Chương 23: Giấc mơ báo trước - phần 4
Sau khi cô gái đi khỏi, tôi hỏi Triệu Khanh: "Anh vừa rồi làm sao thế, ho khù khụ liên tục, còn ấn ngực nữa. Có phải anh khó chịu ở đâu không? Nếu không khỏe thì mau đến bệnh viện đi, đừng cố gắng chịu đựng à."
Triệu Khanh giương mắt nhìn tôi một chút, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Tôi không sao. À, đúng rồi. Lưu Hân Dương này..."
"Sao?"
"Tôi không ăn bánh kem, không thích ăn ngọt, không thích ăn bánh kem. Tôi thích ăn cay, thịt có thể không có, nhưng phải có rau. Tạm thời nhiêu đây thôi, sau này nghĩ ra cái gì sẽ bổ sung sau."
"Gì cơ?"
Lúc đó tôi rất chậm hiểu, sau đó tôi nhất thời nhớ đến món "học phí" của anh ta, tôi nói: "Anh nói với tôi những điều này tôi cũng không nhớ được đâu. Trước khi anh tan ca mỗi chiều, anh cứ nói thẳng với tôi sáng mai anh muốn ăn bữa sáng ở cửa hàng nào, tôi đi mua là được. Chuyện đã đáp ứng với người khác, tôi sẽ không quỵt nợ, anh cứ yên tâm. Không phải chỉ là một tháng mua bữa sáng sao?"
Triệu Khanh dùng khóe mắt liếc xéo tôi một cái, sau đó quay đầu khẽ thở dài. Tôi cảm thấy thói quen thở dài này của anh ta thật không hay lắm. Cái thần thái đó làm tôi nghĩ đến nhân vật Kaede Rukawa trong phim hoạt hình "SLAM DUNK" của Nhật Bản, mang theo bản mặt mắt hếch lên trời khinh khỉnh cùng khinh thường.
"Lưu Hân Dương, lương một tháng của cô bao nhiêu?" Anh ta quay sang hỏi tôi.
"Tính luôn trợ cấp nhà ở, là hai nghìn rưỡi." Tôi không quá tình nguyện nói về lương bổng, ngước mắt nhìn anh ta: "Để làm gì thế?"
"Có hai nghìn rưỡi, tôi còn tưởng cô rất nhiều tiền. Nếu cô thích mua gì thì cô cứ mua đi." Anh ta bỏ lại những lời kỳ quái này, cũng không màng giải thích với tôi chuyện vừa rồi. Anh ta bày ra bộ dạng lười giải thích nhiều với tôi, xoay người đẩy cửa phòng tư vấn ra ngoài. Hơn nữa, lúc anh ta đi, tôi còn nghe anh ta lầm bầm một câu: "IQ thấp trêu ngươi."
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh. Trong một tuần này, mỗi sáng tôi đều phải đưa bữa sáng cho đồ quỷ Triệu Khanh đó. Trái tim con người này đen khủng khiếp! Sau khi ăn mỳ thịt bò, anh ta nói với tôi rằng anh ta muốn ăn mỳ qua cầu[5], mà còn là loại bát lớn. Loại bát đó vừa lớn lại vừa nóng khó có thể bưng đi không nói, nó còn đặc biệt mắc, một bát 26 tệ. Cứ vậy mà tính, thì một tháng không biết tôi phải dùng bao nhiêu tiền mua đồ ăn sáng để hầu hạ Triệu lão gia? Cứ như thế này nữa tôi e rằng tiền lương tháng này không thể chống đỡ đến cuối tháng. Vào buổi chiều sau khi tan tầm về nhà, tôi đi siêu thị mua một hộp trứng, lại mua một ít thịt nạc. Sáng hôm sau, tôi nấu cháo trứng với thịt nạc. Sau đó múc cháo vào một cái cà mèn giữ nhiệt, tôi xách đến đưa cho Triệu lão gia. Tôi nói với anh ta, tiểu nhân nghèo khổ túng thiếu, mỳ qua cầu gì gì đó, tiểu nhân thật tình không mời ngài được. Ở đây chỉ có một chén cháo trứng muối và thịt nạc, còn có một chiếc bánh bao một trứng cút. Lão gia ngài xem thử và ăn tạm.
<i>[5] Mỳ qua cầu: gọi là mỳ nhưng giống bún của Việt Nam. Đây là món ăn đặc trưng ở Vân Nam. Tương truyền rằng, ngày xưa có một đôi vợ chồng nhà nông tuy nghèo nhưng rất yêu thương nhau. Hằng ngày vào bữa trưa, người vợ thường nấu mỳ từ nhà đem ra đồng cho chồng, đường rất xa, dù có cố đi nhanh mấy thì đến nơi bát mỳ vẫn nguội ngắt. Thương chồng vất vả chị vợ bèn nghĩ ra cách nấu nước dùng trước để lại lớp váng mỡ trên mặt giữ nước nóng lâu, đến nơi mới cho thức ăn tươi ngon vào. Vậy là đã qua cầu rồi mà bát mỳ vẫn nóng hổi thơm ngon.
Tôi tưởng Triệu Khanh không thấy mỳ qua cầu sẽ cạnh khóe tôi, châm chọc tôi. Không ngờ phản ứng của anh ta ngược lại rất bình tĩnh. Anh ta nói: "Cũng được, nhưng tôi không thích mỗi ngày đều ăn món giống nhau." Ngụ ý của anh ta là tôi có thể tự mình ra tay làm đồ ăn hầu hạ lão gia anh ta. Song, mỗi ngày phải thay đổi món, đừng nghĩ mỗi ngày đều đưa anh ta cháo trứng. Sau đó, khi tôi thấy anh ta cúi đầu ăn cháo, hình như có mỉm cười. Tôi lại nghĩ, người này e rằng luôn khó chịu với sự tỏa sáng của lão Ngô. Anh ta biết tôi là người bên phía lão Ngô, nên muốn dằn vặt tôi mà!
Hơn sáu giờ chiều của thứ Ba, đã đến giờ tan tầm. Tôi vẫn ngồi lì ở trung tâm không chịu đi, vừa nghĩ đến cô gái sẽ đến đây tư vấn vào buổi tối, tôi lại vô cùng mong ngóng.
Thấy tôi còn chưa tan tầm, Triệu Khanh đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối liền liếc mắt nhìn tôi, còn hỏi: "Chủ nhiệm Ngô đã về rồi, sao cô còn chưa đi?"
Tôi trả lời: "Không phải tối nay cô gái đó sẽ đến đây tư vấn sao?"
"Đúng vậy." Triệu Khanh gật đầu, sau đó nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: "Đây là trường hợp tư vấn đặc biệt của tôi, cô có thể đi rồi."
Nghe anh ta nói thế, tôi lập tức hiểu rõ. Tôi đã nói mà, con người này thường ngày lỗ mũi hếch lên trời, sao lại quan tâm tôi vì sao chưa tan ca, hắn cố ý mà!
Tôi nói: "Thầy Triệu, làm người không nên làm thế chứ. Một tuần nay tôi đã cơm bưng nước rót cho lão gia ngài, tốt xấu gì cũng là đóng học phí mà!"
Triệu Khanh cười nhạo nói: "Học phí đóng rồi, nhưng khóa học của cô cũng đã kết thúc rồi. Lúc trước tôi đã nói, học phí của tôi hơi mắc, đồ ăn sáng trong một tháng là học phí lần trước. Lần này cô muốn đến cũng được, lại tính học phí khác."
Tôi rất oán hận, nhưng tôi biết Triệu Khanh không phải hạng người dễ đối phó. Anh ta có thể nói những lời này, thì có khả năng đạt được chuyện này. Cả một tuần vừa qua, tôi cũng có thể xem như là bị hành hạ sắp chết. Sáng sớm, chưa tới sáu giờ sáng tôi đã phải dậy để làm đồ ăn sáng cho tên khốn này. Đến ba mẹ tôi còn chưa được hưởng đãi ngộ thế này! Nếu lần tư vấn trước tôi không đến dự thính thì không nói, tôi nhất định không chịu lép vế mà cho anh ta một đạp. Nhưng lần trước tôi đi, chưa nghe được kết quả thì sao tôi có thể yên lòng cơ chứ? Triệu Khanh không giống chủ nhiệm Ngô. Sau khi tư vấn xong, anh ta căn bản không chịu thảo luận trường hợp đặc biệt này với tôi. Cho nên sự hiểu biết về trường hợp này cũng chỉ gói gọn trong nội dung tư vấn lần trước...
Lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Tôi nên đi tìm Giang Nhất Bình xem bát tự của Triệu Khanh. Tôi nghĩ ngũ hành bên trong anh ta khẳng định là nước đầy rác bẩn. Tôi là "con cọp lửa" đụng phải anh ta quả thực cứ như đụng phải khắc tinh. Mọi chuyện rơi vào ngõ cụt, tôi đành nói với anh ta:
"Anh hãy đưa ra mức giá, để tôi xem xét một chút..."
Triệu Khanh cười cười rồi nói: "Tôi không thích lên giá thất thường, vẫn như cũ đi. Đồ ăn sáng một tháng."
Ôi chao, mẹ ơi! Lúc này mới có một tuần à, mà tôi sắp chết đến nơi. Hai tháng! Mỗi sáng đều phải ngủ ít hơn nửa tiếng, cuộc sống sao mà khổ thế này? Tôi cười gượng khì khì, nhìn Triệu Khanh mà nói chậm như rùa: "Thầy Triệu của tôi ơi, bớt một chút đi mà! Nửa tháng, anh xem nửa tháng được không?"
"Một tháng rưỡi." Anh ta nói dõng dạc.
Tôi biết cái đồ chết tiệt này muốn bức tôi đến đường cùng, nhưng tôi buộc lòng chấp hai tay lại, lạy ba cái với lão gia Triệu Khanh: "Được, được rồi! Một tháng thì một tháng."
Còn chưa đến bảy giờ tối, cô gái kia lại lần nữa đến trung tâm của chúng tôi. Tôi vốn cho rằng sau khi trải qua một lần tư vấn, thì tình trạng của cô gái hẳn là sẽ tốt hơn nhiều so với trước đó. Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, lúc cô gái đến đây, tâm trạng của cô ấy nhìn qua vô cùng sa sút, thậm chí có thể dùng bộ dạng như sắp khóc để hình dung. Tôi lúc đó liền liếc mắt nhìn Triệu Khanh, trong mắt có chút nghi hoặc. Theo tôi thấy, lần tư vấn trước Triệu Khanh đã làm rất tốt, theo lý thuyết mà nói thì hiệu quả không phải thế này. Nhưng khi Triệu Khanh thấy tình trạng của cô gái cũng không có biểu hiện kinh ngạc nào cả.
Chúng tôi ngồi xuống trong phòng tư vấn, Triệu Khanh đến bên máy lọc nước rót cho cô gái một ly nước ấm. "Nhìn em có vẻ không khỏe lắm, trong vòng một tuần nay, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta thân thiết nhìn cô gái kia, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng. Nước mắt ở hốc mắt của cô gái liền ào lên. Khi cô thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Khanh thì dường như bị cái gì đó lây nhiễm, không kìm nén được mà nước mắt tràn mi.
"Thầy Triệu... Em... Em đã mơ..."
"Em lại thấy giấc mơ báo trước, phải không?"
Cô gái gật đầu, cúi đầu khóc nức nở, tâm tình có phần không khống chế được.
Tôi nhớ khi lần đầu cô gái này đến đây nhận tư vấn, ấn tượng về cô ấy trong tôi là một người hướng nội, e lệ, nhưng khá bình tĩnh, trong toàn bộ quá trình tư vấn phản ứng tâm lý không hề kịch liệt. Nhưng lần này, cô ấy vừa mới bước chân vào phòng, tâm trạng đã không khống chế được rồi. Sau khi nghe Triệu Khanh hỏi xong, cô gái lại bật khóc. Tôi không biết phản ứng ưu tư của cô gái có liên quan đến nội dung tư vấn lần trước hay không. Triệu Khanh xoa dịu cảm xúc cho cô gái, còn đưa khăn giấy cho cô ấy.
"Có thể kể cho tôi nghe, giấc mơ tuần vừa rồi của em thế nào không? Nếu em tin tưởng tôi, cho rằng tôi có thể cho em sự trợ giúp chuyên môn, thì đừng tránh né. Hãy kể cho tôi nghe những gì em mơ thấy."
Cô gái nhìn Triệu Khanh, do dự mãi, tiếng thỏ thẻ như tiếng muỗi: "Em mơ thấy... mơ thấy anh."
Cô gái kể, sau khi kết thúc tư vấn ngày hôm đó, ba ngày ba đêm liên tục cô ấy đều mơ thấy Triệu Khanh. Trong giấc mơ đầu tiên của cô gái, Triệu Khanh với sắc mặt tái nhợt đang dựa lưng trên giường bệnh trong bệnh viện, không ngừng ho khan, thậm chí còn ho ra máu. Cô ấy rất lo lắng cho anh ta, đang định tiến lên trước nhưng lại thấy Triệu Khanh đưa tay bụm mặt. Sau đó, cô gái thấy Triệu Khanh kéo lớp da mặt ra, khuôn mặt hoàn chỉnh nhất thời biến thành một chiếc đầu lâu khô máu chảy đầm đìa. Cô gái bị dọa sợ tỉnh dậy như thế. Tối hôm qua, cô gái lại một lần nữa thấy Triệu Khanh. Trong giấc mơ, cô phát hiện mình đang trôi nổi giữa không trung, cách đó không xa là một nghĩa trang. Phía trước một bia mộ mới tinh có rất nhiều người đang vây quanh, nhưng trong giấc mơ của cô gái, những người đó đều là những cái bóng đen đen xám xám mờ ảo không có mặt mũi cũng không có màu sắc. Duy chỉ có một người là có màu sắc. Đó là một người phụ nữ, mặc một chiếc áo phông đen có in một dòng chữ tiếng Anh màu bạc và chiếc quần jean màu xanh. Cô ấy đứng trong đám đông đen xám, bưng mặt khóc. Khi người phụ nữ kia quay đầu lại, cô gái kinh ngạc phát hiện người phụ nữ kia chính là tôi. Còn trên bia mộ, bỗng có khắc tên của Triệu Khanh."
Ôi trời ơi! Sau khi nghe cô gái kể xong, tôi tê tái cả người. Thật tình mà nói, tôi cũng không tin chuyện giấc mơ báo trước này lắm. Lần tư vấn trước đó, Triệu Khanh cũng đã nói "giấc mơ báo trước" của cô gái này chỉ là ôn lại những gì cô ấy đã trải qua. Nhưng cũng có vài điểm mơ hồ, những chuyện cô gái này mơ thấy thật sự đã xảy ra. Chẳng hạn như người bạn tiểu học bị xe đụng, nam sinh theo đuổi cô ấy ở cấp ba mắc bệnh bạch cầu, còn có vị giáo sư đại học trượt ngã vỡ xương chậu nữa. Cô ấy còn mơ thấy tôi xuất hiện trong phòng tư vấn tâm lý. Nếu như chỉ có một hai chuyện "báo trước" đúng là xảy ra, chúng ta có thể cho đó là "ngẫu nhiên". Nhưng có nhiều chuyện như vậy từng cái thành sự thật. Cô gái này cũng không phải là thám tử Conan nổi tiếng, tần suất xảy ra tai nạn không phải quá cao rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi nhìn Triệu Khanh có phần phức tạp hơn. Triệu Khanh có lẽ cũng phát hiện tôi đang nhìn anh ta, quay đầu hung hăng liếc tôi một cái.
Hết chương 23.4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro