
10
Lan Ngọc vẫn giữ vẻ mặt cáu kỉnh cho đến khi kết thúc buổi học buổi tối, lại liếc nhìn quyển vở của mình rồi cáu kỉnh ném vào cặp sách.
Cái thứ chết tiệt này không học được.
Diệp Lâm Anh chủ động tiến lên: "Đại ca, cậu buổi tối có chuyện gì, cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ gọi vài người đến cổ vũ cậu."
Lan Ngọc: "Cút đi."
Khi các bạn học nhìn thấy Lan Ngọc, đều có chút né tránh, không ai dám va chạm với cô. Thực tế, Lan Ngọc không thường xuyên đến lớp buổi tối, trốn học để đến quán net hoặc lang thang bên ngoài trên xe máy.
Hôm nay là một ngày chưa từng có.
Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên giống như mơ hồ cảm giác được dị thường của Lan Ngọc hôm nay có liên quan đến Nguyễn Thuỳ Trang, nghĩ đến chuyện gì không ổn, lúc ở trong căn cứ nhỏ hai người không sao chứ?
Trước khi rời khỏi khu dạy học, Diệp Lâm Anh nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt của cô đột nhiên thay đổi, sau khi cúp máy, cô thì thầm "Chết tiệt".
Lan Ngọc cau mày nhìn sang.
"Lại là bọn côn đồ của trường cấp ba số 2!" Diệp Lâm Anh bóp chặt điện thoại "Chúng mang người đến khiêu khích."
Kỳ Duyên: "Ồ, không biết có bao nhiêu đầu, sao dám tới?"
Hôm nay Lan Ngọc không có tâm tình đánh nhau "Có thể gọi thêm người qua."
Bóng dáng của cô ẩn hiện dưới ngọn đèn đường, làn da trắng nõn và đôi mắt đen, cả người trông rất lạnh lùng, cũng rất phong trần, giống như không có gì có thể thu hút được cô.
"Đại ca... sau đó thì sao..." Diệp Lâm Anh ngập ngừng rồi dừng lại.
"Bọn họ nói người bị chặn là tiểu hoa khôi của chúng ta, còn có một nhóm lớn người lại chặn một người. Hình như là bọn nữ sinh lớp 11 bị cậu giáo huấn đem bạn trai tới gây sự." Diệp Lâm Anh nhướng mày "Đại ca, cậu có đi xem một chút không?"
Bước chân của Lan Ngọc dừng lại hồi lâu, cô gần như giáng một cú đấm vào đầu Diệp Lâm Anh: "Khốn khiếp sao không nói sớm!"
"Đại ca." Diệp Lâm Anh che đầu muốn khóc không ra nước mắt "Tớ còn chưa nói xong, bọn họ sao dám ở cổng trường đem nhiều người như vậy? Theo thông tin đáng tin cậy, bọn họ đều ở đó. Người bảo vệ ở Ngõ 25 phía bên phải trường học cũng có phần đáng tin cậy--"
Lan Ngọc tăng nhanh tốc độ, trực tiếp mang theo Diệp Lâm Anh liếc mắt một cái đặc biệt nguy hiểm: "Cậu còn nói nửa chừng, khâu miệng."
Kỳ Duyên nghiêm giọng trả lời: "Đại ca, có người nói với tớ hôm nay giám thị Sơn đi kiểm tra, lão nhất định sẽ tới Ngõ 25. Chúng ta không thể đánh nhau. Nếu bị bắt, chúng ta sẽ ghi một lỗi lớn."
Lan Ngọc nhướng mi khinh thường.
Lỗi lớn? Cô quan tâm đến việc này từ khi nào?
"Đúng vậy, đại ca, cậu thật sự sẽ bị thôi học nếu như bị mắc lỗi lần này! Ai không biết Lão Sơn yêu thích đến Ngõ 25?" Diệp Lâm Anh bảo vệ đầu, nói: "Nhóm rác rưởi ở trường cấp ba số 2 không dám ồn ào. Có lẽ bọn họ không dám hành động. Lão Sơn sẽ đi cứu tiểu hoa khôi."
Giống như Lan Ngọc không hiểu được, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Lan Ngọc nói "Cậu ấy đang ở đâu."
Cô gái nhỏ tận tâm làm nhiệm vụ lau bảng đen xong liền nhảy đến bên cạnh Ngọc Huyền, nhét một viên kẹo trái cây vào miệng cô.
"Đợi lâu không?"
Ngọc Huyền cùng Thuỳ Trang bước xuống cầu thang, cười nói: "Sao cậu thích kẹo nho này đến vậy? Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thấy cậu thích loại kẹo nào như vậy ."
Vẻ mặt của Thuỳ Trang ngưng trệ, không biết đang nghĩ tới cái gì, liền hít hít mũi.
"Làm sao vậy?" Ngọc Huyền cảm thấy Thuỳ Trang có chút kỳ quái, chọc vào má nàng "Trước đây tớ không nghĩ tới cậu lại thích khóc như vậy."
"Không sao." Thuỳ Trang nhẹ nhàng nói.
Ở kiếp trước, Thuỳ Trang rất buồn khi thấy Ngọc Huyền khóc trong đám tang của nàng, nước mắt rơi trên trái tim nàng từng giọt.
Ngọc Huyền cũng mang cho nàng một túi kẹo trái cây màu tím. Nàng thích kẹo có vị nho, chỉ Ngọc Huyền và Lan Ngọc mới biết.
Một thời gian sau...
Sau năm lớp 11, vì những rắc rối của nàng, nàng và Ngọc Huyền trở nên ghẻ lạnh. Nhưng vẫn chưa có gì xảy ra.
Ngọc Huyền và Thuỳ Trang đang đi ra ngoài, bên tai vẫn có những bình luận của bạn học.
"Hôm nay giám thị Sơn sẽ kiểm tra! Buổi tối về sớm, đừng la cà!"
"Nam nữ yêu nhau ở Ngõ 25, nghe chưa?"
"Đến Ngõ 25? Hôm nay không có ai đi đến đó đâu, có người đã hẹn--"
"Đó không phải là chờ bị Lão Sơn bắt được sao, hahaha, người nào?"
Ngọc Huyền giật giật, lỗ tai dựng đứng lên, "Mau đi đi! Sao bây giờ mới nghe nói vậy?"
Tốc độ đi bộ của Thuỳ Trang chậm lại.
Ngọc Huyền còn không có nhúc nhích, lúc này đám người phía sau xông lên, siết chặt hai người về phía nhóm học sinh đang nghị luận, càng ngày càng rõ ràng.
"Là nhóm người trà trộn bên ngoài hình như là trường cấp ba số 2... Không biết cụ thể."
"Lan Ngọc rảnh rỗi quá sao? Cứ một mạch tới đánh nhau!"
"Này, sao Lan Ngọc ngày nào cũng đánh nhau! Tớ nghĩ lần này cậu ấy nhất định bị bắt quả tang sẽ bị thôi học cho mà xem!"
"Bất kể việc gì, dù sao Lão Sơn cũng biết chuyện, chỉ chờ chặn người."
Đánh nhau?
Lan Ngọc?
Khi Thuỳ Trang bắt gặp hai chữ này, nàng chợt căng thẳng.
Không không! Nàng không thể để Lan Ngọc như vậy.
Nó cũng liên quan đến việc học lớp 12 của Lan Ngọc. Thuỳ Trang biết quyết tâm sắt đá có liên quan đến chuyện trước đây của Lan Ngọc.
Nàng đã bước đến cổng trường, lo lắng nhìn về phía cổng, mong thấy một bóng dáng quen thuộc. Ngọc Huyền giống như biết Thuỳ Trang đang suy nghĩ gì, lo lắng nắm lấy cánh tay nàng: "Cậu muốn làm gì? Trang, tuyệt đối không được, cậu không thể đi Ngõ 25."
Thuỳ Trang bước ra ngoài, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Đi tìm cậu ấy."
"Cậu không thể khống chế cậu ấy!" Ngọc Huyền vừa tức giận vừa lo lắng "Cậu có biết nhóm người này hung tợn như thế nào không, đặc biệt là Lan Ngọc, cậu ấy khi bắt đầu đã đáng sợ như vậy rồi, đừng dính líu tới cậu ấy. Khi đó, giám thị Sơn sẽ đưa vào danh sách đen, tớ không cho phép cậu đi."
Thuỳ Trang nhìn Ngọc Huyền ôn nhu hỏi: "Huyền, cậu thấy cậu ấy đánh người chưa?" Ngọc Huyền giật mình.
"Mọi người đều nói vậy." Ngọc Huyền vẫn cố thuyết phục nàng.
Thuỳ Trang nhẹ giọng hỏi: "Tại sao phải dùng tai để hiểu một người?"
Ngọc Huyền còn đang sửng sốt. Thuỳ Trang đã đi nhanh về phía cổng trường, Ngọc Huyền dậm chân theo sau, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vừa ra khỏi cổng trường thì bị người từ bên cạnh cắt ngang. Một giọng nói gần như có thể gọi là nghiến răng nói:
"Xin chào, tiểu hoa khôi."
...
"Không phải đây là bạn gái bé nhỏ của Ninh Dương Lan Ngọc sao?!"
Trong Ngõ 25, một giọng nói giận dữ vang lên.
Bóng dáng cao lớn đang lười biếng mang cặp sách ở bên cạnh, cuối cùng cũng nhướng mi, trong đôi mắt đen mơ hồ có một tia tức giận.
Năm phút trước, đám người Lan Ngọc đã đi đường tắt đến Ngõ 25.
Quả nhiên là nhóm của học sinh lớp 11 thật sự là mang theo bạn trai. Thật trùng hợp, cái tên từng bị Lan Ngọc đánh cũng ở đó, thay đổi kiểu tóc và cạo trọc đầu.
Mười lăm người, trận chiến đủ lớn.
May mắn là cô không nhìn thấy Thuỳ Trang. Lan Ngọc biết mình đã đến kịp thời.
Diệp Lâm Anh nói nhỏ: "Đại ca, Thuỳ Trang chắc không sao đâu, rút lui đi? Tớ sợ lão Sơn tới."
Lan Ngọc gật đầu, nhưng vẫn là lạnh lùng nói với nhóm nam nhân: "Các người còn dám gây chuyện, xem một chọi một."
Lúc này, nữ sinh có bạn trai chống lưng cả người đều cứng đờ. Lời nói của Lan Ngọc ngay lập tức khiến họ bất mãn.
"Chết tiệt! Ninh Dương Lan Ngọc, để tôi nói cho cô biết tôi đã thấy cô khó chịu rất lâu rồi."
Đôi mắt Lan Ngọc nheo lại.
"Đám ngu xuẩn này." Kỳ Duyên khịt mũi "Đại ca. Lão Sơn tới rồi. Hôm nay chúng ta chủ yếu đảm bảo Thuỳ Trang an toàn."
Lan Ngọc siết chặt ngón tay kéo nhẹ khóe miệng: "Tôi khó chịu, đúng không?"
Cô lại giễu cợt: "Vậy thì tôi chịu".
"Đừng tự hào, cô cho là chúng ta không dám đụng đến Nguyễn Thuỳ Trang, phải không?"
Lan Ngọc định bước đi thì dừng lại rồi đột nhiên quay lại, không khí xung quanh cô trở nên lạnh hơn một chút.
Diệp Lâm Anh: "Chết tiệt... mấy tên này thực sự đang tìm chết."
"Lão--" Kỳ Duyên còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Lan Ngọc đi qua chính mình đi tới đoàn người.
Nam sinh cứng ngắc nói: "Cái gì? Tôi hôm nay nhiều người như vậy. Cô nếu không muốn chết thì liệu mà kìm chế lại!"
Đôi mắt Lan Ngọc lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, những ngón tay mảnh khảnh đã nắm chặt thành nắm đấm.
Diệp Lâm Anh: "Tớ nghĩ đại ca đang tức giận, cậu có nghĩ là--"
Kỳ Duyên: "Tớ nghĩ chỉ cần liên quan đến tiểu hoa khôi, đại ca đặc biệt dễ nổi giận, cậu nghĩ sao?"
Lan Ngọc mỉm cười, nắm lấy cổ áo của tên nam sinh, ánh mắt đáng sợ.
Hắn chưa kịp nói thì đã bị một cú đá vào bụng, ngã xuống.
Nữ nhân này có phải là người không?
Chết tiệt còn đau hơn cả nam nhân đánh.
Hơn nữa, Lan Ngọc không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền ném hắn xuống đất, hắn không chịu thua thiệt liền khiêu khích.
"Gia đình cô có gia thế thì có gì mà hay ho!"
Diệp Lâm Anh: "...Anh à, anh chết chắc rồi." Sau khoảng thời gian ở bên Lan Ngọc, mọi người xung quanh đều biết một trong những điều cấm kỵ lớn nhất của Lan Ngọc là ghét người khác nói tới gia đình cô.
Tên nam sinh óc một tấc chật vật đứng dậy: "Đồ chết tiệt không dựa vào gia đình thì dựa vào cái gì, gia đình tuyệt thế phải không? Cha mẹ cô không cần cô, hahahaha! Cha cô còn có nhân tình--"
Lan Ngọc không cho hắn có cơ hội nói nữa. Nắm đấm của cô liên tiếp đập vào mặt của hắn, lúc này Lan Ngọc đã bị lửa giận trong lòng chiếm giữ, trong mắt không còn chút nhiệt độ. Ở phía bên kia, Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên chặn lối ra, nhóm người kia bất ngờ vùng lên đấu với hai người họ.
Cho đến khi Lan Ngọc nghe thấy có ai gọi tên cô.
"Lan Ngọc!"
Nghĩ là mình nghe nhầm, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nhỏ bé mang theo cặp sách đang lao về phía mình. Nốt ruồi lệ dưới mắt của người đó từ từ tiến tới.
Một hơi thở ngọt ngào xâm nhập vào khoang mũi, bàn tay cô cũng nới lỏng ra, giọng nói của Thuỳ Trang mềm như bông.
"Ngọc, đừng đánh nữa."
Lan Ngọc giẫm lên tên nam sinh óc một tấc dưới chân, máu mũi chảy ra, khóe miệng còn có vết máu, nửa khuôn mặt toàn máu, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Ngọc Huyền nhìn thấy cảnh này sau lưng Thuỳ Trang, giọng nói run run: "Mau đi thôi, chết người rồi..."
Nam sinh óc một tấc: "Tôi còn chưa chết."
Ngọc Huyền sửng sốt: "..."
Lan Ngọc hơi cúi đầu, nhìn Thuỳ Trang trắng nõn sạch sẽ hai tay che kín tay cô, vết máu nhuộm đỏ ngón tay mảnh khảnh của nàng.
"Bẩn." Lan Ngọc quay đi, giật giật tay.
Cậu ấy đã nhìn thấy.
Cậu ấy đã thấy mình như thế này.
Cậu ấy cũng sẽ giống những người khác sợ mình sao?
Trái tim Lan Ngọc chùng xuống, cô sẵn sàng nhìn thấy Thuỳ Trang cũng sợ hãi cô như những người khác.
Chờ nàng nhìn lên--
Hai mắt Thuỳ Trang đỏ hoe, nhưng là nghiến răng không khóc. Trên khuôn mặt nàng không có chút kinh ngạc, không có chút sợ hãi. Chỉ đau khổ, tận cùng đau khổ.
"Đưa tay cho tớ." Thuỳ Trang lấy khăn ướt ra lau, nhỏ giọng nức nở "Tay có đau không?"
Lan Ngọc sững sờ.
Lúc này, không biết là ai hét lên: "Lão Sơn tới rồi!"
Nhóm người lập tức bị rọi bằng đèn pin, tất cả đều không kịp né tránh, vẻ mặt nghiêm túc của giám thị Sơn đã xuất hiện từ lối vào con hẻm, đang tiến đến rất nhanh.
Diệp Lâm Anh: "Chết tiệt, chuyện này không xong rồi."
"Tất cả đứng đó cho tôi!" Giám thị Sơn lắc đèn pin chiếu vài học sinh chuẩn bị chạy lại, "Không ai được phép chạy!"
Ai cũng đều thấp giọng mắng chửi, ngay cả tên nam sinh não một tấc trên mặt đất cũng đứng lên, trên đầu vẫn còn dính máu.
Lan Ngọc trong tiềm thức che chở Thuỳ Trang phía sau, phát hiện ngón út của cô thật sự bị nàng nhẹ nhàng móc ra. Quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt trong veo của nàng ẩn chứa tất cả tin tưởng chính mình. Coi như nói với cô, không sao đâu, tớ không sợ.
Thầy Sơn đi đến trước mặt Lan Ngọc, đột nhiên nổi giận: "Ninh Dương Lan Ngọc! Hôm nay tôi bắt được em chắc là có tội lớn rồi! Các người đang đánh nhau ở đây có đúng không? Thành thật mà nói!"
Nhiều cặp mắt luôn nhìn chằm chằm vào Lan Ngọc.
Ở bên cạnh Thuỳ Trang, Ngọc Huyền không chút lưu tình: "Chuyện đã qua rồi, em cái gì cũng không biết... Em không làm gì cả."
Thuỳ Trang cảm thấy ngón tay của nàng giống như bị siết chặt, liền nghe thấy Lan Ngọc nói:
"Thầy Sơn, em đang giúp thầy."
Ngọc Huyền: ???
Diệp Lâm Anh: Đại ca, não của cậu bị hỏng hả?
Kỳ Duyên: Tôi chưa từng nghe đại ca lợi dụng ai bao giờ... Đáng sợ quá, trả lại đại ca cho tôi.
"Phải." Lan Ngọc chỉ vào nhóm người nói một cách trống rỗng "Người này và người này là một cặp, người tóc ngắn là một cặp với người thắt bím, còn cái người buột tóc đuôi ngựa với cái tên đầu trọc kia là một cặp. Thầy, em muốn nói, bọn họ yêu sớm."
Nhóm người: Mày có phải là quái vật không???
Giám Thị Sơn: "...không đánh nhau?"
"Không có." Sắc mặt Lan Ngọc trở nên nghiêm túc "Em đang giáo dục bạn học không được yêu sớm! Thầy Sơn, chúng ta đều hiểu được thầy rất vất vả."
Lan Ngọc: "Hiểu chưa? Không bao giờ yêu!... Đọc với tôi, đọc cho thầy nghe!"
Diệp Lâm Anh sững sờ: "Không bao giờ yêu!" Đây hẳn không phải là đại ca của tôi.
Kỳ Duyên tràn đầy ngưỡng mộ: "Không bao giờ yêu!" Đại ca quá soái, khả năng thích ứng đáng kinh ngạc.
Ngọc Huyền rùng mình: "Không bao giờ yêu..."
Khóe miệng Thuỳ Trang nhếch lên một vòng cung nhỏ, vui vẻ nói: "Không bao giờ yêu."
Lan Ngọc quay đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Cậu không cần đọc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro