Thử hoặc.
Chú giải: thử là chuột, hoặc là mê hoặc. Ta ko bik nên dịch tên chương như thế nào nên để nguyên hán việt, các nàng đọc chương này thì sẽ hiểu được cái tên chương, ai có cách lý giải thì cmt giúp ta nhé.
.
Tuần này, tôi cùng một đám anh chị em đi hát KTV, hơn mười một giờ đêm mới về đến nhà, vừa đẩy cửa ra thì bị cảnh tượng trước mắt hù sợ ngây người. Cái chổi nằm trên mặt đất, hai sofa nhỏ hai sofa dài nằm lộn xộn ở giữa phòng khách, bàn trà ngã nghiêng, báo rơi đầy đất, viền ren bọc trên ghế sofa cũng rơi trên mặt đất, mà mẹ của tôi, giây phút này đang hoảng sợ đứng ở trên sofa.
.
"Mẹ! Này... Mẹ làm gì vậy?" Tôi nghi ngờ đặt câu hỏi, lời vừa dứt thì nghe thấy ở trong toilet truyền một hồi vang "Binh đinh loảng xoảng". Tôi quyết định đi qua nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mẹ tôi đột nhiên kêu lên thê lương: "Dương Dương đừng đi qua đó, đừng đi qua đó, trong nhà có... Có..."
.
Có? Trong nhà có gì? Trộm à? Ánh mắt tôi tối đi, xắn tay áo nhặt lên cây chổi làm công cụ tự vệ, lúc tôi khí phách đi qua bên cạnh, mẹ tôi đột nhiên hộc ra một chữ: "Chuột!"
.
Tôi vừa nghe thấy chữ này thì hai chân lập tức run lên, toàn thân lạnh ngắt từ lòng bàn chân đến não, ngay sau đó, tôi cởi giày ra nhảy lên sofa run rẩy theo mẹ.
.
Là một loại động vật cao hơn 160 centimet, thể trạng cường tráng giống như linh trưởng, đối với loại động vật thân dài không quá hai mươi phân thì tôi vốn không nên sợ hãi như thế. Nhưng mà, kinh nghiệm lúc nhỏ ảnh hưởng cả đời, khi tôi hoàn toàn không biết loại động vật mỏ nhọn màu xám hoặc màu đen, đuôi dài lông ngắn kia là cái gì, nếu như tôi chỉ xem "Tom và Jerry" hoặc là "Ninja rùa" thì tôi chắc chắn sẽ không ghét nó, thậm chí còn sẽ mềm mại vuốt ve nó nữa. Nhưng mà, khi tôi còn trẻ người non dạ đi chợ với mẹ, người mẹ xưa nay ôn hòa của tôi chợt phát hiện 50 centimet phía trước có một thi thể động vật, bà ấy phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, giơ chân ôm chặt lấy tôi, vì thế, kể từ đó mỗi khi tôi "Thấy" loại động vật này cũng chỉ có hai chữ cộng thêm một dấu chấm than.... Kinh khủng! Sau đó, mỗi khi loại sinh vật này xuất hiện, tôi và mẹ sẽ thâm tình ôm nhau run rẩy, lúc này cha tôi sẽ cầm theo một mồi lửa hoặc là một cái chổi bày ra khí khái đàn ông của ông ấy.
.
Trong toilet thỉnh thoảng phát ra tiếng "Loảng xoảng boong boong", "Ầm", tôi và mẹ ôm nhau run rẩy ở trên ghế sofa, chờ đợi phụ thân chiến thắng trở về. Nhưng, đợi chừng mười phút. Tôi nghe thấy cửa toilet mở ra, sau đó, ba tôi đầu đầy mồ hôi, dùng báo bao lấy vật gì đó đi ra. Tôi và mẹ bắt đầu kêu sợ hãi: "Mau ném đi, mau ném đi."
.
Kiếp nạn qua đi, ba tôi đã xử lý thi thể địch nhân, ông ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật là lợi hại!" Lúc ấy tôi cho là ông ấy đang nói về mình, sau đó tôi mới hiểu được, đó là đang ca ngợi quân địch.
.
Gần đây, thời tiết dần dần chuyển mát, trên ban công nhà tôi không có treo màn cửa sổ, nên đã nghênh đón một đám khách không mời mà tới. Thịt khô và lạp xưởng mừng năm mới treo ở trên sân thượng bị gặm nham nhở, nửa đêm cũng thường hay nghe được tiếng động ở phòng bếp. Phòng bếp nhà tôi gần với toilet, trời vừa tối tôi và mẹ không ai dám đi toilet. Tối đêm trước, ba tôi quyết định bớt chút thời gian để dựng lại gia phong. Không ngờ, cuộc cách mạng này, lại phát hiện được cả một gia tộc. Một mẹ, năm con. Tối qua toàn bộ đều bị cha tôi giết chết. Nhưng không ai ngờ rằng, gia tộc này cũng có cha. Chuột cha biết vợ con bị giết tàn bạo, nên hôm nay về nhà báo thù. Ba tôi kể là, lúc ấy ông dồn đối phương vào toilet, vốn cho là không còn đường lui kẻ địch sẽ phải cúi đầu chịu trói. Không ngờ, đối phương nghĩ đến thù giết vợ giết con, nên hung mãnh tấn công ba tôi.
.
"Nó leo lên máy nước nóng, hét lên một tiếng 'Chít', nhào qua tôi. Khi đó, tôi cũng hết hồn. Bình thường con chuột nhảy lên đều là để trốn người, còn nó thì không, tôi cảm thấy nó rất có đầu óc, trước tìm một chỗ che dấu, mượn nơi có lợi tùy thời tấn công. Lúc nó nhào qua, hai mắt của con chuột này, đằng đằng sát khí, rất đáng sợ..." Ba tôi kể lại kinh nghiệm khổ đấu.
.
Mẹ tôi cười nói: "Ông giết cả nhà của nó, nó hận ông là phải rồi. Tôi cảm thấy con chuột cống này thật đúng là một con chuột đàn ông!"
.
Đêm hôm đó, nhà tôi quây quần thảo luận việc này đến hơn 9h tối, lúc đó ba tôi một mực nhấn mạnh rằng trong nhà này ông ấy rất có địa vị, không có ông ấy, tôi và mẹ chỉ có thể kêu khóc thôi. Giữa trưa ngày thứ hai, tôi kể chuyện này cho đồng nghiệp nghe.
.
"Rất thần kỳ! Ba tôi bắt chuột hơn nửa đời người, con chuột chết dưới tay ông ấy không tới một trăm, thì cũng là chín chục. Từ trước tới nay ông ấy luôn là người bình tĩnh, tài giỏi. Nhưng ngày hôm qua thì không, đánh trong toilet hơn mười phút, đánh xong ba tôi tuôn đầy mồ hôi, thở hồng hộc không nói gì, tôi nhìn nét mặt của ông ấy lúc đó, thật sự là bị sợ hãi, có thể thấy con chuột kia lợi hại bao nhiêu!"
.
Triệu Khanh nghe xong thì cười xì nói: "Lưu Hân Dương, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
.
"Cuối năm là 28, sao vậy?"
.
"Vậy ba cô chắc lớn tuổi rồi nhỉ?" Anh ta hỏi.
.
Tôi mất hứng nhìn anh ta một cái nói: "Anh muốn nói gì?"
.
Ngô chủ nhiệm ngồi ở bên cạnh cười, phó chủ nhiệm Y cũng cười nói: "Ý của Tiểu Triệu là, người chủ lực bắt chuột trong nhà em nên đổi người khác rồi, để em yên tâm một chút, có phải không, Tiểu Triệu?" [a muốn bắt chuột thay cho ba chị hả =))), cái a này cứ bắn hint hoài, nói mẹ ra đi]
.
Triệu Khanh cười mà không nói, tôi liếc anh ta một cái, "Cái tên này, tìm được cơ hội là liền chén ép tôi. Không có bạn trai thì sao? Bây giờ đàn ông sợ chuột sợ gián đầy ra đường, tìm một tên trở về nói không chừng còn đi theo khóc cùng tôi và mẹ nữa."
.
Tôi nói vậy, được vô số nữ đồng bào tán thành. Một cô đồng nghiệp nói, chồng cô ấy rất sợ chuột, sống sợ, chết càng sợ, căn bản là không thể dựa vào. Lúc chúng tôi đang trò chuyện, phó chủ nhiệm Y đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ông ấy nói: "Con chuột, có đôi khi không nên giết. Nếu không, có thể sẽ xảy ra chút chuyện không hay!"
.
Phó giám đốc Y nói, năm 2001, lúc ông ấy còn làm ở bệnh viện tâm thần thì có nhận một bệnh nhân bị kích thích tinh thần. Người bị kích thích bất ngờ, dẫn đến nổi điên, bệnh viện bọn họ có không ít. Có người bị tình cảm kích thích, có người bị phá sản nên tinh thần thất thường, còn có người tận mắt nhìn thấy tai nạn thê thảm nên nổi điên. Đủ loại. Nhưng bệnh nhân kia, nguyên nhân nổi điên lại rất độc đáo.... Bắt chuột đến điên.
.
Bệnh nhân kia họ Chu, lúc ấy 47 tuổi, là một công nhân kỹ thuật sửa chữa xe hơi bình thường. Vợ ông Chu ở nhà trông con nhỏ, trong nhà còn có một người mẹ già hơn 70 tuổi, cho nên gánh nặng kinh tế đều đặt trên vai ông Chu, điều kiện gia đình không tốt lắm, ở trên tầng 5 của một căn chung cư cũ kỹ gần ngoại ô.
.
Nghe phó chủ nhiệm Y miêu tả, tôi có thể hình dung ra căn hộ ấy. Mấy năm trước thì nhiều, nhưng bây giờ thì đã bị dỡ đi gần hết. Loại chung cư ấy, mỗi một tầng đều có một cái sân phơi chính, trong sân có rất nhiều than tổ ong, là các hộ gia đình dùng để nấu cơm. Một tầng lầu có thể có 7, 8 hộ gia đình, trong mỗi hộ gia đình là một phòng khách, một sân thượng, không có phòng ngủ, không có toilet cũng không có phòng bếp. Toàn bộ rác đều chồng chất ở dưới lầu, hình thành một đống rác lớn. Trong tòa nhà này, rất nhiều chuột. Lúc tôi còn nhỏ đã từng tận mắt nhìn thấy một người đàn ông đi qua một tòa chung cư cũ, một con chuột từ trên lầu rơi xuống đúng lúc nện trúng người ông ấy. Có thể thấy, những nơi thế này thật sự là thiên đường của chuột.
.
Trong nhà ông Chu, cách mỗi hai ba ngày sẽ đánh chết vài con chuột. Kinh nghiệm của ông Chu vượt xa ba tôi. Có câu quen tay hay việc, ông Chu bắt chuột thậm chí còn không cần công cụ, con chuột chạy qua trước mặt ông ấy, một chân hoặc một tay là bắt được, đôi mắt cũng không thèm chớp. Nhưng mà, có một ngày, đã xảy ra một chuyện rất đặc biệt.
.
Đêm hôm đó, nhà ông Chu có một con chuột rất lớn, chỉ tính thân không tính đuôi đã là 25cm rồi, hơn nữa màu lông đen kịt bóng loáng. Vợ ông Chu trông thấy con chuột bự nhảy từ sân thượng vào nhà, nhàn nhã chui xuống dưới ghế sofa. Con chuột khổng lồ, cộng thêm một cái đuôi trụi lủi nhọn dài, khiến bà Chu sợ tới mức kêu to. Lúc ấy ông Chu đang ở ngoài phòng đốt lửa nấu ăn, nghe thấy tiếng kêu của vợ, vội vào nhà hỏi sao vậy. Bà Chu nói, "Có chuột! Rất lớn! Từ sân thượng bò vào, chui xuống dưới ghế sofa. Con chuột này toàn thân đen ngòm."
.
Bà Chu rất muốn nói cho chồng biết con chuột này không giống những con chuột bình thường, nhưng bà ấy lại không nói nên lời. Ông Chu bắt chuột đã sớm thành nghề vừa nghe thấy có chuột, không thú vị cười một tiếng: "Cúi đầu không thấy ngẩn đầu lại gặp, bà hoảng sợ như vậy làm gì, không phải đã quá quen rồi sao? Đang ở đâu? Tôi đánh chết nó." Ông Chu nói xong, cũng không nôn nóng, nhìn theo ánh mắt của vợ, đi đến bên sofa, một tay kéo sofa ra, sau đó, ông ấy thấy vị khách ở sau sofa, kinh hô: "Mẹ nó, to thật!"
.
Sau đó, lúc vợ ông Chu kệ lại chuyện này có nhấn mạnh: "Lúc chồng tôi nhìn thấy con chuột kia, đôi mắt sáng bừng lên." Bà Chu nói chi tiết cho bác sĩ tâm thần nghe, có lẽ là muốn nói với bác sĩ là "Từ khi đó chồng tôi tựa như đã bị trúng tà", nhưng tôi lại có cách lý giải khác đối với phản ứng của ông Chu là.... Một vị anh hùng bắt chuột, rốt cuộc đã gặp được địch thủ. Đàn ông gặp được chuyện như vậy mắt sáng rực lên có chút vui sướng là rất bình thường.
.
Ông Chu rất coi trọng vị khách đặc biệt này, bình thường tay không bắt chuột thì nay lại cố ý tìm một cái xẻng, sau đó mới bắt đầu bắt chuột. Con chuột kia rất lớn, động tác không quá linh hoạt, tốc độ của nó chậm hơn so với những con chuột khác, tựa như đang đi bộ ở trong phòng. Theo lý thuyết, con chuột này mặc dù to, nhưng cũng không khó đối phó. Nhưng mà, không biết tại sao, ông Chu đập nó vài cái nhưng không có đánh trúng, luôn thiếu "Một chút" nữa.
.
Trong nhà ông Chu chỉ có một tủ quần áo, một cái giường, một chiếc ghế sofa, một cái bàn ăn, không có nhiều gia cụ. Con chuột này cũng chỉ chui qua chui lại ở giữa giường và sofa, ông Chu cũng đuổi theo nó, nhưng không thể đánh trúng nó. Lúc ấy, bà Chu nhìn bộ dáng kia của chồng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị. Bà ấy cảm thấy đôi mắt của chồng nhìn "Chằm chằm" vào con chuột,thần thái cũng rất "Chuyên chú", bà ấy không thể nói rõ cảm giác cổ quái ấy, nhưng bà ấy cảm thấy trong mắt chồng mình hình như chỉ có con chuột kia, ông ấy đang cùng một con chuột phân cao thấp, nhưng mà, đối với một con chuột, đáng để ông ấy nghiêm túc như vậy sao?
.
"Đừng đánh nữa, nghỉ ngơi một chút đi, chờ một lát nữa nó lại chui ra thì ông hẵng đập chết nó." Bà Chu nói như thế với ông Chu. Nhưng ông Chu tựa như không nghe thấy vợ nói, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt của ông ấy chuyên chú nhìn chằm chằm vào dưới ghế, giống như hôm nay không đánh chết được con chuột kia, ông ấy sẽ không bỏ cuộc. Con chuột không nhanh không chậm, ông Chu mệt mỏi, tựa như... Hành động của ông ấy, đã hoàn toàn bị con con chuột đen kia dẫn dắt, khống chế.
.
Nhìn trạng thái của chồng, bà Chu rất lo lắng, bà ấy khuyên chồng nhiều lần, nhưng ông Chu đều không để ý. Ông ấy còn tức giận quay đầu lại trừng mắt liếc bà Chu, giọng điệu rất hung dữ: "Bà im đi!" Đúng vào lúc này, con chuột trốn ở dưới ghế sofa đột nhiên bò ra, nó đong đưa cái đuôi dài nhỏ, chẳng mảy may nhúc nhích ở trước ghế, tựa như đang chờ đợi ông Chu đến đánh nó. Con chuột khiêu khích khiến ông Chu tức giận không thôi, ông ấy xông lên, đánh xuống cái "Bốp". Nhưng trong lúc cái xẻng của ông Chu nện xuống, con chuột lại chạy đi vài bước, sau đó nó lắc cái đuôi, lại dừng lại một lát, nhàn nhã bò về phía sân thượng.
.
Ông Chu đã hoàn toàn bị sự tức giận điều khiển, ông ấy thở hổn hển nổi giận hầm hầm theo sát phía sau, giơ xẻng sắt lên không ngừng đánh xuống con chuột, tuy nhiên lúc nào cũng "Thiếu một chút". Con chuột bò về phía sân thượng, hơi dừng lại, sau đó, kêu một tiếng "Chít", nhảy xuống sân thượng.
.
Con chuột nhảy ra ngoài, bà Chu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, ông Chu cũng đã đuổi con chuột đen kia đi. Nhưng bà ấy còn chưa kịp bình tĩnh lại, thì phát hiện chồng bà đã chạy ra sân thượng muốn nhảy xuống theo con chuột. Bà Chu hoảng hồn, nhào tới trước bắt lấy chồng mình, kéo lại, túm chồng mình vào trong hàng rào, hai người té ngã xuống đất.
.
"Ông làm gì vậy? Điên rồi sao? Đó chỉ là một con chuột! Nó đã đi rồi!"
.
Bà Chu nắm áo chồng kêu la, nhưng ông Chu lại không thèm chớp hai mắt, cầm xẻng sắt lên lại muốn nhảy xuống. Bà Chu liều mạng níu chồng lại, lớn tiếng gọi cứu. Sau đó, hàng xóm nghe thấy chạy đến, cùng bà Chu kéo ông Chu lại. Bắt đầu từ khi đó, tinh thần ông Chu đã trở nên thất thường rồi.
.
Kể đến đây, phó chủ nhiệm Y thở ra một hơi.
.
"Sau khi được đưa tới bệnh viện, ông ấy vẫn luôn la hét 'Đánh chết nó', dùng cả tay và chân, quơ lung tung trong không khí và sàn nhà. Ở trong bệnh viện trị liệu hai tuần, tinh thần ổn định lại, vợ ông ấy đón ông ấy về nhà. Lúc ông ấy thanh tỉnh, ông ấy nói với tôi là, ông ấy cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất nóng giận, cực kỳ nóng giận, trong đầu không có ý gì khác, chỉ muốn 'Đánh chết nó'. Sau khi về nhà, ông ấy có phát tác qua mấy lần. Mỗi lần phát tác đều là khi nhìn thấy 'Con chuột', ông ấy không thể gặp lại con vật này nữa, vừa nhìn thấy chúng thì sẽ bị kích thích phát bệnh. Ở bệnh viện chúng tôi, ông ấy được coi như là khách quen."
.
Tôi vốn đã sợ chuột, sau khi nghe phó chủ nhiệm Y kể chuyện này xong, tôi lập tức nhớ lại chuyện nhà tôi ngày hôm qua, vội rụt rè nói: "Con chuột, thật sự là rất tà tính."
.
Triệu Khanh hiển nhiên là không quá đồng ý với tôi, anh ta nói: "'Tà tính' không phải là con chuột, mà là 'Lòng dạ con người'. Con chuột chỉ là dẫn dắt ý niệm ở trong lòng ông ấy, khiến ông ấy chui vào trong ngõ cụt. Tư duy của con người hướng ra ngoài, thì rộng lớn; hướng vào trong, thì chật hẹp. Một khi tư duy lâm vào trong ngõ cụt, tinh thần sẽ xảy ra vấn đề."
.
Ngô chủ nhiệm mỉm cười gật đầu nói: "Không sai, chính là cái lý này. Nhưng, con chuột kia chắc thành tinh rồi, nó rất hiểu tâm lý."
.
Ngày ấy tan ca về nhà, tôi kể lại chuyện của phó chủ nhiệm Y cho ba mẹ nghe. Lúc ấy ba tôi đã "Cứng còng", chắc là ông ấy đang nhớ lại bầy chuột nhắt đã chết ở dưới tay mình, lập tức không yên.
.
Mẹ tôi nói: "Quá tà môn... Sau này chúng ta gặp chuột, hay là đừng đánh nữa?"
.
Tôi nói: "Không đánh thì làm sao bây giờ? Mặc nó chạy loạn ở trong nhà à?"
.
Ba tôi suy tư trong chốc lát nói: "Ngày mai tôi kêu người đến lắp màn cửa sổ. Đúng rồi, Dương Dương, con đừng để đồ ăn vặt ở trong phòng, còn nữa, trong nhà vệ sinh, không được để lại góc chết, nghe chưa?"
.
Vì ba muốn, nên tôi hiếu thuận gật đầu, sau đó quay đầu mỉm cười nói với mẹ tôi: "Trong nhà vệ sinh không để lại góc chết." Những lời này của tôi, thành công đổi lại một cú đá mạnh của mẹ tôi. Cuộc sống thật tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro