Vương Thúy Kiều như một ngọn cỏ non vô lực, ở trong tim nàng lẫn ngoài thế giới khốc tàn.
Người duy nhất nhận ra lời cầu cứu trong tuyệt vọng của Vương Thúy Kiều cũng chỉ có Mã Tú, người hiện đang đứng ngoài cửa âm thầm lắng nghe động tĩnh.
Mã Tú, ngươi là đang làm gì? Nàng sẽ đối xử với A Kiều của nàng như vậy sao? Nàng nỡ? Mã Tú cắn răng đến bật cả máu, bàn tay đã nắm chặt thành quyền chỉ chờ được phát tiết.
Mã Tú đến bực hối hận rồi, nàng không thể để Vương Thúy Kiều tiếp khách, vừa hay từ trong phòng vang ra tiếng chửi rủa của Sở Khanh. Mã Tú không chần chừ xông thẳng vào, trái tim nàng có ý thức mà tự hành xử, nó chìm nghỉm trước dáng vẻ của một Vương Thúy Kiều khác.
Vương Thúy Kiều so với trước đây còn lạnh hơn vạn phần, nàng đứng trơ chọi, mắt giương nhìn Sở Khanh trong khi dùng tay phải lau đi chút huyết sắc còn sót lại trên khóe môi.
"Sở công tử, ngươi đây là muốn làm gì?"
Sở Khanh mắt đỏ bừng như con thú sắp bị cắt tiết, thanh âm hắn khó nghe, nó cứ đánh vào màng nhĩ, Mã Tú chau mày.
"Mã chủ các hạ, ngươi xem người của ngươi là loại gì. Đến cả bồi rượu cũng không biết."
Xong, hắn liếc nhìn Vương Thúy Kiều, nàng trước sau lạnh lẽo như một.
"Vương cô nương đây là còn tưởng bản thân thanh cao như là Vương nữ nhi?"
"Sở công tử, việc này không phiền đến ngươi. Ta liền bồi ngươi thay nàng."
Sở Khanh đương nhiên biết Mã Tú là cái dạng nữ nhân gì và hắn cũng chưa chết não để biết rằng hắn vẫn đang tại địa bàn của Mã chủ. Hắn không có gan chó để ngu xuẩn dây dưa với Mã Tú. Nam nhi cũng có tự tôn, mà cái tự tôn chó rách của hắn cũng chỉ níu giữ hắn ở lại Ngưng Bích một lúc.
Sở Khanh đi khỏi, Mã Tú lại liếc thấy vệt huyết sắc còn đọng trên khóe môi Vương Thúy Kiều liền không tự chủ mà cảm thấy tim nàng bị cứa đến đáng thương.
"Ngươi bị thương? Đến, ngồi đi. Ta lấy thuốc bôi cho ngươi."
Vương Thúy Kiều có chút bài xích, nàng chần chừ trước lời đề nghị của Mã Tú. Mã Tú này lại muốn làm gì?
Song, nàng biết nàng không thể phản kháng, chỉ đành làm theo. Vương Thúy Kiều ngồi, đôi bàn tay vô thức nắm lại thành quyền.
Mã Tú biết nàng sai, thật sự sai rồi. Nàng không nói gì hơn, đem từ ngoài vào một ít thuốc bôi cao cấp. Nàng muốn tự tay bôi thuốc cho Vương Thúy Kiều nhưng lại sợ nàng ấy càng chán ghét hơn. Cuối cùng nàng chỉ đành đặt thuốc lên bàn.
"Hiện tại ngươi không cần tiếp khách nữa."
Vương Thúy Kiều thoáng nhướng mày, rất nhanh liền hồi phục trạng thái bình thường.
"Vậy ngươi là muốn ta làm gì? Hẳn là chẳng phải ăn sung mặc sướng vô tư lự."
Mã Tú, nàng rất muốn nói cho Vương Thúy Kiều biết nàng chỉ muốn nàng ấy mãi mãi là hoàng yến bên cạnh nàng, mãi mãi không rời đi, được không?
"Ta dạy ngươi uống rượu. Ngươi hiện tại tiếp khách có thể coi là vô vọng."
Vương Thúy Kiều thở dài, nàng thâm trầm nhìn đến thuốc bôi cao cấp lạnh lẽo đặt trên bàn, nội tâm kì thực một mảnh hỗn độn.
Đột nhiên một nha hoàn từ ngoài đến, dáng vẻ hấp tấp trông rõ đáng thương.
"Mã chủ, Kim công tử đã đến, hiện đang chờ người, nói là muốn đem Vương cô nương đi."
"Hắn còn nói gì?"
"Thưa, Kim công tử không nói nhưng rõ ràng là đã có chuẩn bị."
Vương Thúy Kiều nghe vậy, rõ ràng sắc mặt tốt lên không ít, thậm chí khóe môi nàng bất giác câu lên nụ cười mà toàn bộ trạng thái này sớm đã lọt vào tầm mắt của Mã Tú. Mã Tú tâm trạng không tốt, liền một màn của Vương Thúy Kiều càng khiến nàng ta thêm sầu khổ, không nói không rằng liền đã đi mất.
Hắn là cái thá gì?
.
Kim Trọng bồn chồn, đã uống đến chén trà thứ năm rồi. Nơi này, đương nhiên Kim Trọng rất chán ghét, một nơi bẩn thỉu, đối với chàng, chỉ là vậy.
Chàng nhớ tới người con gái đầy khổ hạnh mà chàng ngày đêm tương tư, chàng nhớ đêm trăng thanh tú, ái nhân của chàng và chàng đã thề nguyền, một lời thề trói buộc.
Nhưng chàng sợ cái gì đây? Chàng không sợ miệng đời, nhất quyết không. Giả dụ có gặp được Vương Thúy Kiều, Kim Trọng vẫn một mực cho rằng chàng sẽ đối với Vương Thúy Kiều như Vương Thúy Kiều của trước đây...dù cho...
Dù cho, thế nào...? Chàng có thể không sợ nhưng thầy u liệu có chấp nhận? Chàng biết rõ ràng cái sự thật đau đớn hiện hữu trước mắt đấy. Mặc A Kiều có trao lại mối lương duyên cho Vương Thúy Vân, Kim Trọng vẫn không thôi nhung nhớ về người con gái diện như quan ngọc dưới đêm trăng thanh tú kia.
"Ngọn gió nào đưa Kim công tử tới đây? Hay là người có nhã hứng thưởng rượu và hoa?"
Kim Trọng bừng tỉnh, chàng khẽ nhíu mày. Nữ nhân trước mặt một thân y phục đỏ tươi như huyết sắc, uyển chuyển như hoa, lại lộ liễu vẻ phong tình vạn chủng. Mã Tú mị hoặc kia khác hẳn so với một Vương Thúy Kiều kín đáo, nhã nhặn và thanh tú.
"Không cần. Ta tới để đưa nàng ấy đi."
Kim Trọng quá mức thẳng thắn khiến ấn đường Mã Tú khẽ cau lại. Nàng thong thả dựa lưng về sau, hai cánh tay câu lại. Mã Tú thiên sinh lệ chất liền vô thức khiến Kim Trọng sinh ra một loại phản ứng không rõ ràng.
"Người tới thật là chậm. Ngày hôm qua ta đã hứa với Mã Giám Sinh sẽ giao nàng ấy cho người khác..."
Mã Tú thong thả rót ra hai chén trà ấm, cư nhiên Kim Trọng không màng tới, chàng sai một nha hoàn bưng một cái tráp lớn.
Mã Tú rõ ràng đã nói dối, nàng sao lại để Hoàng Yến của nàng rơi vào tay kẻ khác, cũng không định buông tha Vương Thúy Kiều dễ dàng như thế. Há chẳng phải nàng coi trái tim mình là rác rưởi?
"Ta mang đến nhiều hơn, phiền Mã chủ đây suy nghĩ lại."
"Ngươi nghĩ ta thiếu ngân lượng sao? Ngươi lại nghĩ nhiêu đây đủ để mang nàng ấy đi sao?" Nói cho ngươi biết, lúc bà đây chuộc nàng ấy, số tiền bỏ ra phải gấp năm lần số tiền ngươi mang đến!
"Người tới trước có trước, Kim công tử xin đừng nóng giận."
Kim Trọng đương nhiên biết, chàng bị Mã Tú chơi một vố, nhưng chàng còn biết rõ hơn, chàng là người có học thức, đương nhiên sẽ không tùy ý làm càn. Hiện tại Kim Trọng chỉ có thể nuốt xuống cục tức đến no bụng.
"Để ta gặp nàng ấy. Không quan trọng thế nào, ta nhất định mang nàng ấy trở về."
Mã Tú khóe môi câu lên nụ cười nhạt. Khi đó người đến sau là ngươi, tự trách mình đi. Mặt khác, Vương Thúy Kiều quả thật tuyệt sắc giai nhân, nàng lấy cái gì để giữ nàng ấy ở lại được đây?
"Ta hiểu nam nhân, tất nhiên hiểu ngươi. Chỉ là ta tự hỏi ngươi sẽ làm thế nào nếu ta nói Vương ái nhân của ngươi đã tiếp khách?"
"Ngươi!? Ngươi vậy mà bắt nàng ấy tiếp khách?!"
Đúng, Mã Tú là đã cho Vương Thúy Kiều tiếp khách, chỉ duy nhất lúc đó, bóng dáng Vương Thúy Kiều một lần bóp nghẹt tim nàng, khó thở đến mức tưởng chừng có thể chết đi.
Ấn đường Mã Tú nhíu lại, nàng còn nhớ cả nụ cười nhu hòa của nữ nhân họ Vương đó khi nhắc đến hắn, kì thực trong lòng một mảnh hỗn độn vô cùng.
"Thế nào? Kim công tử vẫn muốn mang nàng ấy đi?"
Kim Trọng chẳng hiểu vì cớ gì, chàng bỗng do dự, thanh âm tụt giảm vài phần trọng lượng.
"Ta vẫn sẽ đưa nàng ấy trở về."
Một lần nữa, Mã Tú cực kỳ cực kỳ ghét bỏ, nụ cười cũng lạnh đi nửa phần. Nàng cho hai tiểu đồng cưỡng ép Kim Trọng rời đi.
"Kim công tử, không tiễn."
Thở hắt, Mã Tú một lực bóp vỡ chén trà, nước trà nóng cùng huyết sắc trào ra như hoa, chảy ròng ròng, không bận tâm.
"Dọn dẹp đi."
Không phải là lần đầu tiên Mã Tú bị thương. Chỉ duy lần này thôi, Mã Tú bị thương thảm thành cái dạng này, đồng thời tim nàng khóc thảm ra máu, tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro