THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY
La Kì Kì - Hứu Tiểu Ba - Trương Tuấn
[]
Tôi không muốn chụp ảnh, nhưng tôi cũng biết những giờ phút đó quý giá cỡ nào, vì vậy tôi chọn cách của riêng mình, vĩnh viễn nhớ kỹ chúng.
[]
Tôi chưa bao giờ ngừng nỗ lực, lại gần như không thấy được chút khởi sắc nào. Mặc dù có lời lẽ chí lý “Kiên trì chính là thành công”, nhưng khi mình rơi vào đó, chỉ cảm thấy càng kiên trì càng tuyệt vọng. Nếu tôi hoàn toàn bỏ cuộc, dựa vào chút thông minh và trí nhớ để vượt qua kỳ thi này, chỉ sợ cũng không kém thành tích này bao nhiêu. Sẽ không có cảm giác càng kiên trì nỗi lực lại càng thất vọng.
[]
Nhưng đây không chỉ là thành tích, mà điều tôi không rõ chính là, tại sao tôi cố gắng như vậy, mà lại không có thu hoạch gì.
Tôi bắt đầu nghi ngờ tương lai của mình, tôi không có dung mạo đẹp đẽ, không có gia thế, không có tài phú. Tương lai của tôi chỉ có thể dựa vào ý chí và sự chăm chỉ của tôi thôi, nếu nỗ lực mà không có thu hoạch, cũng chẳng khác nào tôi căn bản không thể dựa vào nỗ lực của mình để quyết định tương lai, vậy rốt cuộc tương lai của tôi, cuộc đời của tôi bị nắm giữ trong tay ai đây? Nếu không thể chính mình nắm giữ, tại sao tôi còn phải nỗ lực chăm chỉ?
[]
Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giành một giờ học tiếng Anh, học mười từ mới, nửa giờ học ngữ pháp, thời gian còn lại, mới có thể tự do sắp xếp.
Tôi kiên quyết mà nặng nề ký tên “La Kì Kì” của mình ở dưới tờ kế hoạch. Đây là lời thề tôi đặt ra cho mình, trong khoảng thời gian dài không có hy vọng, buồn tẻ không có niềm vui, đây là điều duy nhất tôi có thể ước thúc và tiếp thêm quyết tâm cho mình.
Ép phần giấy có bốn chữ kế hoạch nghỉ hè xuống tấm kính bàn học, ngoại trừ ba chữ “La Kì Kì”, bởi vì nét chữ cứng cáp, lộ dấu vết, những chỗ khác đều là giấy trắng.
Đây vốn chỉ là kế hoạch tôi viết cho mình xem, không phải cho người khác xem.
Cúi đầu nhìn tờ giấy trắng, trong lòng có nỗi thương cảm và cô đơn không rõ, tất cả vất vả nỗ lực, tất thống khổ giãy giụa, chỉ có bản thân tôi mới biết được. Trong mắt người lớn, thanh xuân xán lạn rực rỡ, hoàn toàn không thoải mái như họ tưởng tượng.
[]
Đặt đồng hồ báo thức sáu rưỡi dậy, rời giường, đọc một giờ tiếng Anh trước, rồi mới ăn sáng và vội vàng tắm rửa một cái, bắt đầu chăm chút một ít đến vẻ ngoài.
[]
Trên đời này, người khác có thể
ruồng bỏ hứa hẹn với mình, chẳng lẽ ngay cả mình cũng muốn ruồng bỏ bản thân sao ?
[]
“…Nếu bạn đang sống trong những năm tháng tuổi thanh xuân, thì hãy đối xử nhẹ nhàng với những người bạn gặp, không phải họ làm bạn cảm kích mà chỉ vì sau nhiều năm, khi bạn bỗng quay đầu lại, trong sự hối hận của tuổi thanh xuân sẽ ít đi một ít”.
[]
“Nhiều năm qua, tôi luôn học tập 1 việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận vì những chuyện mình đã làm.”
[]
“Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu
Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khoá sâu dưới đáy của con sông thời gian”
[]
“Tối nay
mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ
ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng mở ra cuốn sổ ghi chép về bạn học
cho rằng vĩnh viễn sẽ không quên khuôn mặt ấy
nhưng nó cũng mờ đi rồi
cho rằng đã sớm vứt bỏ tờ giấy kia
nhưng lại kẹp nó vào trang sách
Tối nay
mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ
cũng giống như năm đó
chúng ta vẫy tay từ biệt
mưa bụi đầy trời hát một bài hát
năm đó chúng ta nghe không hiểu
vội vàng rất vội vàng.”
[]
“Trưởng thành giống như tham gia 1 cuộc thi chạy. Nhìn thấy người ta chạy nhanh hơn mình cũng không chắc sẽ sốt ruột bi thương, chỉ đến khi mình càng ngày càng cách xa người dẫn đầu, mới có thể sốt ruột bi thương. Có lẽ tôi sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau tôi là ai, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước tôi. Thời gian như ngọn lửa cháy mãnh liệt rốt cuộc cũng rèn luyện nên sự trưởng thành.
Trên ngã tư đường, có lẽ các bạn sẽ vẫy vẫy tay, có lẽ ngay cả 1 cái vẫy tay các bạn cũng không làm, cứ như vậy đều tự bước đi về những hướng khác nhau, bạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trận đấu rốt cuộc cũng chấm dứt, nhưng bạn lại không biết rằng mình đã bắt đầu đứng trên một con đường khác, một trận đấu mới lại bắt đầu rồi”.
[]
“Hâm mộ là 1 chuyện rất huyền diệu, nếu tình cảm đó cứ tiếp tục nhen nhóm về phía trước, nó có thể biến thành khâm phục, coi người ấy là tấm gương sáng; nếu tình cảm đó lùi dần về phía sau, nó có thể biến thành ghen ghét, coi người ấy là kẻ địch, tuy nhiên, không có ai là 1 thiên thần hoàn hảo, cũng không có ai hoàn toàn là ác quỷ, chính vì vậy, hâm mộ biến thành đố kỵ, thành ghen ghét, làm cho người ta giãy giụa giữa phía trước và phía sau.”
[]
“Không nên vì thương tâm mà suy sút.
Thương tâm là thương tâm, suy sút là suy sút, chuyện thương tâm bởi vì quá khứ, suy sút lại huỷ diệt tương lai, vĩnh viễn không được vì thương tâm mà suy sút, đừng để tương lai bị chôn vùi vì quá khứ”.
Tương lai trước mắt, hãy dũng cảm tiến bước, rồi một ngày, bạn sẽ tìm được đích đến của đời mình. Tuổi trẻ đẹp, và nhiều tiếc nuối, thôi thì hãy gửi lại nó ở phía sau, đến một lúc nào đó khi nhìn lại, chỉ cần bạn có thể mỉm cười, thì chắc chắn tuổi 18 của bạn đã có những cảm xúc trọn vẹn.
Wish you all the best.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro