Biểu diễn (1)
Bản dịch của Linh Serly.
Nguồn: https://yeutinhcac.wordpress.com/2017/05/15/nhung-vu-an-ky-la-gap-phai-khi-tu-van-tam-ly/
Khi tôi còn là một đứa con nít, tôi chỉ biết khóc và ngủ. Tôi đói thì sẽ khóc, đau cũng khóc, cô đơn cũng khóc. Khóc là kỹ xảo "Biểu diễn" duy nhất của tôi. Sau đó, tôi lớn hơn một chút, vì muốn cha mẹ mua cho tôi đồ ăn ngon, tôi sẽ làm một trận tuồng, khóc rống lăn lộn trên đất, đây là cách tôi biểu đạt "Cảm xúc" của mình để cố gắng thỏa mãn tham muốn nào đó. Đương nhiên, cách biểu hiện "Không thích hợp" ấy đã dừng lại rồi, sau này tôi nắm giữ một kỹ năng mới...."Nịnh nọt khoe mẽ".
.
Ở trường học, vì để thầy cô khen thưởng, tôi sẽ giả bộ rất ngoan ngoãn; vì để hòa hợp với bạn học, tôi biểu hiện mình rất "Hào phóng" chia đồ ăn vặt cho mọi người; vì để người khác yêu thích, tôi biểu hiện mình là người "Khôi hài"; vì để các bạn nam coi trọng, tôi ra vẻ giả bộ dễ thương; vì để có được lòng hảo cảm của các bạn nữ, tôi quảng cáo rùm beng mình là nữ anh hùng "Mã hán tử uy vũ hùng tráng".
.
Nhưng những biểu hiện này, thật sự là "Tôi" sao? Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình như vậy, nhưng đối với vấn đề này, tôi không nghĩ quá sâu, dù sao, trải qua 28 năm tôi luyện, tôi rốt cuộc đã tìm được một "Thái độ bình thường" thuộc về mình, tôi dùng tư thái này ở trong sinh hoạt để lấy được sự đồng ý của một nhóm người. Đây chính là tôi, "Tính cách" của Lưu Hân Dương.
.
Ngô chủ nhiệm đã từng nói, mỗi người đều là "Diễn viên", chúng ta ở trong sinh hoạt tìm kiếm cách "Biểu diễn" tốt nhất cho mình, căn cứ vào kinh nghiệm, cuộc sống của mỗi người, cuối cùng, chúng ta sẽ được cuộc sống ma luyện, tạo thành "Tôi" diện mạo đặc biệt, tích cách độc nhất vô nhị trên thế giới này. Mà trước khi chúng ta tìm được "Tư thái" thuộc về mình, chúng ta sẽ một mực thử bắt chước người khác. Có vài cô gái sẽ bắt chước lời nói và việc làm của nữ chính trong phim truyền hình hoặc trong tiểu thuyết, nhưng loại lời nói và việc làm này có thể không thích hợp với bản thân, vì vậy, trong một thời kì nào đó, chúng ta không ốm mà rên, làm ra vẻ, già mồm cãi láo, khi chúng ta dần dần phát triển, càng ngày càng hiểu rõ xã hội này, chúng ta sẽ cười nhạo cách biểu diễn không ra gì của mình trước kia, tìm được cách biểu diễn thích hợp nhất cho mình.
.
Người bị chứng "Rối loạn nhân cách biểu hiện", là người chưa tìm được "Tư thái" của mình, họ bắt chước ai đó, dùng phương pháp không thích hợp để biểu hiện mình, hi vọng đạt được sự chú ý của người ta. Cái này giống như một người mặc quần áo không vừa với mình, người đó đi trên đường lớn dương dương đắc ý hi vọng được người khác khen ngợi, nhưng lại bị tất cả mọi người cười nhạo.
.
Lúc tôi học trung học, trong lớp có một bạn nữ họ Úc, dáng dấp trắng trẻo mập mạp. Ngồi cùng bàn với bạn ấy là một bạn nam khá đẹp trai, bạn ấy muốn được bạn nam kia chú ý. Vì vậy, bạn ấy nói với bạn nam: "Vương Côn, cho tớ mượn bút xóa của cậu đi." Chỉ là một câu nói như vậy, nhưng có đôi khi cô ấy nói đến đắm đuối đưa tình; có đôi khi cô ấy nói đến nước mắt lưng tròng; có đôi khi thì nghịch ngợm đáng yêu, cơ linh chớp đôi mắt tròn xoe ấy.
.
Tôi thường hay cùng Vương Côn và một đám nam sinh chơi bóng rổ, có một lần tôi nghe thấy Vương Côn nói về bạn Úc, cậu ấy nói: "Chịu không nổi, như bị bệnh tâm thần ấy! Mượn bút xoá thì cứ nói là mượn bút xóa, làm gì mà phải nói kiểu cọ như vậy. Tớ cảm thấy nhỏ đó coi phim truyền hình nhiều quá, nên cho mình là nữ chính trong phim truyền hình, học theo người ta chớp chớp nháy nháy, bị bệnh đau mắt à?!"
.
Bạn Úc có đôi khi sẽ đọc sách ở giờ nghỉ, cô ấy đọc thơ của Pushkin. Khi gió thổi bay trang sách của cô ấy, cô ấy sẽ hóa thân thành Lâm Đại Ngọc, nhìn "Phong Nhi" mỉm cười nói: "Phong Nhi không biết chữ, vì sao lại lật sách của chị?"
.
Tôi chắc rằng lúc đó bạn Úc cảm thấy mình rất đẹp, nhưng cô ấy không biết, một hàng học sinh ngồi phía sau đang cười nghiêng cười ngả.
.
Tôi nhớ có một lần, một bạn nam tên Lưu Xuyên đi ngang qua bạn Úc, bạn Úc đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc "A" một tiếng, trợn to mắt nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ. Lưu Xuyên run rẩy đi vào nhà vệ sinh nam, vừa bước vào toilet thì liền ôm bụng ngồi xổm xuống, cười lên ha hả.
.
Sau đó, bạn Úc thường vào giờ nghỉ trưa sẽ nghiêng đầu bốn mươi lăm độ để nhìn trời, một nửa long lanh một nửa ưu thương. Nhưng không ai để ý đến cô ấy. Cô ấy thấy không vui, về chỗ ngồi của mình đau thương khóc nức nở. Tôi thấy vậy, liền đi lên trước hỏi bạn Úc: "Cậu sao vậy? Gặp chuyện gì à? Nói ra cho tớ nghe thử xem?" Bạn Úc dùng một ánh mắt đau thương đến chết tâm nhìn tôi, cố nén nước mắt, quật cường trả lời: "Không có gì." Tôi mém xỉu, sau đó, cho dù cô ấy run rẩy, khóc nức nở thế nào tôi cũng không để ý đến nữa. Trong lớp cũng chẳng ai chú ý đến cô ấy, cho đến khi tốt nghiệp.
.
Lúc tập quân sự ở trường đại học, cũng có một bạn học thích biểu diễn như vậy. Chúng tôi ở trong phòng ngủ lớn 25 người, mỗi lúc trời tối, bạn học kia trước khi ngủ sẽ cởi sạch quần áo, cô ấy dùng một cái chăn đơn quấn trước ngực mình, lộ ra xương đòn gợi cảm và bờ vai trắng nõn, chắc là đang bắt chước tần phi sắp "lên dĩa" trong phim cung đình cổ đại, người khác vụng trộm cười cô ấy, nhưng chính cô ấy lại cảm thấy đẹp vô cùng. Có một ngày, khi cô ấy cởi hết quần áo ra, vừa gói mình kỹ lưỡng nằm xuống, thì thầy huấn luyện viên của chúng tôi chạy đến phòng ngủ nữ giao việc. Lúc ấy, cô gái này đang nằm ở trên giường, ra vẻ kinh ngạc mà thẹn thùng chờ đợi sủng hạnh, đám nữ sinh bên cạnh cô ấy cố nén cười. Sau đó, huấn luyện viên giao việc được một nửa, chắc là dùng "Đuôi mắt" để liếc về phía cô ấy, lập tức đỏ mặt chạy ra khỏi phòng ngủ nữ. Chuyện này, lúc chúng tôi học quân sự, đã thành chủ đề để mọi người tán dóc.
.
Nhìn có vẻ, phụ nữ thích "Biểu diễn" hơn phụ nam, nhưng không phải chỉ có phụ nữ mới "Biểu diễn". Lúc tôi học đại học, trong ban có một bạn nam rất thích mặc áo sơ mi trắng, hơn nữa lúc cậu ta mặc áo sơ mi trắng thì chưa bao giờ cài bốn cái nút áo trên cả. Cậu ta cho rằng show "Sân bay bằng phẳng" là một hành vi rất đàn ông. Mỗi lần có bạn nữ đi ngang qua, cậu ta đều thích phẩy cổ áo sơmi của mình. Bạn nữ nhìn bộ dáng kia của anh ta, không biết nói gì.
.
Có một lần đi học, bạn nam này đang phẩy cổ áo trước mặt một bạn nữ thì bị thầy giáo nhìn thấy. Ống ấy ngoắc bạn nam kia, sau đó nói: "Em có lông ngực à? Không có thì cài nút vào, đừng có vạch áo cho người xem xương như vậy, không ai thèm để ý đâu."
.
Nghe được lời ấy, bạn nam bị đả kích rất lớn, tuyên bố không có lông ngực, ông không bao giờ cởi nút áo nữa. Không biết từ chỗ nào cậu ta nhặt được một cái kính màu bạc, kể từ đó đi lên con đường lịch sự.
.
Đương nhiên, phê bình tất cả thì cũng không đúng. Trong quá trình chúng ta phát triển, tôi có thể chắc chắn rằng, mỗi người đều đã diễn qua vài hành động "Tâm thần" như vậy khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Lúc tôi học cấp ba, đã từng chạy đi cắt đầu đinh, trên trán để lại một dúm tóc mái dài chừng mười phân. Buổi chiều, tôi dùng thuốc nhuộm tóc để nhuộm tóc mái thành màu "Đỏ lửa". Khi tôi đi đến đoạn đường dốc, thấy phía trước có người tới, tôi hất túi sách, cắn môi trên, thổi mạnh một hơi, tóc mái trên trán tôi lập tức "Phiêu dật", tôi cho là mình thật sự rất khốc (ngốc).
.
Khốc: ý chị là ngầu ấy, nhưng sau này ngẫm nghĩ lại thì thấy rất ngu =))
.
Con nít mười mấy tuổi, bởi vì chưa tìm được "Tư thái" phù hợp với mình, "Cách biểu hiện nhân tính" quái dị là một chuyện rất bình thường. Tuổi càng lớn, kinh nghiệm sống càng phong phú, khi chúng ta tìm được chỗ của mình ở trong xã hội này, thì sẽ dần dần vứt bỏ những hành vi biểu hiện không thích hợp kia, dung nhập vào xã hội, dung nhập vào cuộc sống. Nhưng mà, khi một người qua hai mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, lại sử dụng hành vi không phù hợp với thân phận để biểu hiện mình, vậy thì thật là bi kịch. Bọn họ ở trong cuộc sống ra sức diễn, nhưng lại không được xã hội nhận đồng, hoạt động xã giao của bọn họ bởi vì vậy mà chịu ảnh hưởng lớn, người bên cạnh đều cho rằng bọn họ bị "Bệnh tâm thần", "Diễn kịch", "Giả tạo", trong lòng họ rất thống khổ, đành phải ra sức "Biểu diễn", tình huống như vậy, gọi là "Rối loạn biểu hiện nhân cách".
.
Ở trong trung tâm, tư vấn viên nam sợ nhất là đụng phải khách nữ bị "Rối loạn biểu hiện nhân cách", mà tư vấn viên nữ, thì sợ gặp phải khách nam bị "Rối loạn biểu hiện nhân cách" (Tham khảo nam chính trong phim "Đừng nói chuyện với người xa lạ"). Ngày hôm đó, Thần Vũ đẹp trai Triệu Khanh của chúng ta, thầy Triệu, đã quang vinh trúng chiêu. Tình huống nghiêm trọng đến mức nào à? Sau chuyến du lịch mồng một tháng năm, anh ta đã liên tục bị người ta theo dõi hai tuần.
.
Mấy ngày trước có bạn đề xuất bộ truyện "Đừng nói chuyện với cô ấy", ta có lưu lại truyện chứ chưa đọc, ko biết nó có phải là bộ phim "Đừng nói chuyện với người xa lạ" ở trên hay không. Ai đọc hay xem phim rồi viết review cho ta đọc với.
.
Chuyện này khiến tôi có chút hả hê, nói ra thì hơi dài, phải bắt đầu kể từ tháng 3 năm nay.
.
Đầu tháng 3 năm nay, một cô gái 28 tuổi tự nhận là bị chứng uất ức nghiêm trọng đến trung tâm chúng tôi tư vấn. Cô ấy họ Văn, là một giáo viên tiếng Anh cấp ba, chưa lập gia đình, trong trường học không được học sinh yêu thích cho lắm, ở trong cuộc sống cũng ít bạn bè. Cô Văn cho rằng, chứng "Uất ức" của cô ấy là do thời thơ ấu cô ấy gặp phải một chuyện mà gây ra. Lúc cô ấy học tiểu học, cha mẹ ly hôn, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với cô ấy, kể từ lúc đó, cô ấy cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không tin người khác, đối với hôn nhân, tình cảm cũng sinh ra hoài nghi, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới chuyện tình cảm của cô ấy. Cô Văn nói, cô ấy vẫn luôn có một biển người theo đuổi, nhưng những người kia, cô ấy nhìn không thuận mắt, cô ấy cho rằng những người kia chỉ là nhìn trúng vẻ bên ngoài của cô ấy, chứ không để ý đến tâm hồn của cô ấy, cô ấy không chấp nhận đối phương theo đuổi, cũng không tin vào tình cảm của bọn họ. Chuyện tình cảm thiếu thốn, dẫn đến chứng uất ức của cô ấy bây giờ, cô ấy cảm thấy rất mâu thuẫn.
.
Mặc dù tôi không phải là người tiếp cô ấy, nhưng tôi đã từng nhìn thấy cô ấy, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu. Tướng mạo của cô Văn, thật ra không tính là xinh đẹp, nhưng cô ấy rất biết cách trang điểm. Tóc ngắn ngang tai, áo chiffon màu trắng phong cách Victoria, váy ngắn màu đỏ bó sát người, giày cao gót màu đen, túi xách da màu đen, tóc bên trái vén ra sau tai, tóc bên phải buông xõa tự nhiên, đuôi uốn cúp vào phía trong, làm nổi lên lên gương mặt trái xoan của cô ấy. Cô ấy trang dung lộng lẫy, phong cách và cử chỉ cũng thể hiện khí chất "Tài trí", tóm lại, cả người nhìn có vẻ "Cao, đại, thượng".
.
Trong trung tâm, mỗi ngày đều có rất nhiều khách hàng, cho nên tôi có ấn tượng sâu với cô ấy, là vì lần đầu thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy cô ấy và hoàn cảnh xung quanh "Không hợp nhau", tuy cách ăn mặc làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, nhìn có vẻ ôn nhã, tài trí, có khí chất, có phẩm vị, có cách điệu, nhưng nét mặt, nụ cười và động tác của cô ấy, cho tôi cảm thấy rất "Giả tạo", không hề tự nhiên.
.
Lúc tư vấn lần đầu tiên, cô Văn mặc dù là "Uất ức" mà đến, nhưng Triệu Khanh đã nhìn ra, ngôn ngữ, thần thái, hành vi của cô ấy đều có khuynh hướng "Biểu diễn" mãnh liệt. Người bị rối loạn biểu hiện nhân cách có một đặc điểm, chịu ám hiệu cực mạnh. Bạn vô tâm nói một câu, nhưng có thể sẽ khiến cô ấy "Biểu diễn" một vở kịch. Cho nên, trong quá trình nói chuyện, Triệu Khanh rất cẩn thận, cố gắng nói "Sáng nghĩa" nhất có thể, không để lại bất cứ chỗ gì khiến cho người ta "Mơ màng", để tránh ám hiệu cho cô gái này. Lúc tư vấn viên tư vấn thì có một điểm rất quan trọng, là đối phương phải phối hợp. Nếu như có một người nói với bạn rằng "Tôi nghĩ tôi đã chữa được vấn đề uất ức của tôi", trong những lúc thế này nếu bạn nói với người đó rằng "Sợ rằng cô còn cần trị bệnh rối loạn biểu diễn nhân cách nữa" là không thích hợp. Lúc ấy, Triệu Khanh nghĩ phải giúp cô ấy giải quyết vấn đề "Uất ức" của cô ấy trước đã, trong quá trình giải quyết vấn đề "Uất ức", "Tính chất biểu diễn" sẽ tự nhiên bị lộ ra, đến lúc đó sẽ giải quyết cùng một thể.
.
Tôi từng thấy cách Triệu Khanh xử lý vấn đề, anh ta rất sắc bén, phản ứng rất nhanh. Nhưng tôi cảm thấy so với Ngô chủ nhiệm, Triệu Khanh vẫn còn quá tuổi trẻ, lúc tư vấn cho cô gái mơ "Giấc mơ biết trước", anh ta làm bộ ho khan "Lừa" cô gái, mặc dù như vậy có thể nhanh chóng khiến khách hàng hiểu được chỗ mâu thuẫn, nhưng tôi cảm thấy cách anh ta xử lý quá nhanh, có chút cảm giác như kiếm tẩu thiên phong. Nếu như đổi thành Ngô chủ nhiệm, tôi tin rằng lão Ngô sẽ dùng một phương thức ôn hòa, cẩn thận, khiến người ta cảm thấy "Thoải mái" để giải quyết vấn đề này.
.
Kiếm tẩu thiên phong: ngự kiếm, bay bay trên kiếm như trong Hoa Thiên Cốt ấy :3
.
Triệu Khanh đối với vụ án của anh ta, xưa nay luôn giữ bí mật, chưa bao giờ bàn luận với đồng nghiệp. Cho nên, sau khi anh ta bị theo dõi, bản ghi chép tư vấn lúc đó của anh ta, cũng chỉ cho lão Ngô xem, hoàn toàn không cho tôi liếc nhìn. Nhưng, lúc Triệu Khanh và Ngô chủ nhiệm nói chuyện này, tôi cũng ở bên cạnh, mặc dù không biết nội dung tư vấn cụ thể, nhưng chuyện này tôi cũng biết đại khái. Tóm lại, vị khách nữ kia rất "Ương ngạnh", Triệu Khanh đã làm rất nhiều cách cố gắng khiến đối phương "Tỉnh ra", nhưng đối phương chỉ tỏ ra đã hiểu, chứ trên thực tế lại hiểu theo cách khác.
.
Trước mồng một tháng năm, sau khi cuộc tư vấn kết thúc, cô Văn nói với Triệu Khanh: "Thầ Triệu, tôi cho rằng anh là một người đàn ông rất ưu tú, rất có mị lực, cũng là một tư vấn viên chuyên nghiệp đã vượt qua nhiều thử thách. Trong khoảng thời gian phụ đạo tâm lý này, cuộc sống của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Lúc tôi gian nan nhất, thống khổ nhất, không có ai hiểu tôi, may mà tôi gặp được anh, không gặp phải người khác. Tôi cảm thấy trên thế giới này người có thể 'Hiểu' được tôi, chỉ có anh, anh là người duy nhất có thể giúp tôi trải qua cửa ải khó khăn. Tôi rất cảm kích!"
.
Lúc cô ấy nói những lời này, đã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Triệu Khanh, tựa như chỉ đơn thuần là biểu đạt lòng cảm kích với tư vấn viên.
.
Triệu Khanh nói: "Trợ giúp cô tìm ra vấn đề tâm lý là chức trách của tôi. Tôi chỉ là dùng lý thuyết tôi đã học để giúp cô phân tích và làm rõ vấn đề trong sinh hoạt của cô thôi. Trong quá trình tư vấn, thứ thực sự giúp cô, chính là sự lý giải và lĩnh ngộ của cô."
.
Lúc Triệu Khanh nói lời này, thật ra đã rất cẩn thận tránh cho đối phương cái ám hiệu gì rồi, nói trắng ra là, hàng này đẩy rất sạch sẽ, không có để lại cho đối phương con đường sống nào. Không ngờ, cô Văn vẫn sinh ra hiểu lầm. Lúc cô ấy mở cửa rời khỏi phòng tư vấn, vuốt vuốt tóc bên tai, quay đầu mỉm cười nói với Triệu Khanh:
.
"Thầy Triệu, anh rất khiêm tốn, cũng rất súc tích."
.
Lúc cô ấy nói hai chữ "Súc tích" thì cố ý đọc nặng hơn, hơn nữa còn dùng ánh mắt "Nhưng em hiểu được" để đắm đuối đưa tình nhìn Triệu Khanh, sau đó, cô ấy xoay người kéo cửa ra, không quay đầu lại, đi ra ngoài. Lúc cô ấy đi ra, tay còn thả ở bên tai, cúi đầu vén lại mái tóc của mình.
.
Người như vị khách này, trước kia chắc chắn Triệu Khanh đã từng gặp qua. Mặc dù ngoan cố, nhưng hiện tượng ngoan cố "Di tình" này, thật ra trong tư vấn tâm lý rất thường "Trở kháng". Trong quá trình tư vấn, khách hàng coi tư vấn viên là đối tượng để mình thể nghiệm tình cảm, "Di tình" đối với tư vấn viên khác phái là chuyện rất bình thường."Di tình" có thể đối ngược với "Trở kháng", chỉ cần khách hàng có cảm tình đối với tư vấn viên, thì cho dù bọn họ rất ương ngạnh, từ chối hiểu rõ, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày thông suốt tiếp nhận. Khi đó, trong đầu bọn họ thư thái, hiểu ra, tự nhiên cũng sẽ hết "Thích" tư vấn viên. Cho nên, đối với phản ứng lúc đó của cô Văn, Triệu Khanh biết, đó là "Di tình", là "Trở kháng", điều này rất bình thường, anh ta cũng không để trong lòng. Chỉ cần tư vấn viên không "Di tình" với khách hàng, mỗi tuần tư vấn một lần, không lưu số điện thoại cá nhân, không lưu địa chỉ cá nhân, không sinh ra mối quan hệ gì ngoài tư vấn tâm lý, thì tất cả đều không thành vấn đề.
.
Nhưng Triệu Khanh không ngờ là, sau mồng một tháng năm, trong một tuần, anh ta 6, 7 lần "Ngẫu nhiên" gặp được cô Văn ở ngoài trung tâm tư vấn, nhiều lần "Tình cờ gặp nhau" khiến Triệu Khanh nghi ngờ. Sau đó, anh ta phát hiện một chiếc xe Chevrolet màu đỏ thường hay xuất hiện trong kính chiếu hậu của xe anh ta, lúc này anh ta mới xác định rằng mình đã bị cô Văn theo dõi. Triệu Khanh mặt xám mày tro tìm Ngô chủ nhiệm, nói: "Lão Ngô, hình như em đụng phải một chút phiền phức, em muốn chuyển một vị khách cho thầy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro