Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những vụ án nổi tiếng 2

Những cuộc thoát hiểm của "Bố già" cuối cùng tại Pháp

Bị đồng đảng "tặng" cho 22 viên đạn vào người nhưng Jacques Imbert vẫn không chết mà gây ra cuộc chiến giữa các băng mafia trên đất Marseille, Pháp. Sau nhiều năm xưng hùng xưng bá, "Bố già" cuối cùng tại Pháp đang phải đối mặt với sự trừng trị của pháp luật.

Trong khi những tên mafia sừng sỏ khác như Francis Vanverberghe (tức "Người Bỉ"), Antoine Guérini, Gaetan Zampa (tức "Tani"), Jean-Louis Fargette - lần lượt ra đi thì chỉ có Jacques Imbert hay "Jacky le Mat" là sống sót. Ông ta luôn biết cách thoát khỏi các tình huống hiểm nguy.

Cảnh sát bắt đầu lập hồ sơ về "Jacky le Mat" từ ngày 10/10/1967. Hồ sơ của Đội Cảnh sát quốc gia nghiên cứu tội phạm cho biết, ông ta đã 3 lần mang án vì tội ăn cắp, sở hữu vũ khí và hoạt động môi giới mại dâm. "Le Mat", theo tiếng lóng của bọn mafia, có nghĩa là "người thoát khỏi sổ đoạn trường". Jacques Imbert được lòng phụ nữ, ông ta đã qua 2 đời vợ và có ít nhất 6 cô nhân tình.

Năm 1962, Jacques Imbert bắt cóc Raymond Infantes, kẻ được mệnh danh là vua tổ chức mại dâm ở Oran (Algérie), và lái máy bay đưa người này đến Marseille. Tại đây, sau một hồi "bàn luận", cuối cùng Infantes chấp nhận trả cho "Jacky le Mat" 50 triệu franc. Vào thời đó, "Le Mat" là phó tướng của "một băng nhóm gồm 20 tên người Marseille", do Gaetan Zampa (tức "Tani") lãnh đạo.

Lúc đó Zampa và "Le Mat" như một cặp "sinh tử có nhau". Hai người đàn ông này gặp nhau năm 1958 ở Marseille và thành một êkíp vào giữa thập niên 60. Năm 1967, "bố già" thành phố Marseille là Antoine bị êkíp này giết chết. Cảnh sát nhìn thấy ở đó dấu hiệu của "Jacky le Mat".

Ở miền Nam Pháp, cặp bài trùng Zampa-Imbert kiểm soát mọi hoạt động tội ác: bắt cóc tống tiền, mại dâm, hộp đêm, thanh toán lẫn nhau. Chỉ có một tay anh chị trẻ tuổi - Francis Vanverberghe, tức "Người Bỉ" - dám thách thức họ. Cuộc đối đầu đẫm máu giữa hai phe diễn ra tàn khốc nhất vào năm 1973 tại quán bar Tanagra ở Marseille, và chỉ chấm dứt khi cảnh sát tóm cổ "Người Bỉ".

Quan hệ giữa Zampa - "le Mat" ngày càng phức tạp hơn. "Le Mat" chỉ là một kẻ lệ thuộc vào Zampa nên "le Mat" muốn hạ thủ Zampa và sau đó Zampa bắt đầu trả đũa. Ngày 1/2/1977, 3 người đàn ông đón lõng Imbert ngay trước nhà ông ta ở Cassis, gần Marseille. Các nhà điều tra phỏng đoán đó là Zampa, kèm theo Pierre Roche và Gaby Régazzi. Các bác sĩ đã lấy ra 22 viên đạn từ thân thể của Imbert. Cuộc tấn công này đã để lại di chứng cho Imbert: cánh tay phải bị liệt.

Sau đó ông ta lui về Paris và rắp tâm trả thù. 11 tên mafia bị giết chết, trong đó Gaby Régazzi bị giết ngay tại nghĩa trang nơi mà hắn thường lui tới mỗi tuần để thăm mộ đứa con trai. Tháng 11/1977, Imbert bị cảnh sát bắt ngay trên đại lộ Michelet ở Marseille, khi đang trên đường đi giết một người thân của Zampa. Vụ này làm "le Mat" phải ngồi tù 6 tháng. Cuộc chiến kết thúc khi "le Mat" vào tù, có lẽ hai phe đều cho rằng thương tổn của cả hai đã quá nhiều. Jacques Imbert chuyển sang vùng Caraibes, Florida, Ý, sống trong các biệt thự với thú vui thuyền buồm.

Đến thập niên 80, Imbert trở lại Paris và lao vào làm ăn, kiếm được 3.000 Euro/tháng. Đương nhiên là không bằng chính sức lao động của mình. Nhưng cảnh sát không bao giờ rời mắt khỏi Jacques Imbert. Năm 1988, ở Saint-Germain-des-Prés diễn ra một cuộc họp phân chia lãnh địa hoạt động giữa các "bố già" mafia Pháp, trong đó có Francis Vanverberghe "Người Bỉ" và Roland Cassone. Sau cuộc họp này, Imbert trở lại Marseille, lập bản doanh ở vùng đảo Frioul, đầu tư vào xưởng đóng tàu và gặp gỡ các phóng viên nhà báo.

Nhưng cảnh sát đã không "bỏ rơi" Imbert. Họ nghi ngờ ông ta có liên quan đến hàng chục vụ giết người và buôn lậu uranium. Tháng 11/1993, Jacques Imbert bị bắt giữ. Năm 1995, "Le Mat" được trả tự do do không đủ chứng cứ buộc tội!

Năm 1997, Imbert rời đảo Frioul và đến ở Marseille.

Cuối cùng, tháng 11/2004 Jacques Imbert lại phải ra tòa và lần này "Bố già" một thời khó thoát khỏi án tù

Dùng ngòi bút phanh phui đường dây rửa tiền đa quốc gia

Với sự giúp đỡ của một số nhân viên ngân hàng, Denis Robert, nhà báo của nhật báo Libération của Pháp đã khám phá ra một đường dây rửa tiền quốc tế. Vượt qua bao sự đe dọa, mua chuộc, cuối cùng nhà báo dũng cảm này đã đưa được những kẻ tội phạm ra Toà.

Trên bình diện quốc tế, cùng với Công ty Tài chính Euroclair có văn phòng đặt tại thủ đô Bruxelles của Bỉ, Clearstream - một công ty tài chính quy mô, có văn phòng đặt tại Công quốc Luxembourg, được xem là đầu mối trung gian thanh toán quốc tế giữa các ngân hàng, công ty tài chính trên thế giới.

Điểm đáng chú ý là, tuy Clearstream có hệ thống chân rết khắp 100 quốc gia trên thế giới nhưng lại ít có quan hệ thanh toán với các ngân hàng ở châu Phi, nhưng tại đảo quốc Cayman, vốn được Interpol đánh giá là thiên đường tẩy tiền bẩn, Clearstream lại có quan hệ với 300 ngân hàng đặt văn phòng ở đây.

Mùa hè năm 1999, Denis Robert, gặp gỡ bí mật với Ernest Backes, nguyên Trưởng phòng Thanh toán quốc tế của Clearstream. Cuộc điều tra âm thầm của nhà báo Denis Robert và Ernest Backes có sự giúp đỡ của Regis Hempel, người phụ trách công việc thanh toán quốc tế của Clearstream kể từ khi Ernest Backes bị sa thải vào năm 1997.

Nhờ có tài liệu của Regis Hempel và Ernest Backes mà Denis Robert phát hiện ra trong tổng số 153 triệu món tiền thanh toán của Clearstream vào năm 2000, đã có đến 708.500 món mang dấu vết của tiền bẩn. Đó là những món tiền thanh toán từ một ngân hàng ở Thủ đô Vaduz của Công quốc Liechtenstein đến một ngân hàng nhỏ ở thành phố Georgetown của Mỹ rồi chuyển tiếp đến một ngân hàng ở thành phố Medellin của Colombia mà chắc chắn là của một đường dây buôn lậu ma túy từ Nam Mỹ vào châu Âu.

Đó còn là những món thanh toán của Clearstream đến Ngân hàng Rivunion, vốn dính dáng tới vụ tham nhũng ở Tập đoàn Dầu khí ELF của Pháp, rồi chuyển tiếp đến một tài khoản bí mật mở tại một ngân hàng ở thành phố Lausanne của Thụy Sĩ... Theo kết quả điều tra của Denis Robert, chỉ trong năm 2000 đã có gần 10 tỉ USD tiền bẩn được thanh toán qua Clearstream.

Vào tháng 3/2001, sau gần hai năm điều tra, nhà báo Denis Robert cho tung ra một cuốn sách có tựa đề Tiết lộ về những đồng tiền vấy bẩn và một cuốn phim tài liệu có tựa đề Những giấu giếm tội lỗi. Ngay lập tức, Denis Robert bắt đầu lãnh những đòn phản công do Clearstream giật dây.

Báo Le Monde của Pháp trong bốn số liền đã chỉ trích Denis Robert là nhà báo dựng đứng một chuyện hoang đường để bôi nhọ thanh danh của một công ty tài chính làm ăn chân chính. Ngoài ra, Clearstream còn gây áp lực buộc kênh truyền hình Canal Plus của Pháp không phát cuốn phim tài liệu Những giấu giếm tội lỗi.

May thay Canal Plus vẫn kiên trì cho phát được nhiều buổi trước khi nhận được lệnh phải tạm dừng. Bản thân Denis Robert và gia đình luôn nhận được những lời đe dọa nặc danh liên quan đến an toàn sinh mạng. Có lần chiếc xe của Denis Robert đã bị tháo ốc bánh sau để gây tai nạn.

Không nản lòng trước những chống trả quyết liệt của Clearstream, vào tháng 3/2002, Denis Robert tiếp tục tung ra cuốn sách thứ hai có tựa đề Chiếc hộp đen, trong đó nêu rõ sự dính dáng của Clearstream vào những bê bối về tài chính quốc tế có liên quan đến tiền bẩn như vụ tham nhũng tại Tập đoàn Dầu khí ELF của Pháp, những vụ thanh toán tiền bẩn từ các thương vụ mua bán kim cương ở Liberia từ châu Âu, Bắc Mỹ đến Thụy Sĩ và ngược lại, những vụ chuyển tiền mờ ám của tỉ phú người Nga Khodorkhovski, những đường dây quyên góp tiền của tổ chức khủng bố quốc tế Al-Qaeda...

Cuốn sách này khi phát hành đã gây nên một "cơn địa chấn" ở châu Âu. Các nghị sĩ của Quốc hội Liên minh châu Âu yêu cầu Chính phủ Luxembourg phải điều tra những hoạt động tài chính mờ ám có liên quan đến việc tẩy tiền bẩn của Clearstream.

Tháng 6/2002, Thủ tướng Jean Claude-Juncker giao cho các cơ quan bảo vệ pháp luật Luxembourg tiến hành điều tra hoạt động của Clearstream. Sau 6 tháng điều tra, những hoạt động tài chính có liên quan đến việc tẩy tiền bẩn của Clearstream đã được làm sáng tỏ. Tháng 3/2003, Chủ tịch Clearstream là André Lussi cùng 4 thành viên trong ban lãnh đạo đã bị cách chức và truy tố về các tội tổ chức tẩy tiền bẩn có hệ thống trong thời gian dài; lừa dối và giả mạo tài liệu.

Mãi đến tháng 7/2004, Chủ tịch mới của Clearstream, mới công khai thừa nhận những gì mà Denis Robert nêu ra trong hai quyển sách và cuốn phim tài liệu của anh là hoàn toàn đúng sự thật, và tuyên bố sẽ khắc phục những sai lầm mà ban lãnh đạo trước đây của Clearstream gây ra

Ai đưa tập đoàn mại dâm "Cô gái Kniss" ra ánh sáng?

Nhân viên của tập đoàn này là những người mẫu, minh tinh màn bạc, người dẫn chương trình của một số hãng truyền hình danh tiếng. Khách hàng ruột của họ là những chính khách, thương gia và giới văn nghệ sĩ nổi tiếng thế giới. Giá mỗi lần "đi khách" là 4.000 bảng Anh!

Theo tờ Tin tức thế giới của Anh, hiện FBI và Cảnh sát Anh đang điều tra tập đoàn mại dâm quốc tế có tên gọi "Cô gái Kniss", chuyên cung cấp "hàng cao cấp" cho những nhân vật đặc biệt trên thế giới. Điều đáng nói là người lập công đầu trong việc phát hiện ra tập đoàn này là phóng viên của tờ Tin tức thế giới. Theo những tài liệu, chứng cứ do phóng viên trên cung cấp, Cảnh sát Anh và FBI đã bắt giữ một số nhân viên của tập đoàn này.

Xâm nhập đường dây của "cô gái Kniss"

Sau nhiều tháng trời lang thang dưới danh nghĩa một thương gia Arập giàu có, phóng viên tờ Tin tức thế giới đã tìm đến Chris, một đại lý của tập đoàn mại dâm quốc tế ở London. Qua người này, phóng viên đã làm quen và tạo được sự tín nhiệm của Michel Blown, "má mì" của tập đoàn kể trên.

Michel Blown hiện là một trong những người giàu có và khá nổi tiếng ở thành phố Los Angeles, Mỹ. Cũng qua tiếp xúc với Chris, phóng viên mới biết tên của tập đoàn mại dâm quốc tế là "Cô gái Kniss". Được biết, "Cô gái Kniss" có rất nhiều đại lý nằm rải rác khắp châu Âu và mọi nhu cầu của khách hàng đều được kiểm tra, đáp ứng thông qua những đại lý sở tại.

Người mà Chris giới thiệu cho phóng viên là một mỹ nhân vốn là người dẫn chương trình của BBC, hãng truyền hình nổi tiếng của Anh. Chris cho biết, để đảm bảo an toàn cho cả hai bên và tránh những cặp mắt tò mò, phóng viên phải mua vé máy bay và đặt phòng cho mỹ nhân bằng tên của cô ta, sau đó bay đến điểm hẹn một mình và hai người sẽ gặp nhau vào ban đêm tại phòng của phóng viên.

Khi phóng viên hỏi tại sao phải làm như vậy thì Chris giải thích, nhân viên và đa số khách hàng của "Cô gái Kniss" đều là những nhân vật nổi tiếng nên họ rất sợ bị theo dõi, phát hiện. Do đó, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải an toàn. Chris còn cho biết, thời gian gần đây không dám liên lạc với Michel Blown vì biết cơ quan chức năng đang theo dõi.

Lộ chân tướng

Theo người phát ngôn của FBI, với những chứng cứ hiện có (băng ghi âm, ảnh chụp) thì "cô gái kniss" là một tổ chức mại dâm quốc tế lớn cả về quy mô, mức độ, số người tham gia, cùng số tiền lên tới hàng chục triệu USD cho một ngày "giao dịch". Hiện tên tuổi của những gái mại dâm và khách hàng của "Cô gái Kniss" vẫn được giữ kín.

Cũng theo FBI, Michel Blown hành sự rất cẩn trọng - hầu hết khách hàng chỉ biết đến "Cô gái Kniss" qua truyền khẩu và chỉ những người nào đã qua kiểm duyệt mới được vào trang web bí mật của Michel Blown. Sau khi khách hàng chọn được người ưng ý, họ sẽ được hướng dẫn tiếp về địa điểm, thời gian, cách thức gặp gỡ, cũng như giá cả phải trả cho cuộc vui của mình. Cụ thể, ngoài việc trả 40.000 bảng Anh/đêm cho Michel Blown hoặc đại lý, khách hàng còn phải bỏ tiền vé máy bay (2 chiều) cùng toàn bộ chi phí đi lại, ăn ở tại khách sạn 5 sao. Những địa điểm thường được lựa chọn là Caribbean Sea, Dubai, Mauritius và một số khu vực nhiệt đới khác. Họ chọn những địa điểm này bởi đây vừa là nơi thường lui tới của giới sành điệu, vừa dễ ngụy biện khi bị ai đó phỏng vấn.

Tính đến thời điểm bị phát hiện, Michel Blown có 4 át chủ bài trong tay. Thứ nhất, mỹ nhân dẫn chương trình của Hãng Truyền hình BBC nổi tiếng của Anh. Người này năm nay 30 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, thân hình thon thả, dáng thướt tha. Thứ hai, một minh tinh màn bạc với nước da màu nâu, gần 30 tuổi. Thứ ba, người mẫu, tóc vàng, mắt xanh, mới ngoài 20 tuổi, rất thích qua đêm với những phú ông giàu có. Thứ tư, một cựu người mẫu Anh, đã lập gia đình, gần 30 tuổi, rất thích quan hệ với những người có tên tuổi trong giới văn nghệ sĩ.

Được biết trong danh sách của "Cô gái Kniss" có nhiều mỹ nữ vừa nổi tiếng xinh đẹp, thành đạt, vừa giàu có. Trong số này có người mẫu nổi tiếng Sophia Anderton (Sophia Anderton đã không ở "Cô gái Kniss" nhiều tháng nay). Qua sự dắt mối của Chris, hồi tháng 1/2004, Sophia Anderton đã đồng ý tới Florence, Italia để qua đêm với một thương gia nước này với mức thù lao 5.000 bảng Anh! Nghe nói, sở dĩ khi đó Sophia Anderton chấp nhận "đi khách" vì cô ta đang thất tình!

Người dân Anh từng bàng hoàng trước vụ bắt giữ Margaret McDonald, 44 tuổi, công dân Anh, chủ đường dây cung cấp gái gọi cao cấp lớn nhất thế giới bị Cảnh sát Pháp bắt ở thủ đô Paris (14/5) và bị tuyên án 4 năm tù (23/10). Margaret McDonald quản lý tới 450 gái gọi với đủ quốc tịch, màu da và tuổi tác (từ 18 đến 26), cùng một loạt đại lý nằm ở London, Paris, Vienna, Milano, New York... với phạm vi hoạt động trên khắp thế giới. Người dân London mới đây cũng bị sốc trước trang web của một gái gọi được biết dưới cái tên Belle de Jour.

Những gì Cảnh sát Anh vừa loan tải đã tạo nên một làn sóng bất bình mới trong xã hội. Dư luận cho rằng, một khi danh tính của những khách hàng và gái mại dâm kể trên được tiết lộ sẽ gây nên một vụ bê bối lớn

Naples - thành phố của bạo lực và tội ác

Vittorio La Vecchia đang cắt khoai tây thì nhìn thấy một gã đàn ông bước vào nhà hàng và bắn 2 phát đạn vào đầu một thực khách. Nạn nhân Salvatore Peluso (51 tuổi), gục đầu ngay xuống đĩa bánh pizza nóng hổi, máu ướt đẫm cả đĩa thức ăn...

Đây là một trong những vụ thanh toán nội bộ đẫm máu của băng nhóm mafia Camorra xảy ra trong tháng 11 vừa qua tại thành phố cảng Naples, miền Nam Italia.

Camorra là băng nhóm đã có 2 thế kỷ tuổi đời, kiếm tiền bằng các vụ bắt cóc tống tiền và buôn ma túy. Cảnh sát thành phố này đánh giá nhóm Camorra kiếm được khoảng 4 tỉ euro (5,2 tỉ USD) trong năm nay thông qua trò bắt cóc tống tiền, cao hơn cả số tiền bất chính theo kiểu này của các nhóm mafia "hàng đầu" khác là Cosa Notra, Ndrangheta và United Holy Rosary.

Ở Naples, các cuộc chiến trong nội bộ hay sự tranh giành quyền kiểm soát các địa bàn hoạt động giữa các băng nhóm mafia (như nhóm Secondigliano và Scampia) xảy ra dai dẳng và liên tục

Những vụ bắn giết lẫn nhau xảy ra ngay giữa ban ngày trên các đường phố. Đôi khi nạn nhân bị tra khảo trước khi bị thủ tiêu, một số xác chết được "gói" trong các túi nilon, bị vứt trong xe hơi hoặc bị đốt cháy thành than!

Cảnh sát thành phố Naples thì luôn phải tìm hiểu xem những vụ giết người kế tiếp sẽ xảy ra ở đâu, chứ không phải khi nào, để có thể ứng phó bảo vệ người dân.

Ngoài ra, các nhóm nhỏ và độc lập thường cắt nhỏ thành phố ra để hoạt động và tình trạng tổ chức lỏng lẻo của chúng khiến cho cảnh sát gặp nhiều khó khăn trong việc tiêu diệt chúng, đồng thời các nhóm này cũng gây ra những cái chết "bên lề" (nạn nhân chỉ là người dân thường).

Tháng 11 vừa qua, một cô gái 25 tuổi đang chơi bóng bàn với bạn bè thì bị kẻ lạ bắn gục. Gelsomina Verde (22 tuổi), bị giết vào cuối tháng 11, xác cô ta bị đốt cháy. Cảnh sát cho biết, Verde không phải là tội phạm nhưng có lẽ cô ta bị hạ sát bởi vì cô ta... là bạn của một tên mafia chính cống!

Thất nghiệp và phạm tội

Theo nhận định của Antonio De Jesu, lãnh đạo đơn vị phòng chống tội phạm của cảnh sát thành phố Naples, do tình trạng thất nghiệp ở Naples vào loại cao nhất châu Âu, nên nhóm mafia Camorra luôn thừa mứa các "lính mới" tiềm tàng. Và nếu như tỉ lệ 58,8% thanh niên thất nghiệp không được giảm xuống thì họ sẽ luôn nằm dưới sự kiểm soát của thế giới tội phạm.

Trong năm 2004, đã có hơn 11 nghìn vụ cướp xảy ra và cướp đi sinh mạng nhiều người hơn cả các vụ thanh toán đẫm máu của nhóm Camorra. Du khách được khuyên không nên đeo nữ trang trong thành phố.

Bạo lực và tội ác ngày càng tăng cao đến mức cảnh sát phải có biện pháp trừng phạt việc mua bán các loại dao nhằm hạn chế tội phạm. De Jesu cho biết, trường hợp một cô gái 15 tuổi thú nhận cha mình đã đi lùng và giết chết một người chỉ vì người này đã... ăn cắp chiếc xe gắn máy của cô con gái mình!

Hiện Cảnh sát Naples đang nỗ lực nâng cấp trung tâm kiểm soát bạo lực trong thế giới tội phạm của thành phố này. Màn hình phẳng khổng lồ ở trung tâm luôn hiển thị các hình ảnh quảng trường và đại lộ của thành phố. 102 camera hoạt động liên tục ngày đêm và có thể phóng to các bảng số xe và chụp ảnh bọn sát thủ tiềm tàng.

Mặc dù được công nghệ hiện đại hỗ trợ tích cực, nhưng cảnh sát Naples vẫn phải thừa nhận rằng họ khó có thể trấn áp được bọn tội phạm

Những vụ mất tích bí ẩn ở Australia

Nữ du khách người Anh Melody O'Gara (28 tuổi), đã mất tích tại nhà người bạn ở gần bãi biển Bondi đầu tháng 11vừa qua. Cùng thời gian đó, ở Sidney, một thiếu nữ Australia tên là Melina Daubl cũng biến mất không dấu vết.

Các nhà điều tra cho rằng, Melody có thể đã tự sát vì người ta đã tìm thấy túi xách tay của cô vướng lại trên mép vách đá gần bờ biển Bondi! Nhưng vụ mất tích chưa giải thích được này đang gây hoang mang cho một số du khách Anh ở Sydney.

Cuối tháng 10/2004, người ta phát hiện thi thể của du khách tên là Ethel Hetherington (52 tuổi), đến từ Cumbria trong một vùng hẻo lánh cách khách sạn Uluru nơi bà đang trú ngụ khoảng vài km. Cảnh sát Australia còn đang xem xét về những gì đã xảy ra với bà Hetherington.

Có giả thuyết cho rằng, bà Hetherington chết do kiệt sức trước cái nóng thiêu đốt của sa mạc khi bà cố gắng đi bộ đến nơi cư ngụ của dân bản xứ. Tuy nhiên, các bi kịch và những vụ mất tích bí ẩn rõ ràng đang ảnh hưởng xấu và gây tâm lý hoang mang cho khách du lịch đến nước này.

Alan Collingwood, quan chức Cơ quan Du lịch Điểm gặp gỡ của du khách ở Sidney, cho biết: "Australia vẫn còn là điểm đến rất an toàn cho du khách nước ngoài. Và có lẽ Australia cũng được coi là sự lựa chọn an toàn nhất so với vùng Nam Mỹ và Nam Phi".

Sự thật thế nào có lẽ còn phải xem xét lại? Trong thập niên 90, nước này đã từng xảy ra nhiều vụ du khách bị giết chết hoặc mất tích. Năm 1996, Ivan Milat - một trong những tên giết người hàng loạt nổi tiếng - đã phải ngồi tù vì tội giết chết 7 du khách trẻ tuổi nước ngoài.

Năm 2000, 15 du khách bị giết chết khi một gã côn đồ tấn công một khu nhà trọ ở Queensland. Tại miền Bắc Australia, một tên tội phạm đã bị cảnh sát tống giam vì tội giết chết du khách Anh tên là Peter Falconio, người đã mất tích ở Outback vào tháng 7/2001.

Những vụ án chưa tìm ra thủ phạm tuy không nhiều, nhưng chúng cũng đủ làm bối rối lực lượng cảnh sát Australia, cũng như ảnh hưởng không nhỏ đến ngành Du lịch siêu lợi nhuận của nước này

Mục sư giết người diệt khẩu

Lợi dụng sự tin tưởng của các giáo dân, mục sư John Canning đã chiếm đoạt vài trăm ngàn USD. Trong một phi vụ như vậy, khi bị ông bà Leo Gleese - Hazel Gleese phát hiện, mục sư John Canning đã giết cả hai vợ chồng để bịt đầu mối.

Ngày 21/11/2003 tại nhà thờ chính của Sebring, một thành phố nhỏ ở bang Florida của Mỹ, dưới sự chứng giám của mục sư John Nelson Canning bà Hazel Gleese và ông Leo Gleese, cũng 84 tuổi đã tổ chức đám cưới. Bà Hazel vốn là giáo viên về hưu và từng sở hữu nhiều cửa hiệu làm tóc tại thành phố Miami trước khi đến thành phố Sebring vào năm 1987. Ông bà quen nhau qua mai mối của mục sư John Canning.

Chỉ năm tháng sau khi đám cưới của hai người ở tuổi gần đất xa trời, trưa ngày 6/4/2004, mục sư Canning hớt hải đến báo tin cho cảnh sát biết, mình vừa phát hiện xác của hai vợ chồng ông bà Gleese trong căn nhà của họ khi đến thăm viếng họ như mọi ngày.

Điều tra của cảnh sát cho thấy, nạn nhân Hazel bị siết cổ, còn nạn nhân Leo bị đánh mạnh bằng cây gậy vào vùng đầu rồi sau đó cũng bị siết cổ cho đến chết. Tại hiện trường, cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu vết gì chứng tỏ thủ phạm đã cướp của.

Cảnh sát bắt giữ Canning trước khi y định trốn sang Israel.

Cái chết của hai vợ chồng ông bà Gleese khiến cho cả thành phố Sebring yên bình bị sốc vì từ hàng chục năm nay chưa hề xảy ra vụ việc tương tự. Thế nhưng cư dân thành phố Sebring càng bị sốc hơn khi sau 16 ngày tích cực điều tra, cảnh sát đã phát hiện ra thủ phạm là viên mục sư "đáng kính" John Nelson Canning! Ông ta bị cảnh sát bắt giữ khi toan tính bỏ trốn đến Israel cùng vợ.

Chứng cứ để buộc tội Canning là một chiếc ghế mà ông Leo thường ngồi trong phòng khách và chiếc gậy của ông. Cả hai tang vật đều dính máu và được tìm thấy trong một góc kín nhà kho căn nhà của Canning. Giám định của cảnh sát cho biết đó là các vết máu của ông Leo. Ngoài ra, ngay ngày hôm sau xảy ra vụ giết người, khi gọi thẩm vấn Canning, cảnh sát chú ý đến cổ tay phải của y có vết trầy và chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Seiko mà y thường đeo đã không còn.

Canning khai đánh rơi chiếc đồng hồ trong một lần phát dọn cây cối xung quanh nhà thờ. Ngay sau khi Canning bị bắt giữ, cảnh sát đã tìm thấy chiếc đồng hồ được giấu trong tủ áo quần phòng ngủ của y. Trên chiếc dây bằng da của đồng hồ còn dính ít máu khô mà khi kiểm nghiệm cho kết quả, đó là máu của nạn nhân Leo.

Mục sư hành nghề "chôm" tiền công quả

51 tuổi, sinh tại thành phố Canton thuộc bang Maine trong một gia đình ngư dân, nhưng khi lớn lên Canning lại trở thành một tay cò kinh doanh bất động sản. Năm 1980, Canning đến thành phố Townsville thuộc bang Maryland để sinh sống rồi trở thành mục sư sau hai năm làm việc tại nhà thờ chính của thành phố.

Năm 1983, Canning đứng ra quyên góp tiền để xây dựng một nhà thờ mới có tên gọi Nhà thờ của Chúa. Sau khi việc xây dựng hoàn thành, do nhiều giáo dân dọa sẽ kiện Canning vì bòn rút bớt tiền mà họ đóng góp nên cuối cùng Canning đành phải hoàn trả lại số tiền 120.000 USD.

Sau vụ việc này, Canning đến thành phố Berginlen ở bang Illinois, chiếm đoạt tiếp một số tiền của giáo dân đóng góp để xây dựng nhà thờ rồi bỏ đến thành phố Sebring vào năm 1992.

Chỉ trong vòng hai năm hành nghề mục sư tại Sebring, Canning đã chiếm được lòng tin của mọi người. Trong số đó, y đặc biệt chú ý đến bà Hazel và ông Leo, tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn độc thân và đều có tiền của. Cảm động trước sự vun vén hạnh phúc cho hai người của Canning nên ông Leo và bà Hazel quyết định ủy quyền cho viên mục sư này quản lý tài sản của họ bao gồm nhiều bất động sản ở thành phố Miami và Orlando.

Chỉ vài tháng sau đám cưới, cặp vợ chồng già mới cưới này phát hiện Canning đã "xén" bớt 56.000 USD trong tổng số tiền 180.000 USD mà họ quyên góp cho Canning xây dựng một nhà thờ có tên Cuộc sống của Galilean. Sau đó, họ còn phát hiện Canning đã bí mật bán căn nhà của ông Leo tại thành phố Orlando để lấy 228.000 USD, bán hai cửa hiệu của bà Hazel tại thành phố Miami để lấy 174.000 USD.

Vào buổi sáng ngày 6/4/2004, tưởng hai vợ chồng ông Leo và bà Hazel chưa biết đến chuyện mình chiếm đoạt tiền của họ nên Canning đến thăm viếng như thường lệ. Tại đây đã xảy ra một trận cãi vã dữ dội giữa hai vợ chồng ông bà Gleese và Canning. Bà Hazel dọa sẽ tố cáo sự việc với cảnh sát nên Canning liền xông vào bóp cổ bà cho đến chết.

Sau đó y quay sang lấy chiếc gậy mà ông Leo thường sử dụng, quật tới tấp vào đầu ông này rồi sau đó siết cổ nạn nhân cho đến chết. Trong khi chống đỡ, tay của ông Leo bị chảy máu, đã cấu mạnh vào tay phải của Canning làm chiếc đồng hồ của y đứt dây rơi xuống đất.

Vào ngày 12/10/2004, tại thành phố Sebring, viên mục sư John Nelson Canning đã phải nhận bản án tử hình vì tội chiếm đoạt tài sản rồi giết hại đến hai mạng người

Tổ chức "đám cưới Hoàng gia" giả mạo để câu tiền

Nhật Bản đã từng mở phiên tòa xét xử Kitano và Harumi Sakamoto - hai thủ phạm trong một vụ lừa đảo: Tổ chức một "đám cưới hoàng gia" vào tháng 4/2003, để thu tiền của 400 vị khách - chủ yếu là quý tộc, diễn viên và ngôi sao truyền hình.

Tại lễ cưới này, "Hoàng thân Arisugawa" cùng với cô dâu của mình xuất hiện trước các vị khách trong bộ trang phục dân tộc cổ truyền, trước khi thay đồ để trở thành một vị tướng danh dự với thanh kiếm lễ nghi đeo bên hông, còn cô dâu trong một bộ váy cưới lộng lẫy. Tiếp đó, diễn viên nổi tiếng Junichi Ishida lên phát biểu chúc mừng cặp vợ chồng thuộc dòng dõi hoàng gia này.

Lẽ ra các vị khách phải tỉnh táo hơn, sau khi họ được yêu cầu nộp một khoản tiền 185 bảng Anh để có thể tham gia vào các buổi lễ diễn ra trong một câu lạc bộ tư nhân, nằm ngay bên cạnh Đại sứ quán Canada và cung điện Akasaka của hoàng gia. Đó là còn chưa kể đến khoản tiền bổ sung 50 bảng Anh (theo một số nguồn tin còn nhiều hơn) để có thể được quyền chụp hình với cặp vợ chồng "danh giá".

Cũng không một ai nhận ra điều bất thường: Trong buổi lễ này lại không có bất cứ một thành viên nào trong hoàng gia hiện diện, trong khi các món ăn trên bàn tiệc đều rất "bình dân". Thay thế cho những món quà hậu hĩnh thường được trao tặng cho các quí khách theo truyền thống của hoàng gia, tất cả chỉ nhận được những chiếc đĩa kim loại nhỏ có khắc biểu tượng của Arisugawa.

Sự kính trọng của người dân Nhật đối với Hoàng gia đã bị lạm dụng để lừa đảo.

Phải đến 6 tháng sau, khi cảnh sát bắt giữ được 3 kẻ đã tham gia tổ chức "đám cưới" trên, tất cả các vị khách mới vỡ lẽ là mình đã bị lừa. Câu chuyện khó tin về vụ lừa đảo này vừa mới được đặt dấu chấm hết vào cuối tháng 11 vừa qua.

Tòa án Tokyo đã kết án thủ phạm Shinya Kusanagi, 43 tuổi, kẻ đã tổ chức ra vụ lừa đảo táo bạo trên, 18 tháng tù vì tội chiếm đoạt trái phép 13 triệu yên Nhật (khoảng 67.000 bảng Anh) từ các vị khách cả tin - những người đã mang tới không ít tiền bạc và tặng phẩm đắt tiền để bày tỏ lòng biết ơn vì đã được "ban phát" niềm vinh hạnh được tham dự "đám cưới Hoàng gia".

Trong vở kịch trên, "ông hoàng Arisugawa" thực ra là Yasuyuki Kitano, 42 tuổi, kẻ thường tự giới thiệu mình là một thành viên hoàng gia từ hơn 10 năm trước. Trên thực tế, chi nhánh Arisugawa của hoàng gia Nhật đã tuyệt tự từ khoảng 80 năm về trước. Bản thân cuộc hôn nhân của Kitano cũng là giả mạo vì không được đăng ký một cách hợp pháp.

Phần lớn những vị khách tham dự hôn lễ đó đều cảm thấy rất "vinh dự" mà không nghĩ kỹ về nguyên nhân, vì sao họ lại được mời tới một buổi lễ sang trọng như vậy của hoàng gia. Đó chính là điểm yếu để những tên lừa đảo có thể lợi dụng. Như diễn viên hài trên truyền hình Espa Ito đã nói, anh ta rất hài lòng với lời mời đầy vinh dự trên. "Đối với một người xuất thân ở quê như tôi, việc trở thành khách mời của một đám cưới hoàng gia có ý nghĩa rất nhiều" - Ito tâm sự như vậy.

Các điều tra viên cho biết, họ chỉ có thể xác định được khoảng 150 người trong số 400 vị khách tham dự đám cưới, do phần lớn những người bị lừa đều hết sức ngượng ngùng khi phải công khai kể lại câu chuyện trên.

Trong phiên tòa, kẻ chủ mưu Kusanagi bị buộc tội tổ chức đám cưới để lừa đảo, mặc dù biết chắc Kitano không phải là một thành viên hoàng gia. Hơn nữa, hắn còn lợi dụng sự kính trọng của người dân đối với hoàng gia để lấy tiền của họ. Việc xét xử Kitano và "cô dâu" Harumi Sakamoto - thật ra là một phụ nữ đã ly hôn và có hai con - vẫn đang được tiến hành.

Được biết là nhờ việc tự xưng là "hoàng thân Arisugawa", Kitano còn được nhận làm vị khách danh dự của Tổ chức Hòa bình Hiroshima và tham gia vào việc thu thập tiền cho quỹ từ thiện vì trẻ em của đền thờ nổi tiếng Amatakagahara tại Miyazaki, phía tây Nhật Bản. Tên tội phạm này còn sử dụng tên của ngôi đền cũng như biểu tượng của Nhật hoàng để bán một loại nước khoáng giả mạo

Nga: Băng tội phạm là cựu cảnh sát

Cục điều tra tội phạm cướp bóc và sát nhân thuộc Viện Công tố Moskva từng hoàn chỉnh một cáo trạng khổng lồ gồm 28 tập về một nhóm tội phạm gồm toàn... cảnh sát khu vực với rất nhiều tội danh giết người cướp tài sản.

Đứng đầu nhóm tội phạm này Aleksandr Astapov, một cựu nhân viên của Cơ quan Thanh tra giao thông đã từng ngồi tù vì tội ăn cắp xe hơi. Bị sa thải, hắn chuyển sang nghề bán kẹo. Các thành viên của băng nhóm này làm quen nhau qua những người họ hàng - hầu hết đều sống ở vùng đông bắc thủ đô Moskva.

Ví dụ như Evgheny Bereznoy, một cựu quân nhân lấy chị vợ của Astapov là Yulia Bereznaia (từng có tiền án) và cả hai cùng tham gia băng tội phạm. Trong nhóm có một nữ tặc là Oksana Volkova, 32 tuổi, có chồng là Andrey Volkov. Hai vợ chồng nữ tặc cũng đã từng ra tòa. Nhưng đáng chú ý nhất là một loạt các cảnh sát khu vực thuộc các Sở Nội vụ ở Moskva như Sergey Babarykin, Evgheny Zbanov và Victor Baranov...

Astapov rơi vào tầm ngắm của Cục Điều tra Moskva (MUR) từ tháng 9/1999. Một cuộc khám xét bí mật từ phía cảnh sát đã phát hiện trong nhà của Astapov là cả một kho vũ khí: từ súng lục "Macarov", "Taurus" của Brazil, súng rulô "Nagan", súng cácbin "Saiga-410K", súng trường hai nòng, súng săn "Iz-27"... cùng rất nhiều các loại đạn dược khác nhau. Astapov bị bắt giữ ngay sau đó vì tội tàng trữ vũ khí trái phép.

Nhưng cảnh sát lại quan tâm đến vấn đề khác: Họ phát hiện thấy vô số giấy tờ về việc mua bán nhiều căn hộ tại Moskva. Astapov luôn lưu giữ đến hai bản giấy tờ gốc, thông thường một bản dành cho người bán, còn một dành cho người mua.

Các nhân viên điều tra đã gặp rất nhiều khó khăn khi đi sâu tìm hiểu nhóm tội phạm này. Nguyên nhân chủ yếu là có rất nhiều nhân viên cảnh sát đương nhiệm dính líu vào, dù ở mức độ này hay mức độ khác. Các kết quả ban đầu cho thấy, chỉ trong vài năm, nhóm của Astapov đã chiếm đoạt được khoảng 100 căn hộ với tổng trị giá không dưới nửa triệu USD.

Giết người già, cướp nhà

Cảnh sát khu vực Evgheny Zbanov sau khi làm quen với Astapov đã được hứa hẹn sẽ tạo điều kiện kiếm tiền một cách "trong sạch". Anh ta chỉ đơn giản là lên danh sách những chủ nhà sống độc thân đang muốn tìm người để cho thuê nhà. Astapov cho biết là "đặc biệt" muốn giúp đỡ những người già độc thân nghiện rượu hay bị những triệu chứng lệch lạc về tâm lý.

Dần dần, Zbanov hiểu ra mọi việc, nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh ta không thể rút chân ra nữa. Băng tội phạm này tìm cách tiếp cận những chủ nhà độc thân, giết hại họ và sau đó dùng giấy tờ chiếm đoạt ngôi nhà.

Sau đó, các cảnh sát khu vực như Zbanov đã đóng vai trò "tích cực và chủ động hơn". Như trường hợp của cụ bà Pozarnova ở phố Novgorod, vốn là một phụ nữ độc thân có những triệu chứng tâm thần. Bà cụ luôn đóng cửa và không cho bất cứ ai vào nhà, kể cả người thân.

Hai cảnh sát khu vực Zbanov và Baranov được cử tới. Phải nhờ một người ở tầng 1 thuyết phục rằng, đây là những cảnh sát khu vực đang muốn giúp đưa bà tới bệnh viện chữa trị. Sau khi đưa nạn nhân lên xe, Astapov và đồng bọn đã bắn chết bà cụ ngay trong đó. Thi thể của bà, chúng cho vào một cái bao đem chôn trong rừng.

Ngay hôm sau, bọn chúng đến nhà của nạn nhân, lấy đi tất cả những giấy tờ cần thiết. Ít lâu sau, giấy tờ nhà của bà Pozarnova được dán ảnh một người khác và được làm thủ tục tư hữu hóa trước khi được bán.

Zbanov và Baranov còn tìm cho Astapov một chủ nhân của căn hộ hai phòng khác có tên là Gardin. Khi cả hai cùng với một đồng bọn tên là Manzov tới gõ cửa, chủ nhà đã mở cửa vì biết hai cảnh sát khu vực này. Dù là người rất hay uống rượu, nhưng Gardin có thể lực rất tốt do vẫn thường xuyên luyện tập thể thao. Bọn tội phạm đã phải chuốc cho ông uống thật say trước khi đưa lên xe. Chính Zbanov đã bắn nạn nhân chết và đem chôn gần "ngôi mộ" của bà Pozarnova.

Trong thời gian bị điều tra, Zbanov đã thừa nhận tất cả. Cụ thể như trong năm 1998, hắn đã chỉ điểm cho Astapov hai địa chỉ, khiến cho hai chủ nhà nhanh chóng bị sát hại. Chỉ với giá 500 USD, một cảnh sát khu vực khác là Martynovich đã trao cho Astapov địa chỉ của hai chị em gái sống trong một căn hộ ở đường Abramsev, và sau đó cả hai đều chết. Căn hộ này nhanh chóng bị chiếm đoạt bằng các trò giấy tờ gian lận.

Bọn Astapov không tha cả những kẻ từng "hợp tác" với chúng. Cụ thể như trường hợp của bà Larisa Ivanova, đã có lần cung cấp những địa chỉ của một vài người già sống độc thân để bọn chúng đưa đi "điều trị". Bà ta cũng bị chúng thắt cổ chết. Căn hộ của bà ta được bán sau khi đứng tên dì của vợ Astapov.

Tuy nhiên, một số nạn nhân quá già yếu vẫn được bọn tội phạm "khoan hồng" sau khi đưa họ đến một nơi hẻo lánh nào đó

Thuê người sát hại mình

Tòa án tỉnh Rostov của Nga vừa tuyên phạt Christina 5 năm tù và Marta là 4 năm rưỡi. Hai cô bé mới 14 tuổi này đã phạm tội sát hại một bệnh nhân bại liệt theo... yêu cầu của bà ta.

Trong vụ án hy hữu trên, hai thủ phạm nhỏ tuổi - Marta và Christina - cùng sống với gia đình nạn nhân trong một tòa nhà 5 tầng, bên cạnh đó có một ngôi chợ bán đồ lặt vặt. Nạn nhân Natalia Baranikova - trước đó là một phụ nữ trẻ, vui tính và giàu nghị lực - thường bán quần áo lót tại đây.

Ngày 24/2/2004, chiếc xe ôtô mà bà ngồi trên đó để tới Rostov đã gặp một tai nạn thảm khốc. Tài xế chết ngay tại chỗ, còn Baranikova mãi đến tháng 5 mới được đưa về nhà trong tình trạng... liệt toàn thân do chấn thương cột sống. Từ đó trở đi, bà chỉ còn biết nằm bất động trên giường, bất kỳ việc gì cũng phải có người thân giúp đỡ.

Một lần, vào buổi sáng, cô con gái 8 tuổi của nạn nhân chạy lên gọi Marta xuống gặp mẹ mình. "Cô có một yêu cầu đối với cháu - Baranikova bắt đầu câu chuyện một cách thận trọng - Cô không thể sống thêm như thế này được nữa. Mỗi khi nghe thấy những tiếng cười ngoài đường phố là nước mắt cô lại trào ra. Cô không muốn hành hạ chồng và con gái mình nữa".

Marta khi đó chỉ biết ngồi và khóc cùng với người hàng xóm bất hạnh. Lần đầu tiên, khi bà Baranikova đề cập đến việc giúp đỡ cho bà được chết, Marta đã rất sợ hãi. "Cháu thậm chí còn không muốn ghé tới chỗ cô ấy nữa" - Marta đã kể như vậy trong phiên tòa. Nhưng dần dần, cô bé đã quen với những lời đề nghị tương tự như - mua thuốc độc cho chó tại trung tâm thú y hay mua thuốc diệt gián.

Dù sao, Marta đã không dám cho nạn nhân uống những loại thuốc độc trên theo yêu cầu của bà. Tiếp đó, bà Baranikova còn đề nghị Marta tìm thuê một người có thể tới giết mình với giá 5.000 rúp, nhưng tất nhiên là cô bé mới 14 tuổi này khó có thể tìm ra.

Nhưng rồi sau nhiều lần được đề nghị, Marta quyết định cùng với cô bạn thân Christina "giúp đỡ" người hàng xóm. Chọn đúng ngày chồng Baranikova đi công tác vắng, cô con gái đi dạo chơi, Marta và Christina đến chỗ bệnh nhân mang theo một chiếc xơlanh. Hai đứa định dùng kim tiêm để bơm không khí vào ven bà Baranikova nhưng không đạt kết quả.

Hai cô bé quyết định dùng dây siết cổ cho đến khi bà Baranikova tắt thở. Sau khi hoàn thành công việc, theo sự chỉ dẫn trước đó của nạn nhân, Marta và Christina cùng lục tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ có 11 món đồ trang sức bằng vàng mà nạn nhân đã hứa trả tiền công cho việc giết mình.

Sau đó, cả hai cùng lên tầng trên, ngồi chờ cho đến khi con gái bà Baranikova trở về, phát hiện ra mẹ mình đã chết, báo cho mọi người biết. Christina thậm chí còn "giúp đỡ" gọi xe cấp cứu. Đến ngày hôm sau, hai thủ phạm cùng nhau mang số đồ trang sức bằng vàng trên ra hiệu cầm đồ để lấy 4.500 rúp chia nhau.

Tuy nhiên, các bác sĩ đã nhanh chóng xác định ra nguyên nhân thực sự của cái chết nên chỉ vài ngày sau, cả hai cô gái đã bị bắt giữ. Cuộc điều tra không phải kéo dài vì Christina và Marta đã nhanh chóng thừa nhận tất cả.

Vụ án này cũng đã gây lên một làn sóng tranh luận xung quanh việc Nga có nên cho phép về cái gọi là "cái chết nhân đạo" đối với các bệnh nhân phải chịu nhiều đau khổ vì bệnh tật mà không có cơ hội chữa khỏi hay không.

Trên thế giới hiện nay, luật "cái chết nhân đạo" đã được cho phép áp dụng tại Hà Lan, Bỉ và bang Oregon (Mỹ). Mới đây tại Pháp, chính phủ cũng đã nới rộng hơn lĩnh vực này khi cho phép áp dụng "cái chết nhân đạo thụ động", có nghĩa là ngừng chạy chữa cho bệnh nhân, nhưng không có hành động kết thúc mạng sống.

Tại Đức và Thụy Sĩ, "cái chết nhân đạo" về nguyên tắc là bị cấm, nhưng nếu một người giúp người khác tự vẫn không vì quyền lợi riêng, anh ta sẽ không bị xét xử. Chính sự thông thoáng về pháp luật như vậy đã tạo ra một xu hướng du lịch mới: người dân nhiều nước châu Âu đã đưa những người thân bị bệnh nặng của mình tới các bệnh viện Thụy Sĩ để họ có thể "chết nhẹ nhàng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #history