chương 8: nhật ký nuôi vợ
Loading...
Hoa Vi Vi suy nghĩ một chút liền đồng ý, mặc dù Lạc Phong này có chút ý đồ đối với cô, nhưng cô tin anh là người tốt, sau khi lqd hai người gặp mặt, chỉ đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, hẹn ước bình thường không có gì khác, mà Lạc Phong cũng rất có phong độ quý ông vẫn chăm sóc cho Hoa Vi Vi.
"Chuyện hôm đó anh kêu em suy nghĩ, em nghĩ như thế nào?" Lạc Phong nuốt miếng thịt bò bít tết trong miệng xuống, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Hoa Vi Vi lập tức trở nên khẩn trương, bởi vì cô vẫn chưa từng cân nhắc, hơn nữa cô cũng không thừa nhận bọn họ sẽ ở cùng nhau.
Lạc Phong cười khổ, rất dễ nhận thấy, cô bị anh hù sợ, hơn nữa rất hồi hộp.
"Thả lỏng, anh không có ý gì, anh chỉ cảm thấy em rất tốt, phải có người bảo vệ em mà thôi, nếu như... em cảm thấy anh thích hợp." Lạc Phong giải thích tỉ mỉ.
Hoa Vi Vi nhận ra anh nghiêm túc, nhưng lòng của cô không có cách nào chứa thêm người khác.
"Rất xin lỗi, em đã có người bảo hộ của em, hơn nữa trong trái tim em sẽ không thể có thêm một người khác."
Lạc Phong biết cô nói tới ai, nhưng dieendaanleequuydonn người kia sẽ bảo vệ cho cô sao? "Anh ta sẽ bảo vệ em sao? Hai người ở chung một chỗ, nhưng lại không phải quan hệ tình nhân, vì sao anh ta phải bảo vệ em?"
Cô gật đầu, "Kể từ khi anh ấy đáp ứng làm anh trai em, anh ấy nhất định đối tốt với em, anh ấy nói sẽ bảo vệ em, không để cho em bị khi dễ, cho nên trái tim em cũng chỉ có thể để cho anh ấy bảo vệ."
Anh trai? Chỉ là anh trai mà thôi?
"Nếu như xác định anh ta chỉ là anh trai mà thôi, vậy đối với anh ta em cũng chỉ là em gái, chẳng lẽ em không cảm thấy như vậy rất khổ sở sao?" Lạc Phong thương tiếc nhìn theo gương mặt buồn bực của cô.
Hoa Vi Vi là người có nếp nghĩ bảo thủ, cô biết bản thân là người đã nhận định thì không thay đổi cách suy nghĩ.
Cho nên cô rất kiên định mà nói: "Mặc kệ có đau hay khổ không, bản thân đã yêu, không quay đầu được nữa, cho dù toàn thân đầy vết thương cũng vậy."
Lạc Phong cau mày, cô thật sự là người lqd si tình hiếm có, hy vọng người cô yêu sẽ biết quý trọng, chứ không phải tổn thương.
"Được rồi, nếu nói như vậy, anh đây cũng nên học cách buông tay, dù sao đối với em, anh không có hy vọng, chỉ có điều, anh thật lòng mong em hạnh phúc."
Hoa Vi Vi nở nụ cười nói: "Cám ơn, em cũng hy vọng em sẽ hạnh phúc."
"Nếu không làm người yêu, chắc cũng có thể làm bạn bè chứ, anh muốn thỉnh thoảng mời em ra ngoài ăn cơm không khó khăn chứ?" Lạc Phong hỏi.
Cô cũng không ngại, có người cùng cô cũng tốt hơn rất nhiều so với một người ngồi nhà đối diện với bốn bức tường, đặc biệt khi bây giờ là ngày nghỉ.
"Nếu như anh cũng rảnh rỗi." Hoa Vi Vi lên tiếng.
Hai người chung đụng có thể coi nhẹ nhõm hơn nhiều khi chung đụng với Cao Kỳ Lãng, ít nhất là bây giờ.
Trong phòng khách, hiếm có khi nào Cao Kỳ Lãng lqd rảnh rỗi có thể về nhà sớm, bởi vì công việc ở miền Nam tạm thời giao cho cấp dưới làm, vừa đúng lúc cha mẹ Cao cũng đi tham dự hôn lễ người bạn, phải mấy ngày sau mới về, anh hy vọng có thể thừa dịp này, nói chuyện thật tốt với Hoa Vi Vi.
Chỉ có điều sao trễ vậy mà vẫn chưa về? Bình thường buổi tối cô đều ở nhà, hôm nay đi ra ngoài không nói, đã trễ vậy mà ngay cả chút tin tức cũng không có.
Vừa nghĩ, anh vừa nghe thấy tiếng xe vang lên ngoài cửa.
Cao Kỳ Lãng mở cửa ra nhìn, lại thấy Lạc Phong đưa Hoa Vi Vi về.
"Anh Kỳ Lãng!"
Lúc Hoa Vi Vi thấy Cao Kỳ Lãng, trong lòng hơi lo lắng, mặc dù không biết vì cái gì mà anh luôn muốn xen vào việc của cô, nhưng khi nhìn thấy cô trở về cùng Lạc Phong, chỉ sợ lại muốn chất vấn cô rồi.
Cao Kỳ Lãng dùng ánh mắt đoạt người nhìn cô, anh để cho Hoa Vi Vi vào nhà trước, sau đó mới nói với Lạc Phong: "Về sau anh đừng tới tìm Hoa Vi Vi nữa, cô ấy sẽ không ra ngoài cùng anh."
Lạc Phong hiểu ham muốn chiếm giữ của Cao Kỳ Lãng nổi lên rồi, xem ra không phải Hoa Vi Vi yêu đơn phương, khả năng Cao Kỳ Lãng Die nd da nl e q uu ydo n cũng để ý, nhưng anh ta còn chưa biết, hoặc anh ta có biết nhưng không nói với Hoa Vi Vi.
"Cao tiên sinh, tại sao vậy chứ? Cô ấy chưa có bạn trai, cũng chưa có chồng? Tại sao không thể tới tìm cô ấy?"
Cao Kỳ Lãng nổi giận, ai nói cô ấy chưa có?
"Tôi chính là chồng cô ấy, mong anh không nên cả ngày tới tìm vợ người khác ra ngoài, cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi và Vi Vi."
Lạc Phong cười khẽ, liếc mắt nhìn sau lưng Cao Kỳ Lãng, sau đó lên xe rời đi, mà Cao Kỳ Lãng quay đầu mới phát hiện Hoa Vi Vi ở sau lưng anh.
"Vi Vi... i" Gương mặt anh đột nhiên đỏ lên, lời vừa rồi của anh, cô không nghe thấy chứ?
Hoa Vi Vi nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ, đồng thời cô rất kinh ngạc, anh vừa rồi coi như là thừa nhận sao? Thừa nhận anh là chồng chưa cưới của cô chứ không phải anh trai?
"Lời anh vừa nói, là thật sao?" Cô nghiêm nghị hỏi anh.
Cao Kỳ Lãng không biết trả lời làm sao, bởi vì ban đầu anh muốn cô là em gái, nhưng bây giờ anh lại thừa nhận anh là chồng của cô, anh làm vậy là đúng sao? Vừa rồi suy nghĩ trong lòng của anh là như vậy sao? Anh có thể không làm anh trai của cô sao?
Hoa Vi Vi nhìn anh vẫn chưa trả lời, cũng biết vừa rồi cô nghe lầm, anh chỉ lấy lý do đó để đuổi Lạc Phong đi mà thôi, vốn không phải là lời thật lòng, cô hy vọng quá xa vời rồi.
Cô cố gắng không để cho nước lqd mắt mình rơi xuống, xoay người trở về phòng.
Hoa Vi Vi ở trong phòng tắm thật lâu, nghĩ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đột nhiên phát hiện càng ngày càng phức tạp, thật ra cô chỉ muốn yên bình sinh hoạt chung một chỗ với người nhà họ Cao mà thôi, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Khi nước ấm lạnh dần, cô mới từ phòng tắm ra ngoài, mà cô lại phát hiện, Cao Kỳ Lãng đang ngồi trên giường đợi cô rồi.
"Anh có chuyện gì sao?"
Cao Kỳ Lãng để cho cô tới đây, ngồi trên giường.
"Anh lau giúp em." Anh cầm khăn lông trên tay cô, tự mình lau tóc giúp cô.
Hoa Vi Vi không hiểu, vừa rồi còn không vui mừng lắm, bây giờ sao lại xuất hiện trong phòng cô, hơn nữa còn làm động tác thân mật này?
Khi còn bé anh luôn đến phòng cô giúp cô lau tóc, anh nói anh thích cảm giác lau tóc cho cô, dần dần trưởng thành, cũng không làm việc như vậy nữa, sau thời gian dài như vậy, cô có cảm giác quen thuộc, tuy nhiên lại có chút sợ hãi, không hiểu hành động bây giờ của anh là vì cái gì?
Lúc cô trở về phòng, Cao Kỳ Lãng lqd sắp xếp lại tất cả suy nghĩ của mình, anh biết cảm giác của mình đối với Vi Vi không giống trước, trong quá khứ đã xảy ra đủ thứ chuyện, anh ngẫm nghĩ không biết có phải mình đã thích Hoa Vi Vi rồi không, nhưng cho đến cùng trái tim mình có phải thật sự thích không?
Trước kia anh luôn quan tâm Hoa Vi Vi, nhưng lại không biết những quan tâm kia có thể không đơn thuần.
Vừa vặn, Thôi Hàn gọi điện cho anh, muốn hẹn anh ra ngoài uống rượu, nhưng Cao Kỳ Lãng từ chối, nói đang phiền muộn.
"Chuyện gì?"
Cao Kỳ Lãng biết chuyện của anh vốn không lừa được Thôi Hàn, nên nói: "Tớ giống như thích Vi Vi rồi."
Thôi Hàn trầm mặc một lúc, nói: "Bây giờ cậu mới biết sao? Tớ cho rằng cậu luôn hiểu, chỉ không chịu thừa nhận trước chúng tớ mà thôi."
Một lời như vậy khiến Cao Kỳ Lãng kinh ngạc, thì ra mọi người đều biết, chỉ có điều anh vẫn luôn không hiểu, anh vẫn không biết suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.
"Vi Vi là một cô gái tốt, tớ tin rằng cậu dieendaanleequuydonn cũng biết, ban đầu chúng tớ trêu chọc Vi Vi, chỉ muốn để cậu lộ ra tấm lòng của mình mà thôi, không ngờ thì ra ngay cả tâm nguyện của mình cậu cũng không biết, nếu như cậu không thích Vi Vi, tại sao lúc ở nước ngoài, còn phải chạy đi khắp nơi tìm quà tặng, ngay cả gọi điện thoại cho cô ấy cũng nhiều hơn cho cha mẹ? Có thể người trong cuộc mơ hồ, nhưng chúng tớ nhìn thấy trong mắt, cậu thích cô ấy thậm chí yêu cô ấy, hơn nữa đã từ rất lâu rồi."
Cao Kỳ Lãng vô cùng kinh ngạc, tại sao mình thích Hoa Vi Vi lâu như vậy, mình lại không biết chứ? Anh nghĩ thật lâu mới hiểu được, thì ra trong lòng mình, anh vẫn kháng cự lại tập tục của gia tộc, che kín sự yêu mến của anh đối với cô, mới có thể khiến cho anh không phát hiện ra mình thích Hoa Vi Vi.
Khi anh phát hiện ra mình thật sự thích Hoa Vi Vi, tình yêu trong lòng liền mạnh thêm, hoàn toàn tràn đầy trái tim anh, anh đi tới phòng của cô, phát hiện cô đang tắm, liền chờ trong phòng, hy vọng tối nay mình có thể xử lý tốt chuyện này.
Thân thể Hoa Vi Vi thỉnh thoảng cứng đờ lại, khiến cho anh chú ý, cô rất hồi hộp sao? Cảm thấy rất không thích ứng sao?
"Em đang sợ sao?" Anh chỉ rất lqd bình thường lau tóc giúp cô mà thôi, cũng không phải đang làm cái gì, cô sợ gì chứ?
Hoa Vi Vi nhẹ nhàng lắc đầu.
Cao Kỳ Lãng biết cô đang nói dối, nếu như không phải cô sợ hãi, vậy tại sao bắp thịt toàn thân lại cứng ngắc như vậy? Tay của anh lướt qua cổ cô, cô cảm nhận được một hơi thở ấm áp.
Hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không giống như lúc bình thường?
"Có phải anh có chuyện muốn nói không?" Hoa Vi Vi hỏi.
Ngay từ lúc bắt đầu Cao Kỳ Lãng lqd vẫn không trả lời, chỉ cảm giác tóc của cô từ từ biến đổi, anh cầm tóc cô đưa lên mũi, vẫn ngửi được mùi thơm như thường lệ, thì ra dầu gội đầu của cô có mùi thơm của sữa.
Dĩ nhiên là Hoa Vi Vi cảm nhận được hành vi của anh, thân thể run lên.
Cao Kỳ Lãng duỗi tay từ phía sau ôm lấy cô, để cho bản thân tựa lên lưng cô, cảm nhận hơi thở tản ra từ trên người cô.
Cô không biết làm sao, muốn rời đi, lại phát hiện bản thân đã bị anh ôm chặt rồi.
"Anh Kỳ Lãng..." Hoa Vi Vi cau mày nhìn tay anh đang ôm cô.
Hoa Vi Vi cảm nhận được bây giờ Cao Kỳ Lãng rất kỳ lạ, rõ ràng còn nói hai người không thể trở thành vợ chồng, vậy tại sao anh còn ôm cô như vậy? Hơn nữa vẫn không nói lời nào?
Tuy nhiên cũng có lúc Hoa Vi Vi Die nd da nl e q uu ydo n rất muốn thừa nhận với Cao Kỳ Lãng, mình thích anh, nhưng mà cô không dám, bởi vì anh từng nói, chỉ là em gái anh mới thương cô, cô không muốn mất đi sự thương yêu của anh, cho nên coi như tim của anh thuộc về người khác, chỉ cần anh còn thương cô là được, chỉ có điều bây giờ cô lại cảm thấy chưa đủ, cô muốn nhiều hơn, nhưng vì cái danh em gái này, cô chỉ có thể buông tay, mà cô đã từng nói sẽ buông tay, như vậy thì cô không thể nghĩ tới nữa rồi.
Nhưng hành động bây giờ của anh là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh không biết, anh làm như vậy sẽ khiến cho cô hiểu sai sao?
Do không biết rõ chuyện giữa anh và Lâm Na, lại không nhìn ra giữa bọn họ có tình anh em rõ ràng, cái gì cô cũng không thể nghĩ, cái gì cô cũng không thể làm, ở vào vị trí bị động này, cô không khỏi cảm thấy tức giận.
Hoa Vi Vi hơi tức giận: "Rốt cuộc anh định làm gì? Em muốn nghỉ ngơi, anh ra khỏi phòng em được không?"
Cao Kỳ Lãng cũng không biết mình định làm gì, anh định hỏi, mà không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên anh đang rối rắm, mà thái độ tức giận của Hoa Vi Vi khiến cho anh hơi bực mình, tại sao lúc anh nói chuyện với cô, cô luôn không bình tĩnh như vậy?
Cao Kỳ Lãng xoay người đè cô dưới thân, mắt nhìn cô chằm chằm, anh sợ cô sẽ chạy mất, vừa muốn dùng cách thức này để hai người đối mặt với chuyện kế tiếp.
Anh rất sợ cảm giác của Hoa Vi Vi lqd đối với anh không giống như anh đối với cô, dù sao đến bây giờ, cô vẫn nói không muốn rời khỏi quan hệ anh em này, chẳng lẽ cho tới nay cô vẫn chỉ coi anh là anh trai sao?
Hoa Vi Vi đỏ bừng cả mặt nhìn anh, hơn nữa còn trừng mắt.
"Rốt cuộc em có cảm giác gì đối với anh?" Cao Kỳ Lãng nhìn ánh mắt cô, muốn từ trong ánh mắt cô phát hiện bóng dáng tồn tại của anh.
Cô hơi ngạc nhiên, sao anh lại hỏi như vậy? Anh muốn biết điều gì?
"Cảm giác gì?" Cô giả bộ không hiểu.
"Vi Vi, em biết anh đang nói gì, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên anh như vậy, thấy em ở cùng một chỗ với Lạc Phong, chẳng lẽ em thật sự thích anh ta sao?" Vậy còn anh thì sao? Cô hoàn toàn không để ở trong lòng sao?
Hoa Vi Vi bị anh đè có chút khó chịu, đẩy đẩy thân thể anh, "Em cùng Lạc Phong không có gì, anh không cần hiểu lầm nữa, cũng không cần cứ thấy Lạc Phong lại hỏi lung tung."
Đối với thái độ chất vấn Lạc Phong lqd của anh, cô thật sự rất tức giận, luôn dùng giọng điệu chất vấn vợ hỏi cô, anh có nghĩ đến không, anh dùng giọng điệu như vậy với cô sẽ làm cho cô hiểu lầm?
"Bây giờ ý của em là giúp đỡ anh ta sao?" Cao Kỳ Lãng dùng ánh mắt tức giận nhìn cô.
"Em không có, anh tránh ra trước đi, anh đè em nặng như vậy, em không thoải mái." Hoa Vi Vi có chút khổ sở rồi.
Cao Kỳ Lãng không nỡ để Hoa Vi Vi khổ sở, coi như bây giờ đang chất vấn cũng thả lỏng một chút.
"Vậy em trả lời di, rốt cuộc em có cảm giác gì với anh?"
Hoa Vi Vi biết chạy không thoát, cho nên cau mày, che giấu lương tâm nói với anh: "Đối với anh, em chỉ có tình anh em, anh nên nhớ rõ, là anh để cho em làm em gái anh, bây giờ anh chất vấn em là có ý gì?"
Đối với lời nói lúc trước Cao Kỳ Lãng hết sức hối hận, sớm biết hôm nay đi đến bước này, lúc đầu anh tuyệt đối không nói như vậy với Hoa Vi Vi.
"Anh không chất vấn em, anh chỉ muốn biết rõ tình cảm giữa chúng ta mà thôi."
Hoa Vi Vi nghiêng đầu không nhìn anh nữa, "Giữa chúng ta không có tình cảm gì, cũng sẽ không có tình cảm gì, chỉ cần làm anh em là tốt rồi."
Không phải chỉ có làm em gái mới được anh yêu thương sao? Cô sợ nếu biến thành quan hệ khác, nếu như anh chán ghét, có phải sẽ vứt bỏ cô không? Đến lúc đó cô nên làm gì? Cô nhất định không chịu nổi khổ sở do bị anh tổn thương.
Cô chỉ sợ bị tổn thương mà thôi.
Lại là anh em? Tại sao lại là anh em? Bọn họ vốn không phải là anh em ruột, tại sao lại nhớ một câu nói năm đó, làm hại anh đến giờ bước một bước cũng gian nan?
"Được! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là anh em nữa, em cũng không cần nói lại chuyện chúng ta là anh em, về sau anh không bao giờ muốn nghe câu em là em gái anh như vậy." Nói xong Cao Kỳ Lãng dieendaanleequuydonn hôn lên môi cô, cường thế chiếm lấy hơi thở của cô, khiến cho một chút phản đối cô cũng không có.
Hoa Vi Vi không ngờ anh lại dùng chiêu này, rõ ràng vừa ròi còn nói là anh em, tại sao bây giờ không thể là anh em chứ?
Hơn nữa anh chặn miệng cô lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện.
"Ưmh..." Hoa Vi Vi vỗ vỗ lồng ngực của anh.
Cao Kỳ Lãng mặc kệ cô định nói gì tiếp, anh không có ý định cho cô có cơ hội cự tuyệt, dù thế nào đi nữa lời anh đã nói ra, cũng không có ý thu lại.
Hoa Vi Vi không còn là em gái, mà anh cũng sẽ không phải là anh trai, bắt đầu từ hôm nay quan hệ giữa hai người sẽ đi theo phương hướng mà anh muốn hướng tới, cũng chính là phương hướng mà người trong gia tộc muốn bọn họ hướng tới.
Bàn tay to của anh gạt cổ áo choàng tắm của cô, bầu vú như ẩn như hiện lộ ra.
"Không..." Hoa Vi Vi vội vàng kéo áo choàng tắm của mình lên, "Một lúc nữa ba mẹ sẽ về, chúng ta không được..."
Hiện giờ hành vi của bọn họ chưa vượt qua, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có lần thứ hai, mà bây giờ chỉ có cha mẹ là hy vọng duy nhất của cô, chỉ có bọn họ mới ngăn được hành vi của anh.
Cao Kỳ Lãng cười gian xảo, "Em yên tâm, tối nay bọn họ sẽ không về, bọn đã nói trước rồi, hôm nay bọn họ đi miền Nam lqd dự hôn lễ, ít nhất phải ở đó ba ngày mới về." Chuyện này chắc cô cũng phải biết mới đúng, không ngờ cô lại quên.
Hoa Vi Vi trợn to hai mắt nhìn Cao Kỳ Lãng.
Cao Kỳ Lãng cúi đầu hôn lên mi mắt của cô, "Em yên tâm, anh sẽ không để cho em thật sự nằm trên giường ba ngày, nhưng tối nay là trừng phạt, tuyệt đối không thể thiếu, ai cho em lá gan lớn vậy, dám cự tuyệt anh?"
"Đừng!" Hoa Vi Vi lắc đầu muốn cự tuyệt, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.
Cao Kỳ Lãng không cho phép cô tiếp tục dài dòng, hôn môi cô lần nữa, thậm chí dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô, tiến vào chiếm giữ miệng của cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấy đầu lưỡi của cô lên, đôi môi ép chặt, đầu lưỡi của cô không có cách nào kháng cự, chỉ kệ cho anh liếm láp.
Đầu lưỡi của anh không ngừng dây dưa khuấy đảo cái lưỡi ngọt ngào của cô, lại hút cái lưỡi thơm tho trơn mềm của cô vào trong miệng của mình, khẽ cắn nhẹ liếm, bàn tay của anh thăm dò vào bên trong quần áo của cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại.
Cô hơi nhíu mày, động tác của anh vô cùng có tính xâm lược, nụ hôn của anh đã hoàn toàn đoạt đi sự chú ý của cô, môi cùng môi nhiệt tình quấn quýt, khiến lý trí của cô mơ hồ.
Anh hạ thấp người, bàn tay rút toàn bộ áo choàng tắm của cô đi, môi của anh dao động xuống, lướt qua xương quai xanh của cô, đi tới trước ngực xinh đẹp, in xuống không ít dấu ấn, anh nhẹ nhàng cầm lấy cặp vú Die nd da nl e q uu ydo n đầy đặn cứng chắc của cô, nhìn thấy cô hơi nhăn mày.
"A..." Trong miệng cô không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó chấn động toàn thân.
Hai tay anh cầm lấy vú của cô nhẹ nhàng vuốt ve, lè lưỡi liếm quả mâm xôi màu đỏ phía trên, không lạnh nhạt bất kỳ bên nào.
"Ưmh..." Đầu vú của cô truyền đến cảm giác chưa từng có, giống như có một dòng điện truyền qua thân thể cô, còn có cảm giác hơi râm ran ngứa xâm chiếm vào tận xương tủy của cô.
Hoa Vi Vi nghĩ sẽ cố gắng giữ trấn tĩnh, lại không chịu được sự trêu đùa như vậy của anh, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Anh liếm láp quả mâm xôi màu đỏ khiến nó tỏa sáng mà nhô lên, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, khiến cho cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể hưởng thụ sự xâm lược của anh.
"Em thật đẹp..." Anh vừa vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, bàn tay từ từ chuyển xuống dưới.
Tay của anh đi tới giữa bắp đùi cô, chỉ thấy lqd cô kẹp chặt bắp đùi lại, thân thể còn hơi run, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng anh biết cô vẫn sẽ căng thẳng, vì vậy dùng bàn tay tách đùi trắng nõn của cô, dọc theo chân cô tiến lên, đi tới chỗ tư mật.
Trên người của cô còn một vật che giấu duy nhất chính là quần lót, bây giờ còn đang trên người cô, nhưng không biết phút sau sẽ đi về đâu.
Cao Kỳ Lãng dịu dàng vuốt ve cô, ánh mắt cô có chút mê say, dường như tình dục trong thân thể bị khích bác, cảm giác toàn thân cao thấp giống như bị cái gì xâm chiếm, ngón tay của anh cách vải dệt sợi tơ, chọc vào huyệt nhỏ đang không ngừng ép vào trong.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy dục vọng, miệng đắng lưỡi khô, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm đôi môi của mình, cô biết mình vốn không có cách nào kháng cự cám dỗ của anh, có lúc cô rất hận mình như vậy, nhưng bây giờ đã bị đè xuống giường rồi, cô cũng không còn cách nào áp chế bất kỳ tình cảm gì sinh ra vào lúc này.
Ngón tay anh lướt theo bên viền quần lót ren, vuốt mông trắng của cô, tiếp theo trượt vào phía trước, bàn tay đi lên vuốt ve nơi tư mật nhô ra của cô, bàn tay sờ bộ lông mềm dày, ngón giữa lướt đi vào trong khe hẹp, lướt nhẹ nhàng cánh hoa.
"Ưmh..." Cô gập hai đầu gối, muốn tránh anh đụng vào.
Cao Kỳ Lãng không định để cho cô né tránh, tách hai chân cô ra, khiến đầu ngón tay có thể thoải mái hơn đụng chạm vào cánh hoa của cô.
"Đừng sợ..." Anh an ủi cô, nhẹ giọng dụ dỗ, ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua cửa huyệt của cô.
"Anh Kỳ Lãng..." Cô gọi nhẹ tên anh, giọng nói lqd mềm mại đáng yêu, giống như con mèo nhỏ bất lực khẽ dặn dò.
"Muốn không?" Anh liếm láp đầu lưỡi của cô, "Em thật nhiệt tình, anh đã cảm thấy em hơi ẩm ướt rồi."
"Đừng như vậy..." Cô thở hổn hển, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hoa Vi Vi muốn ngăn động tác của Cao Kỳ Lãng, nhưng tiếc rằng thân thể lại ngược lại với lý trí, thậm chí theo bản năng hướng cái mông của mình lên trên.
Thấy thân thể cô thành thực như thế, Cao Kỳ Lãng lqd tách bắp đùi của cô ra, hơn nữa tăng thêm sức lực, khiến ngón tay dài có thể nhanh chóng tiếp xúc với khe hở hẹp, vẫn còn không ngừng xoa lên tiểu huyệt, cô mẫn cảm rất nhanh tiết ra dịch tình, không chỉ làm ướt ngón tay dài của anh, còn ướt cả quần lót, tạo thành nước đọng nho nhỏ.
"Không cần... Ưmh..." Thân thể của cô càng giãy giụa, ngược lại càng thêm ma sát với ngón tay của anh, nhưng mà ý niệm chống cự của cô cũng không lâu dài, nhanh chóng bị ngón tay dài của anh chinh phục.
"Anh muốn để cho em vui vẻ, Vi Vi." Anh khẽ liếm lấy da thịt mềm nhẵn của cô, tách bắp đùi của cô ra, khuôn mặt tuấn lãng vùi vào giữa bắp đùi của cô.
Cô kinh ngạc muốn đẩy anh ra, lại bị anh khống chế, "Đừng... i nơi đó..." Cô cảm thấy thật mất mặt, sao anh có thể đối xử với cô như thế?
"Để cho anh nghe mùi của em một chút." Anh đưa đầu lưỡi ra, tìm kiếm hạch nhỏ nhạy cảm của cô, đầu lưỡi của anh dieendaanleequuydonn bắt đầu vòng vèo nơi khe nhỏ, kích thích hạch nhỏ của cô, trong mũi ngửi hương vị đặc biệt của cô, "Em thật thơm."
"Ừhm..." Cô quật cường cắn cánh môi, không muốn phát ra âm thanh, bởi vì anh liếm láp mà hai chân dần nhũn ra, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
Bởi vì anh trêu chọc, toàn thân cô giống như đường mật hòa tan, đôi tay cũng không biết để đâu, khi đầu lưỡi nóng như lửa của anh ép xuống tiểu huyệt, cô cảm thấy bầu ngực của mình bắt đầu nở ra.
Cao Kỳ Lãng kéo quần lót của cô xuống, đóa hoa của cô có vẻ mềm nhẵn sáng trong, anh hôn lên cánh hoa của cô, nhẹ nhàng mút.
Cô bị anh mút thoải mái giống như mèo nhỏ, không có cách nào đẩy anh ra, sau anh lại lộ ra đầu lưỡi, liếm láp qua lại khe nhỏ, bị anh trêu chọc mà tê ngứa sảng khoái khuếch tán ra từ trong cánh hoa, toàn thân cô cứng đờ, không thể chống cự lại kích thích như vậy.
"Ừhm...ưm..." Cô không có cách nào trả lời anh, chỉ có thể khẽ ưỡn người.
Trông thấy cô mê muội như vậy, một bàn tay khác của anh phủ lên vú mềm của cô, ngón trỏ cùng ngón giữa vân vê quả mâm lqd xôi đỏ trên ngực cô, lại nhẹ nhàng buông ra, không ngừng lặp lại động tác giày vò này.
"Anh Kỳ Lãng..." Cô kêu nhẹ tên anh, đầu cô không thể suy tư một cách bình thường nữa.
Cô chưa từng có cảm giác tê liệt như vậy, rất nhanh liền thở dốc không dứt, cộng thêm đôi tay tàn sát bừa bãi nụ hoa, cô khuất phục rất nhanh dưới sự trêu đùa của anh.
"Ừmh... A..." Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng cô.
Thấy cô bắt đầu rên rỉ, Cao Kỳ Lãng quyết định cho cô nếm thử một chút ngon ngọt trước, vì vậy anh tăng nhanh tốc độ rung động, âm thanh rên rỉ của Hoa Vi Vi càng lúc càng lớn, thở dốc không ngừng, bầu ngực cũng không ngừng đung đưa.
"A a... Không cần..." Cô dùng sức lắc đầu, vẻ mặt giống như vừa khổ sở vừa vui thích.
Thấy cô sắp đạt tới cao trào, anh càng chạy nước rút nhanh hơn, một tay khác xoa nhẹ hạch nhỏ của cô.
"A..."
Cả người Hoa Vi Vi run rẩy khô nóng, bắp đùi căng cứng, bởi vì cao trào mà huyệt nhỏ co rút lại nhanh chóng, dịch mật tràn ra không ngừng, dính ướt ga giường, cô thở gấp từng đợt, vừa đạt cao trào trong nháy mắt, toàn thân cô căng thẳng, giống như sẽ chết đuối trong biển rộng mênh mông.
Cao Kỳ Lãng ở một bên thấy Hoa Vi Vi lqd đạt tới cao trào, nheo mắt nhìn đôi má hồng của cô, phát hiện cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Anh rời khỏi giữa chân cô, tiến lên hôn cánh môi đỏ thẫm của cô, thấy vẻ mặt cô thẹn thùng, anh không nhịn được khẽ cười lên, cô như vậy mới đúng như anh muốn nhìn thấy, cô chân thật nhất, bình thường là dáng vẻ mộc mạc lạnh nhạt, vĩnh viễn kém xa dáng vẻ thở dốc không ngừng bây giờ.
"Thích không?" Anh không ngừng ngửi lấy hương vị trên người cô, mồ hôi trên người cô mang theo hương vị tắm rửa lúc trước, cho dù là hương vị gì, cũng khiến cho anh mê muội.
Hoa Vi Vi không thích bản thân mình như vậy, ở trong lòng anh không khống chế được bản thân, vì vậy cau mày nhìn anh.
Cao Kỳ Lãng ngẩng đầu nhìn nét mặt của cô, mặc dù cô đang tức giận, nhưng vẫn có sức quyến rũ, quyến rũ chỉ thuộc về cô.
"Không nói sao? Còn đang tức giận? Vào lúc này, em nên tận tình hưởng thụ mới đúng." Anh cười khẽ nói.
Mặc dù dư âm của cao trào vẫn còn ở đây, nhưng Hoa Vi Vi lqd cũng biết hiện tại mình đang làm gì, cô từ từ tỉnh táo.
"Anh buông em ra! Như vậy đủ chưa?"
Bướng bỉnh của cô cũng là một phần thưởng thức của Cao Kỳ Lãng, mặc dù có lúc chỉ là miễn cưỡng bản thân mà thôi, nhưng nếu như cô kiên trì, cô nhất định sẽ thành công.
"Em cảm thấy anh chưa tới lúc phát tiết, sẽ dễ dàng thả em ra sao?" Cao Kỳ Lãng thấy cô thật ngây thơ, nâng cằm cô lên, hôn nhẹ môi cô, đồng thời ngón trỏ cũng bóp nhẹ nụ hoa của cô, "Em vốn cũng không muốn để cho anh thả em ra vào lúc này." Cao Kỳ Lãng cười khẽ nói với cô.
"Không..." Anh vừa mới châm ngòi, bản thân cô đã trở nên bất lực rồi.
Đôi mày thanh tú của Hoa Vi Vi nhíu chặt, nhưng bởi vì anh trêu chọc, thân thể bắt đầu khẽ run.
Ngón tay dài của anh chậm rãi vòng quanh bốn phía nụ hoa, tay kia vòng ra sau lưng cô, vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, thủ pháp thuần thục mà dịu dàng, kích thích khiến hô hấp của cô nặng nề.
Cao Kỳ Lãng để cho cô hơi thở dốc, còn bản thân thì cởi quần áo cản trở trên người, cởi quần lót ra, trong nháy mắt dục vọng dieendaanleequuydonn to dài của anh hiện ra, dục vọng căng to lộ ra trong không khí, càng lộ vẻ khổng lồ.
"Đừng sợ, em biết cảm giác này rất tốt." Anh thở khẽ bên tai cô, an ủi cô.
Tim cô đập thình thịch, ngước tròng mắt không phòng bị lên nhìn anh, mặc dù cô biết kết quả rất tốt, nhưng quá trình lại khổ sở, khi lần đầu tiên anh đi vào, đã khiến cho cô rất đau! Coi như cô hiểu lần thứ hai sẽ không đau đớn, nhưng vẫn không vượt qua được chướng ngại vật trong lòng.
"Bảo bối, anh cần em." Anh thở khẽ bên tai cô, khẩn cầu nhẹ nhàng, anh muốn đi vào trong cơ thể ẩm ướt của cô, huyệt nhỏ này đã tràn đầy dịch, chờ anh tiến vào...
Dục vọng của Cao Kỳ Lãng không ngừng vuốt ve huyệt nhỏ xinh đẹp của cô, làm cô lo lắng uốn éo người, bắp đùi móc vào bên eo của anh, cửa huyệt non mềm chống đỡ dục vọng của anh, một cảm giác kỳ dị không nói ra lời chiếm hữu trong lòng cô.
Miệng lưỡi cô hơi khô, không nhịn được lấy đầu lưỡi ướt át liếm cánh môi, không biết động tác như thế, khiến cho bụng dưới của anh nóng lên, đủ để khiến cho anh mất khống chế, tay trái anh nâng bắp đùi của cô lên, để dục vọng nhẹ nhàng xâm nhập trong huyệt nhỏ của cô.
"Ưmh..." Cô nhăn mày lại, vật cứng thình lình đẩy vào trong hành lang của cô, khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, cô cảm giác cái này lớn hơn so với lúc trước khi anh tiến vào, mặc dù không đau, nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nhiệt tính mút nước miếng ngọt ngào trong miệng cô, nôn nao quấn lấy đầu lưỡi thơm mềm, lồng ngực cường tráng cũng không chút khách khí đè lên thân thể mềm mại của cô, thân thể hai người gần như chặt chẽ không rời.
Hành lang của cô vẫn chặt chẽ giống như xử nử, khiến cho vừa xâm nhập một chút liền phát tiết kích thích, thật đúng là người lqd phụ nữ đáng sợ, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn thích.
Cao Kỳ Lãng quyết định đẩy mạnh hoàn toàn dục vọng to lớn của mình vào trong huyệt nhỏ của cô, dịch mật dư thừa không ngừng chảy ra từ giữa chân cô, anh động thân một cái, liền đè ép tất cả dịch mật ra ngoài, lúc này dịch ướt nóng ẩm cùng cánh hoa thịt mềm mại bao lấy mẫn cảm của anh ngay lối vào, hấp thụ dục vọng của anh thật chặt.
"Ưmh..." To lớn của anh từng bước từng bước áp bức vào trong cơ thể cô, chọc cho cả người cô không ngừng run rẩy.
Bỗng chốc, anh nỗ lực dùng eo, đút toàn bộ dục vọng biến mất vào trong cơ thể cô, tiến vào chỗ sâu nhất của cô.
"A..." Cô trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù không đau đớn, nhưng không báo trước mà tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cho cô rất hồi hộp, cô định giãy giụa, nhưng lại bị anh ngăn lại, tiếp theo anh lqd như ngựa hoang bị đứt cương, bắt đầu rong ruổi trên người cô.
"Anh Kỳ Lãng..." Cô kêu nhẹ, "Chậm một chút..."
Theo động tác ra vô lần lượt của anh, cô không nhịn được phát ra âm thanh sung sướng, "Ừmh a... Anh Kỳ Lãng..."
Nghe tiếng rên rỉ của cô, anh càng thêm không chút kiêng kỵ rút ra đâm vào trong cơ thể cô.
"Bảo bối, em ướt quá, nóng quá..." Huyệt nhỏ chặt cứng này làm cho anh thiếu chút nữa không có cách nào nắm giữ.
Dục vọng nóng bỏng khổng lồ của anh chậm rãi rút ra từ trong huyệt nhỏ của cô, mỗi một tấc thịt trong huyệt nhỏ đều có thể rõ ràng nhận thấy rung động sôi sục của anh, cửa hơi mở rộng, hạ thân khổng lồ của anh khiến cho cô sinh ra khoái cảm chưa từng có.
"Bảo bối, em có thích anh như vậy không? Có muốn anh tiến thêm một chút?" Anh thở hổn hển, trong cơ thể mềm mại ấm áp của cô, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Muốn... Ưmh..." Đôi tay cô ôm chặt gáy anh, để cho đồ của anh tiến vào huyệt nhỏ của cô, lửa nóng ngay lối vào khiến cho cả người cô tê dại.
Nghe được cô đáp lại, biết cô đã bị khoái cảm chinh phục, vì vậy anh vùi toàn bộ dục vọng của mình vào trong cơ thể cô, rút ra đâm vào triển khai mãnh liệt hơn.
"A a... anh Kỳ Lãng..." Cô suồng sã kêu dài, cô vô cùng hưởng thụ cảm giác bị lấp đầy, hơn nữa lúc đang ma sát, thứ tràn ngập lực lượng của phái nam giống như sắp xỏ xuyên qua cơ thể cô.
Cô chủ động vặn vẹo thân thể Die nd da nl e q uu ydo n phối hợp với rút ra đâm vào của anh, ở chỗ hai người kết hợp, cô chảy ra một lượng lớn dịch mật khiến bộ lông của hai người cũng bị thấm ướt, còn dọc theo chân cô nhỏ lên trên giường, sau khi trải qua một trận mãnh liệt rút ra đâm vào, cô bắt đầu cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như sắp chìm ngập trong biển tình.
"Anh Kỳ Lãng, em không được..." Cô nức nở nghẹn ngào vừa khóc vừa nói, khoái cảm mãnh liệt đến chóng mặt sắp bao phủ lấy cô.
"Chờ thêm chút nữa... Anh muốn đưa em lên thiên đường vui sướng nhất, bảo bối..." Anh thẳng lưng rút ra đâm vào, nếm mỹ vị của cô, hưởng thụ thành trong hành lang xiết chặt, cảm xúc tuyệt mỹ khi ma xát với nụ hoa.
"Không... được rồi..." Cô kêu nhẹ, ánh mắt như sương mù, hành lang nhanh chóng co rút lại, dịch mật từ trong huyệt nhỏ trào ra, khiến cho ga giường dưới mông trắng như tuyết ướt át.
"A..." Cô cất cao tiếng thét chói tai, toàn thân truyền đến một dòng điện, trong nháy mắt thân thể cong lên, nắm thật chặt chăn đệm bên cạnh, khoái cảm từ trong cơ thể nổ bung ra.
Thấy cô đã đạt tới cao trào, huyệt nhỏ chặt chẽ tiết ra mật hoa nhiều hơn, Cao Kỳ Lãng càng dùng sức quấy rối trong cơ thể cô, mỗi lần đều mạnh mẽ va chạm vào tâm nụ hoa của cô, cuối cùng, anh nổi giận gầm lên một tiếng, lại thẳng lưng đâm vài cái, bành trướng tới cực điểm đánh thẳng đến chỗ sâu nhất của cô, dục vọng vĩ đại rưới dịch nóng tràn đầy lên nụ hoa của cô. Cuối cùng cùng cô leo lên thiên đường cực lạc...
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ánh mặt trời đã chiếu vào trong phòng, nhưng ở trên giường Hoa Vi Vi không định tỉnh dậy, cô còn đang suy nghĩ rốt cuộc có điều gì sai lầm rồi? Hay là Cao Kỳ Lãng bị bệnh? Nếu không tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với cô nhiều như vậy?
Vuốt ve vị trí bên cạnh mình đã sớm không có nhiệt độ, lúc sáng, anh đã rời đi từ giường lớn này, mà đã là lần thứ hai, thật ra cô rất thích cảm giác như vậy, giống như là vợ chồng, nhưng còn anh thì sao?
Lời nói tối hôm qua của Cao Kỳ Lãng vẫn còn vang vọng bên tai cô, câu không còn là anh em có ý gì? Cô thật sự rất tò mò, nhưng anh vẫn luôn không trả lời.
Hoa Vi Vi nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều, không trách được mình thấy hơi đói bụng.
Cha Cao cùng mẹ Cao đều đi miền Nam rồi, ba bữa cơm không có ai xử lý, chỉ có thể do một mình Hoa Vi Vi xử lý, đành chịu, cô chỉ có thể đứng dậy đi siêu thị mua thức ăn rồi trở về làm cơm.
Cô ở trong phòng bếp chuẩn bị món ăn, hoàn toàn không biết Cao Kỳ Lãng đã tan tầm về nhà.
Vốn Cao Kỳ Lãng muốn tìm cô ra ngoài ăn cơm, nhưng làm thế nào cũng không gọi được điện thoại cho cô, khiến cho lqd anh lo lắng chỉ có thể về nhìn, không ngờ Hoa Vi Vi lại ở trong bếp nấu cơm.
Anh nở nụ cười, lặng lẽ đi đến phía sau cô, bởi vì lo lắng bây giờ cô đang cầm dao, mình hù dọa cô sẽ khiến cô làm tổn thương mình, cho nên thấy rõ ràng hiện tại cô đang rửa rau, mới đưa tay duỗi đến eo cô, dịu dàng ôm lấy cô.
Quả nhiên là Hoa Vi Vi sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó cảm giác được Cao Kỳ Lãng hôn lên gò má cô.
"Sao em không nhận điện thoại của anh?" Sau khi hôn lên gò má cô, anh bắt đầu chất vấn, anh cho rằng cô tức giận, trốn tránh anh.
Điện thoại, cô vẫn luôn đặt trong phòng, vốn không nghe thấy, "Điện thoại ở trong phòng." Cô ngoan ngoãn nói.
Cao Kỳ Lãng thấy vẻ mặt vô tội của cô, lúc này mới buông tha cho cô.
"Em định tự mình làm cơm?" Cao Kỳ Lãng thích ôm cô từ sau lưng, hơn nữa độ cao của cô thích hợp vừa vặn, để cho đầu anh tựa trên vai cô.
"Ừhm, em còn món rau xanh này, nhưng lqd em không nấu cơm cho anh, em cho rằng anh sẽ không về ăn cơm." Hoa Vi Vi nói.
Cao Kỳ Lãng cũng không ngại, chỉ là một bữa cơm thôi, cùng lắm thì mỗi người bọn họ giải quyết một chén mỳ là được rồi.
"Chuyện cơm dễ giải quyết, chẳng qua dường như anh muốn ăn thứ khác." Anh ngửi hương vị trên người cô, chưa từng nghĩ bởi vì mình đến gần như vậy mà sinh ra dục vọng.
Hoa Vi Vi nghe không hiểu ý của anh, "Muốn ăn cái gì?"
"Em!" Cao Kỳ Lãng nói xong cắn lên vành tai cô.
Hoa Vi Vi kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh lại...
Cao Kỳ Lãng nhìn phản ứng của cô rất buồn cười, liền buông tha cô, chỉ có điều không thể phủ nhận, từ sau khi anh phát hiện mình yêu Hoa Vi Vi, lại cứ muốn đến gần, muốn ôm, khiến cho anh hoàn toàn không cam lòng rời đi.
"Được rồi, xem dáng vẻ nấu cơm khổ lqd cực của em, anh sẽ bỏ qua cho em trước, sau khi cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp."
Hoa Vi Vi nhìn anh đi ra phòng bếp, mới thật sự yên tâm lại, anh trở nên thật kỳ quái, giống như coi cô là tình nhân vậy, nhưng mà, là cô sao?
Lúc đồ ăn bưng lên bàn, Cao Kỳ Lãng mới biết thì ra Hoa Vi Vi được mẹ truyền lại, mỗi món ăn đều là món anh thích, hơn nữa làm giống mẹ như đúc.
"Vi Vi, em thật sự là người vợ được mẹ dạy dỗ tốt, mỗi một món ăn đều giống như đúc." Cao Kỳ Lãng thật sự bội phục cô.
Hoa Vi Vi nhìn món ăn trước mắt, phát hiện rõ ràng đều là món Cao Kỳ Lãng thích, những nguyên liệu nấu ăn đều dựa theo sở thích của anh để mua, mình cũng không tự giác... Cô đột nhiên tỉnh táo, anh vừa nói gì? Người vợ tốt?
Hoa Vi Vi nhìn Cao Kỳ Lãng như nhìn quái vật, bình thường anh tuyệt đối không sẽ không nói mấy chữ này, chữ người vợ dính liền với cô rất ít khi cô nghe thấy.
Cao Kỳ Lãng ăn một miếng sườn muối tiêu, phát hiện mùi vị cũng giống nhau, mà lúc này cũng chú ý tới người phụ nữ bên cạnh đã dừng lại, anh biết mình vừa nói gì, liền kéo cô vào trong ngực mình, để cho cô ngồi lên đùi anh.
"Em không ăn sao? Không phải nói đồ ăn không đủ sao? Chẳng lẽ em định để cho anh ăn hết?"
Hoa Vi Vi không quen hành động này, mặc dù bình thường khi xem trên TV, cảm giác hai nhân vật nam nữ chính Die nd da nl e q uu ydo n rất ngọt ngào, chẳng qua lúc chuyện xảy ra đối với mình, cô lại có cảm giác lúng túng, bởi vì bọn họ có quan hệ kia sao?
"Anh Kỳ Lãng, em muốn ăn cơm."
Cao Kỳ Lãng không buông cô ra, chỉ cầm đũa lên, gắp đồ ăn cho cô.
Cô có chút nghi hoặc nhìn anh, "Tại sao anh đột nhiên đối xử với em như vậy?"
Cao Kỳ Lãng để đũa xuống, bàn tay vuốt mái tóc cô, "Đương nhiên là bởi vì anh muốn em khỏe mạnh!"
Nhưng coi như chỉ đơn thuần là khỏe mạnh, như vậy cũng quá kỳ quái rồi? coi như hai người trước kia là anh em cũng không có thân mật như vậy, hơn nữa việc tốt này, khiến cho cô có cảm giác không chân thật.
"Chẳng lẽ anh đối với em như vậy, em không thích?" Cao Kỳ Lãng hỏi.
Hoa Vi Vi không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào, dù thích thì như thế nào?
Cao Kỳ Lãng biết cô đang trốn tránh, nên anh không hỏi nữa.
"Bụng em không đói sao? Không nói nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi." Thái độ biểu hiện khác thường của Cao Kỳ Lãng lqd có thể hù được cô, cho nên anh không định nói nữa, ăn cơm trước, nếu cô không đói, anh cũng đói bụng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hoa Vi Vi ngồi co rúc thành một cục trên ghế so pha nghịch điện thoại, nhưng thật ra đang trao đổi tin nhắn cùng Dao Dao, nói tình huống xảy ra tối nay.
Dao Dao nói, không cần lo cho anh ta, xem anh ta còn bao nhiêu kiên nhẫn để quấy rầy cô.
Thật ra thì cô rất không tự nhiên! Dù sao trước đây, nói chuyện cùng anh ở khoảng cách gần như vậy rất ít.
Xung phong nhận việc đi rửa chén Cao Kỳ Lãng đã đi ra từ phòng bếp, nhìn Hoa Vi Vi đang co rúc thành một cục, đột nhiên có cảm giác cô độc, bình thường khi cô ở nhà một mình thường như vậy sao?
Anh rất ít khi về nhà, nếu có về sẽ ở thư phòng cùng phòng ngủ, mà cha mẹ anh rất ân ái, nhiều khi cũng không thấy người, những lúc này, cô lại một mình chờ đợi sao?
Hoa Vi Vi không chú ý tới Cao Kỳ Lãng lqd đã ra ngoài, hơn nữa đứng sau lưng, lúc này điện thoại của cô reo vang, là Lạc Phong.
"Lạc Phong?"
Cao Kỳ Lãng nhíu mày, là anh ta? Anh ta gọi điện tới làm gì?
Lạc Phong ở đầu bên kia điện thoại nói cho Hoa Vi Vi một tin, "Vi Vi, chuyện trước kia, bạn anh là cảnh sát, cậu ta nói đã tìm được người tình nghi rồi, đoán chừng hai ngày nữa sẽ bắt lại, chỉ có điều đến lúc đó em phải đến đồn cảnh sát một chuyến, em không có vấn đề gì chứ?"
Sắc mặt của Hoa Vi Vi lập tức thay đổi, tái nhợt trống rỗng nhìn về phía trước, đã tìm được sao? Là người kia sao? Cô cảm thấy cảm giác đáng sợ lúc đó lại xông lên đầu lần nữa, cả người đều đang run rẩy.
Cao Kỳ Lãng phát hiện cô có gì không đúng, lập tức đi qua ôm lấy cô, chạm đến nhiệt độ cơ thể của anh, để cho lòng của cô tạm thời ấm áp.
"Vi Vi, em có khỏe không?" Lạc Phong lo lắng hỏi.
"Ừhm, em không sao." Hoa Vi Vi cố gắng để cho bản thân quên đi chuyện khi đó, "Em biết rồi, đến lúc đó em sẽ đi, nhưng mà có thể em không nhớ rõ." Có Cao Kỳ Lãng ở bên cạnh, không còn cảm giác sợ hãi như vậy.
"Không sao, anh và em cùng đi." Lạc Phong dieendaanleequuydonn cũng là người chứng kiến, dĩ nhiên cũng muốn đi, cho nên chuyện này cô có thể yên tâm.
"Ừhm, đến lúc đó anh thông báo lại cho em." Hoa Vi Vi cúp điện thoại, tựa vào trong ngực Cao Kỳ Lãng.
Mà Cao Kỳ Lãng cũng không nói gì để cho cô tựa vào, hy vọng một lát nữa cô sẽ nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoa Vi Vi không muốn nói, để cho anh nghe được cuộc điện thoại này đã là không nên rồi, càng không thể để cho anh biết, cho dù ban đầu cô có thật sự bị tổn thương hay không, nhưng đúng là chuyện đã xảy ả, khiến cho trái tim lẫn thân thể của cô bị thương.
Cao Kỳ Lãng cảm thấy cô không còn run nữa, cảm giác này giống như ngày anh nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người cô vậy, cũng ngồi run rẩy, vừa rồi không biết Lạc Phong đã nói gì với cô? Mới có thể khiến cho cô biến thành như vậy?
Mặc dù anh rất tò mò muốn biết khi đó cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không chịu nói, anh sẽ không ép buộc, chỉ sợ chạm đến vết thương sâu trong lòng cô.
"Vi Vi..."
Hoa Vi Vi ngẩng đầu nhìn Cao Kỳ Lãng, xem anh định nói gì.
"Vi Vi, em có thể không rời xa anh?" Anh sợ cô sẽ rời đi, anh cũng không hiểu vì sao trong lòng lại có ý nghĩ như vậy, dù sao vẫn là sợ hãi.
Cô cau mày rời khỏi cái ôm của anh, tại sao anh lại hỏi cô như vậy? Phải là cô sợ mới đúng, cô sợ anh sẽ vì người phụ lqd nữ khác mà rời khỏi cô, hơn nữa trong tương lai bọn họ sẽ giải trừ hôn ước, đến lúc đó cô phải rời đi, sao có thể lưu lại đây?
Nếu như anh có thể cho cô một hy vọng, có lẽ cô sẽ có thể cho anh một đáp án.
"Tại sao anh lại nói chúng ta không còn là anh em rồi?" Hoa Vi Vi không trả lời, hỏi ngược lại anh.
Tối hôm qua lúc anh nói khiến cho cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh lại không để cho cô hỏi, khiến cho cô vẫn nghĩ không ra.
Bởi vì Hoa Vi Vi không trả lời, khiến cho Cao Kỳ Lãng hơi bực mình, vấn đề kia rất khó trả lời sao? Hơn nữa bây giờ cô lại hỏi tại sao? Chẳng lẽ cô không hiểu ý tứ của lời này sao? Vấn đề này càng khiến cho anh tức giận, anh bế cô vào trong lòng, hôn cô giống như tối hôm qua.
Hoa Vi Vi tức giận đánh lồng ngực lqd của anh, anh lại như vậy, luôn không nói cho cô đáp án.
Cao Kỳ Lãng hơi buôn cô ra, "Vi Vi, chúng ta trở về phòng đi!"
"Cái gì?" Bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện đấy.
Anh bế ngang cô lên, không để ý cô phản đối liền ôm cô trở về phòng, nếu quả thật phải biết như thế, vậy để cho chính cô cảm nhận đi, đối với cô anh yêu nồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro