Chương 23; trọng sinh biên bất phụ
Sắc mặt giận dữ cùng sát ý chợt lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ngọc Chân, nhưng lại lập tức kiềm chế xuống, nở nụ cười, liền leo lên giường, bày ra một tư thế cám dỗ nam nhân nhất, hai chân thon dài từ từ mở ra, lộ ra âm mao đen nhánh dày đặc cùng với cửa ngọc nhỏ nhắn. Nàng nhắm con mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi trắng bệch, do dự một hồi lâu, liền đưa tay ngọc trắng nõn đến hạ thể, dùng hai ngón tay đè lại hai bên cửa ngọc, run rẩy nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài.
Làm xong động tác này, trên mặt nàng đỏ bừng cả mặt, run giọng nói: "Mời...Mời giáo chủ đánh giá."
Biên Bất Phụ đi lên phía trước, vươn ngón tay sờ soạng cửa ngọc của Vân Ngọc Chân, đánh giá nói: "Mặc dù đã không còn là xử nữ, nhưng vẫn mịn màng như trẻ con, mềm mại chặt khít, màu sắc không chuyển, không hổ danh hồng phấn diễm sắc vô song."
Chỗ riêng tư nhất của mình bị người khác tuỳ tiện đùa giỡn, còn đánh giá bậy bạ, Vân Ngọc Chân quả thực là xấu hổ muốn chết. Nhưng cũng không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nghiến lợi, cơ thể căng thẳng, mặc cho nam nhân đùa bỡn.
Biên Bất Phụ dùng ngón giữa cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cắm vào trong cửa ngọc, rút ra đút vào vài lần, liền cảm thấy âm đạo bắt đầu chảy nước, không khỏi cười thầm nói thân thể của nữ nhân này thật là nhạy cảm.
Nhưng bây giờ Biên Bất Phụ không phải người phục vụ cho nữ nhân, mà là làm đại gia, giống như đi chơi gái chỉ cần nằm hưởng thụ, liền nói với hồng phấn bang chủ đang cởi truồng: "Tốt lắm, Ngọc Chân mau tới hầu hạ bổn tọa."
Mặc dù Vân Ngọc Chân không còn là xử nữ, nhưng cũng chỉ quan hệ không quá ba nam nhân, với lại kẻ quan hệ với nàng đều có địa vị ngang hàng. Cho dù là Độc Cô Sách cũng phải lấy lòng nàng rất lâu, nàng mới hầu hạ cho hắn. Vậy mà bây giờ tên hỗn đản trước mắt này lại hoàn toàn không xem nàng ra gì.
Nhưng nghĩ tới ánh mắt giống như ác ma của người đàn ông trước mắt này, trong lòng Vân Ngọc Chân rùng mình, liền cười duyên gật đầu một cái, giúp Biên Bất Phụ cởi áo nới dây lưng, nũng nịu nói: "Giáo chủ mau tới chơi ta, hảo hảo yêu thương Ngọc Chân."
Quần áo của Biên Bất Phụ bị cởi xuống, dương vật dưới háng đã hơi cương cứng, hắn nói: "Không cần, Ngọc Chân ngươi quỳ xuống đất mà thổi kèn cho bổn tọa."
Vân Ngọc Chân thầm giận: "Tên hỗn đản này thật đúng là một chút tôn nghiêm cũng không lưu lại cho nàng." Nhưng tình thế hiện giờ người ta mạnh hơn mình, cũng chỉ đành thở dài bò xuống giường, lần đầu tiên nàng quỳ gối trước mặt nam nhân, giống như một tiểu nữ nô dùng hai tay nâng lên côn thịt của nam nhân, lè lưỡi bắt đầu liếm láp.
"Không sai, công phu miệng lưỡi của Ngọc Chân không kém bao nhiêu so với những kỹ nữ mua vui loại tệ nhất."
Đối với lời nói mang tính làm nhục này, Vân Ngọc Chân coi như không nghe được, cái miệng nhỏ nhắn càng dùng lực liếm láp, chỉ hy vọng mau sớm kết thúc cơn ác mộng này.
Nhìn mỹ nữ dưới người hướng về phía côn thịt khi thì liếm láp, khi thì nuốt vào nhả ra, Biên Bất Phụ chợt hồi tưởng lại trò chơi mình hay chơi với hai mẹ con trước khi xuyên việt, trong lòng hơi động, liền dùng nội lực truyền thanh nói: "Trinh Trinh, nàng cũng vào đây."
Vệ Trinh Trinh vốn đang nghỉ ngơi tại phòng nhỏ bên cạnh nghe thấy, liền nghe lời đi vào, liền nhìn thấy nữ tử cao gầy xinh đẹp rất có khí chất đang quỳ dưới đất, đôi môi đỏ mọng gợi cảm đang "thổi kèn" bằng côn thịt của lão gia.
Vân Ngọc Chân thấy người ngoài đi vào, đã biết dáng vẻ hạ tiện của bản thân đã bị nhìn thấy hết, cảm thấy rất xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, chỉ nghe thấy Biên Bất Phụ nói: "Trinh Trinh, nàng qua đây, cởi quần áo xuống, ở phía sau hầu hạ ta."
Vệ Trinh Trinh mặc dù được Biên Bất Phụ dạy dỗ rất lâu, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng làm chuyện đó trước mặt một nữ nhân khác, huống chi xuất phát từ ham muốn chiếm lấy làm của riêng, đối với việc trượng phu của mình chơi nữ nhân này đến khi nữ nhân này không còn biết đường đi luôn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng thời gian nàng đi theo Biên Bất Phụ đã tương đối lâu, biết rõ lão gia là một người thế nào. Mặc dù hắn đối với nàng rất tốt, nhưng nàng từng chứng kiến rất nhiều lần cảnh hắn đối đãi tàn nhẫn thế nào với kẻ địch, càng hiểu rõ sự kinh khủng của Ma Môn. Cho nên đối với lão gia này, Vệ Trinh Trinh vừa yêu vừa sợ, không dám nghịch lại việc gì của hắn.
Ngay sau đó, Vệ Trinh Trinh mắc cở đỏ bừng cả mặt gật đầu một cái, trước tiên cởi hết y phục của bản thân, song phong run rẩy đi lên mấy bước. Sau đó quỳ xuống ở phía sau lưng Biên Bất Phụ, hai tay vịn phần eo của hắn, cái đầu đẹp của nàng chôn vùi vào phần mông của hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lỗ hậu của hắn.
Sảng khoái! Nhìn hai nữ tử xinh đẹp một trước một sau quỳ trên mặt đất, giống như nữ nô hầu hạ mình, Biên Bất Phụ cảm thấy tinh thần của mình đang bay bổng.
Phía trước thì có hồng phấn bang chủ dùng cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt côn thịt, vừa phát ra tiếng ô ô khó chịu, vừa cố gắng lay động phần đầu, dùng hết sức nuốt vào nhả ra, kèm theo đó là tóc đen tán loạn liên tục đong đưa, tỏa ra mị lực hoang dã. Cái trán trơn bóng tức thì tràn đầy mồ hôi, có vẻ rất vất vả.
Phía sau thì có tiểu thiếp dùng cái lưỡi đinh hương liên tục liếm xung quanh lỗ hậu, đôi khi nàng không sợ bẩn liếm tới lỗ hậu, cái đầu nhỏ cố gắng đẩy về phía trước, mưu đồ để cho đầu lưỡi càng xâm nhập sâu hơn, toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn.
Tiền hậu giáp kích tiêu hồn như vậy, nam tử bình thường chỉ sợ qua một lát liền không ngừng xuất tinh. Tinh quan của Biên Bất Phụ vững chắc, hưởng thụ một hồi lâu, mới nói: "Vậy là được rồi, giờ hai ngươi đều leo lên giường đi."
Hai nàng nghe vậy nhưng chưa leo lên giường mà quay sang nhìn nhau. Bởi vì đây là lần đầu tiên mà hai nàng cùng hoan hảo với nam nhân mà có nữ tử khác đứng trước mặt, lẫn nhau lại không có quen biết, đến cùng là ai trước ai sau, hoặc là làm tư thế gì, người ta có muốn phối hợp với mình hay không đều là vấn đề khó có thể mở miệng hỏi, không biết làm như thế nào cho đúng.
Biên Bất Phụ thấy hai nữ nhân ngốc đỏ mặt ngơ ngác nhìn nhau, con ác thú trong nội tâm bỗng hiện ra, liền cười dâm nói: "Làm theo lời ta, Trinh Trinh ngươi lên trước ngửa mặt nằm dài trên giường, sau đó thì Ngọc Chân ngươi ở phía trên, cái mông đưa về phía đầu Trinh Trinh. Hai người các ngươi giúp đối phương liếm liếm hạ thân, để ta ngồi một bên thưởng thức."
Tiểu nữ tử Vệ Trinh Trinh nhẫn nhục chịu đựng này nghe vậy, tuy rằng trong nội tâm ai oán nhưng cũng nghe lời nằm ở trên giường, hai chân khẽ mở ra, hai tay che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, thân thể đẹp hoàn toàn lộ ra.
Còn Vân Ngọc Chân thì mặt trướng đến đỏ bừng, toàn thân tức giận đến phát run, nàng tự hỏi mình chính là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh trên giang hồ, khống chế một thế lực mấy trăm người nổi danh, nói đến hồng phấn bang chủ Vân Ngọc Chân thì ai cũng biết ai cũng hiểu, vừa rồi đã không để ý thể diện hết sức hầu hạ tên hỗn đản này, bây giờ lại còn muốn nàng vui đùa cùng nhau với một nô thiếp ti tiện để mua vui cho hắn!
Đang muốn phát tác, lại nghe thanh âm lạnh lùng truyền đến bên tai: "Nếu như bang chủ ngay cả tiểu thiếp của ta cũng không bằng, vậy ta lưu ngươi lại còn có tác dụng gì, bang chủ Cự Kình Bang cũng không nhất thiết phải là họ Vân."
Thân thể mềm mại của nàng nghe vậy lập tức run lên, liền đè xuống lửa giận, vẻ mặt u oán liếc về phía Biên Bất Phụ, ngoan ngoãn nói: "Lão gia, thiếp thân đã hiểu rõ." Lời nói này tức là đem nàng đặt ở vị trí thị thiếp của hắn, quả thực là co được dãn được.
Dứt lời, nàng lắc lắc cặp mông, dạng chân ra ở trên đầu của Trinh Trinh, sau đó toàn thân nằm xuống, hai tay đẩy hai chân của Trinh Trinh ra, đôi môi đỏ mọng gợi cảm liền tiến tới âm đạo của Trinh Trinh.
Vệ Trinh Trinh chưa từng trải qua bị người cùng giới tính đụng vào âm đạo, cảm giác được một đầu lưỡi linh hoạt liếm xung quanh Ngọc Môn của mình, lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi, không tự chủ được mở mắt. Lại phát hiện trước mặt mình là âm đạo của một nữ tử khác, kiều diễm ướt át, không khỏi nghĩ đến: "Không biết hạ thân của vị tỷ tỷ này với ta ai đẹp hơn, lão gia yêu thích cái nào."
Vì vậy nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé của mình đưa lên bên trên cặp mông trắng của Vân Ngọc Chân, nhẹ nhàng ép xuống, sau đó cũng lè lưỡi, dựa theo phân phó của lão gia liếm láp nhẹ nhàng.
Nữ nhân luôn biết rõ nhất điểm hưng phấn của nữ nhân, hai nữ nhân chẳng qua là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp liếm láp, tuy nhiên cũng khiến đối phương hưng phấn lên, đồng thời hai nàng cũng xuất hiện ý niệm không chịu thua trong đầu, còn dùng tới hai tay, vừa liếm vừa sờ, có những lúc lại dùng ngón tay chọc vào trong âm đạo của đối phương, khiến cho dâm thủy bắn tung tóe. Tiếng rên rỉ hưng phấn vang lên liên tục, y y a a đan vào nhau tạo thành một bức tranh dâm mỹ hoàn mỹ.
Ở một bên, Biên Bất Phụ nhìn thấy vậy cũng không nhịn được nữa, liền vận khinh công thoáng cái nhảy đến trên giường, hai tay bắt lấy eo nhỏ của Vân Ngọc Chân, đại bổng sớm đã cương cứng rất muốn cắm vào bên trong âm đạo.
Lúc này, Vệ Trinh Trinh còn trong mơ hồ trông thấy côn thịt quen thuộc kia xuất hiện ở trước mắt, nàng nhu thuận nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm nhẹ côn thịt, sau đó một tay nắm lấy đại bổng giúp lão gia nhắm thẳng đến vị trí, hai ngón tay của cái tay còn lại vốn là cắm ở trong âm đạo của Vân Ngọc Chân liền lập tức rút ra, còn nhẹ nhàng đẩy hai bên mép âm đạo ra, khiến côn thịt càng dễ tiến vào.
"Trinh Trinh, ngươi thật nghe lời!" Biên Bất Phụ tán thưởng một tiếng, cảm thấy âm đạo trước mặt đã hoàn toàn ướt đẫm, liền đẩy mạnh về phía trước, côn thịt phá thể mà vào, thoáng chốc đã đem đại bộ phận côn thịt cắm vào.
Tiểu mỹ nhân bang chủ đang vểnh lên bờ mông cảm thấy cuối cùng mình cũng phải thất thân, liền giật mình vì lúc trước nó vẫn còn nhỏ xíu biến thành một cây gậy to lớn trước đây chưa từng gặp chọc vào bên trong tiểu huyệt của nàng, lập tức hít sâu một hơi mãnh liệt, cầu xin tha thứ nói: "Đừng đẩy mạnh như vậy, cái của lão gia quá lớn, ta rất đauu..."
Biên Bất Phụ cũng không thương hương tiếc ngọc, cũng mặc kệ kỹ xảo hay không kỹ xảo, bản thân mình sướng trước rồi nói sau, hai tay cầm chặt phần eo không cho nàng ấy nhúc nhích, côn thịt dưới háng giống như máy đóng cọc phát ra tiếng Phạch Phạch mãnh liệt.
Sự va chạm tốc độ cao điên cuồng làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ muốn nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu: "Tại sao cái dương căn này lại mạnh mẽ hơn nhiều so với cái dương căn của Độc Cô Sách, vừa thô vừa lớn, vừa nóng lại vừa cứng, sắp đâm chết ta rồi...chết ta mất!"
Giờ phút này, Biên Bất Phụ cảm giác mình chính là một kỵ sĩ, sử dụng hết mọi công phu cuối cùng cũng khuất phục một con ngựa cái hoang dã, đang cưỡi tung hoành ngang dọc ở phía trên nàng, hảo bất khoái ý, liền trêu đùa hỏi: "Dương vật của lão gia thế nào, có làm cho ngươi thoải mái không?"
Vân Ngọc Chân vừa rên rỉ vừa xin đầu hàng nói: "Dương vật của lão gia thật lợi hại, so với những cái trước kia ta từng gặp qua thì rất thô to và cứng rắn... Ta... Ta chịu không nổi nữa á á á... Lão gia tha mạng... Ư Ư... Tiểu huyệt của ta sắp bị phá hủy...!"
Vệ Trinh Trinh ở phía dưới nhìn cây côn thịt quen thuộc trước mắt đang điên cuồng va chạm với âm đạo của Vân Ngọc Chân, khiến cho tiểu huyệt màu hồng phấn xinh xắn của vị tỷ tỷ vừa cao vừa xinh đẹp trông thật tơi bời, đại lượng dâm thủy theo sự va chạm không ngừng tràn ra, nhỏ từng giọt lên khuôn mặt đẹp của nàng, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng khi mình cũng bị cây đại nhục bổng này đâm vào âm đạo: "Thì ra... thì ra là ta cũng bị cái cây bổng làm như thế, mạnh mẽ như vậy, ta... ta làm thế nào chịu đựng được. Không... không chỉ là chịu đựng được, mà còn bị lão gia chơi tới nổi hồn phi phách tán, toàn thân cảm thấy thoải mái giống như mình đang bay lên trời....! Ta đang suy nghĩ cái gì thế này, thật là không biết xấu hổ..."
Nghĩ đến cái khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, Trinh Trinh không nhịn được tâm đãng thần trì, cảm giác được hạ thân mình chảy ra xuân thủy không ngừng, chỉ muốn lập tức đoạt lấy côn thịt trước mắt, hung hăng nhét vào trong để chặn lại xuân thủy. Nàng không tự giác được duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lấy bao tinh hoàn lắc lư trước sau trước mắt mình, vẻ mặt khát vọng.
"Lão gia, Trinh Trinh cũng muốn..." Trong mơ hồ, Trong miệng Vệ Trinh Trinh lại không tự chủ được toát ra một câu nói như vậy, nói xong, nàng không thể tin được mình lại nói câu như thế nên liền che lại khuôn mặt mắc cỡ sắp bốc hơi của mình, mình... mình không ngờ lại nói ra câu như thế. Ô, không còn mặt mũi gặp người nữa.
Vừa rồi Vân Ngọc Chân đã trải qua cao trào một lần, lúc này lại muốn tuôn ra cao triều lần thứ hai, đã hoàn toàn không đếm xỉa đến sĩ diện, nàng chủ động chuyển động bờ mông về phía sau phối hợp với sự va chạm của hắn, cái miệng nhỏ nhắn điên cuồng hô loạn kêu lên: "Lão gia, ngươi làm ta rất sảng khoái... Dương vật của ngươi là của ta... sắp ra rồi, ta lại sắp ra nữa rồi...!!"
Dứt lời, toàn thân đột nhiên chấn động run rẩy, lại một lần nữa được Biên Bất Phụ đưa lên cực lạc chi cảnh(lên đỉnh).
Sự thoải mái từ cơn thủy triều làm cho tiểu mỹ nhân bang chủ này cảm thấy mình sắp ngất đi, giữa cơn mơ hồ, trong nội tâm vang lên một tiếng nói: "Thật ra thì như vậy cũng không tệ, dù sao mỗi lần cắm vào thì lão già có bộ dạng dâm côn này thật không tồi, làm cho ta rất thoải mái, đã nghĩ thoáng thì tốt rồi."
Biên Bất Phụ thấy Vân Ngọc Chân trải qua cao trào nên thoát lực, liền đem côn thịt vẫn cứng rắn chậm rãi rút ra, lại để Vân Ngọc Chân nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Hắn đem côn thịt đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác của Vệ Trinh Trinh, khẽ cười nói: "Trinh Trinh, đến nàng rồi."
Nãy giờ luôn phải xem các cảnh tình dục sống động của hai người, Vệ Trinh Trinh đã cảm thấy hạ thân của mình rất là ngứa ngáy, dâm thủy liên tục tuôn ra chảy tràn ra khắp giường, đã sớm không nhịn được nữa muốn được nam nhân an ủi.
Nhưng tính tình nàng ôn nhu ngượng ngùng, bây giờ lại có một người ngoài ở đây, không có lên tiếng trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, dùng cái mũi khẽ ừ, duỗi bàn tay nhỏ ra nắm lấy côn thịt mà vuốt ve nó, cảm nhận được sự cứng rắn cùng nóng bỏng của nó, sau đó đứng lên, cả người chui vào trong ngực của hắn, bộ dạng giống như mặc cho hắn làm bất cứ chuyện gì.
Biên Bất Phụ cười hắc hắc, ôm lấy Trinh Trinh xoay nàng ấy một vòng để cặp mông của nàng hướng về phía hắn, sau đó hắn vịn chắc eo nhỏ của nàng, côn thịt thẳng cứng liền nhắm thẳng vào âm đạo của nàng ấy.
Vệ Trinh Trinh chỉ cảm thấy một cây gậy cực kì nóng đang cọ cọ bên ngoài khe huyệt của nàng, hiểu rõ suy nghĩ của hắn, liền đưa bàn tay nhỏ đến hạ thân, nắm lấy côn thịt, sau đó liền di chuyển bờ mông, quy đầu to lớn dễ dàng cắm vào bên trong âm đạo của nàng.
"Cứng quá!" Vệ Trinh Trinh không cầm lòng được phát ra tiếng rên rỉ vui sướng giống như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, sau đó liền dựa theo những dạy bảo của lão gia mà làm, eo thon lắc nhẹ, cặp mông di chuyển xuôi ngược nhịp nhàng.
Biên Bất Phụ vừa di chuyển côn thịt hưởng thụ cảm giác ấm áp bị âm đạo của thiếu nữ siết chặt, vừa lấy tay hung hăng bóp cặp vú đang lắc lư qua lại kia. Tiểu nha đầu này được mình chăm sóc hai năm, thân thể trở nên càng mượt mà đẫy đà, toàn thân tỏa ra phong vận của thiếu phụ, không còn trẻ trung giống như trước kia nữa.
Biên Bất Phụ liên tục di chuyển hông, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, dưới tình huống côn thịt đang cắm vào âm đạo của Vệ Trinh Trinh, toàn thân Vệ Trinh Trinh nghiêng về phía trước, hai tay vội vàng chống đỡ trên giường, hình thành một tư thế cẩu ba thức (Doggy). Cặp mông vểnh lên cao khiến cho hắn liên tục đâm mạnh vào âm đạo, ngay cả tiểu cúc hoa của Vệ Trinh Trinh cũng hoàn toàn bộc lộ ra.
Đổi thành cái tư thế này dùng lực tốt hơn, Biên Bất Phụ thi triển kỹ năng, côn thịt tăng thêm tốc độ, Phạch Phạch Phạch Phạch làm đến đôi mắt của Vệ Trinh Trinh trợn trắng lên, tiêng rên rỉ vang lên liên tục. Hắn duỗi ra ngón giữa, chà xát vài cái xung quanh lỗ hậu củaa Vệ Trinh Trinh, sau đó chậm rãi chọc vào. Trong miệng cười dâm nói: "Trinh Trinh, để lão gia tới kiểm tra bờ mông của ngươi có sạch sẽ hay không?"
Vệ Trinh Trinh vội vã rên rỉ nói: "... Rất sạch... Lúc nào Trinh Trinh cũng rửa sạch cái chỗ đó... Lão gia thật là lợi hại..."
Biên Bất càng thêm buồn cười, cố ý hỏi: "A! Trinh Trinh thường xuyên rửa đít là vì cái gì?"
Vệ Trinh Trinh bị hắn chơi đến vô cùng sảng khoái, cũng mặc kệ mọi thứ, e thẹn cười nói: "Đúng vậy... đúng vậy, bởi vì lão gia sẽ dùng đến."
Lúc này, Vân Ngọc Chân sau khi nghỉ ngơi hồi sức xong, cố gắng đứng dậy, đi đến sau lưng Biên Bất Phụ, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực của hắn, một cặp tuyết nhũ mê người đặt ở trên lưng của hắn, cơ thể của nàng còn liên tục vặn vẹo, nhũ đầu phấn hồng cứng lên đang ma sát da thịt của hắn giống như đang xoa bóp lưng hắn.
"Thoải mái...Sảng khoái! Thời gian không sai biệt lắm ta phải bắn ra!" Dứt lời, hắn đâm mạnh vào thật sâu vài cái, liền đem côn thịt rút ra, sau đó "ngựa quen đường cũ" liền cầm côn thịt lên, nhắm ngay cái lỗ hậu xinh xắn kia mà cắm vào, côn thịt dính đầy dâm thủy liền chọc vào.
Lỗ hậu đã bị khai phá rất nhiều lần rồi nên Vệ Trinh Trinh không còn lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhưng hai tay lại nắm chặt thành nắm đấm, lộ ra bộ dạng căng thẳng.
Còn Vân Ngọc Chân ở sau lưng lại là kinh ngạc hé miệng, nhìn cây nhục bổng vừa thô vừa to đâm vào trong cái lỗ hậu vốn nên là dùng để bài tiết, hoàn toàn không biết làm sao có thể nhét vào được.
Biên Bất Phụ cũng mặc kệ Vân Ngọc Chân, một tay của hắn cầm lấy bờ mông Vệ Trinh Trinh, còn tay kia thì duỗi ra hai ngón tay cắm vào nhục động liên tục di chuyển ra vào, côn thịt vừa nóng vừa nhanh liên tục đâm vào trong lỗ hậu.
Vệ Trinh Trinh vốn là sắp tới cao trào, do được hắn dạy dỗ đầy đủ nên lỗ hậu của nàng cũng thập phần mẫn cảm như khe huyệt, hiện tại lại bị giáp công trước sau, trải qua thêm vài cái lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, lỗ hậu bị dương vật của hắn chọc liên tục dẫn đến cao trào.
"... Đã đến... Đã đến... Trinh Trinh muốn bay... Cái mông... Cao triều của cái mông... aaa!"
Biên Bất Phụ cũng đã đến cực hạn, cái eo của hắn đẩy mạnh một cái, côn thịt chọc vào chỗ sâu nhất của lỗ hậu, gầm nhẹ một tiếng:
"Lão gia bắn chết đồ tiểu thiếp dâm loạn ngay cả lỗ hậu cũng có cao trào!" Đại lượng dương tinh như lửa nóng phốc phốc bắn ra, toàn bộ bắn vào bên trong lỗ hậu Vệ Trinh Trinh.
Sau khi bắn xong, Biên Bất Phụ chỉnh lại giọng nói, phát hiện Vân Ngọc Chân ở phía sau đang ngơ ngác nhìn, liền lấy một tay đem nàng kéo đến trước người, cầm lấy đầu nàng, đem dương vật ướt sũng đến bên môi của nàng ấy, nói: "Liếm sạch sẽ nó cho ta."
Vân Ngọc Chân không dám phản đối, liền cố nén buồn nôn đem cái dương vật vừa mới chọc vào lỗ hậu của nữ nhân khác nuốt vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liên tục liếm quét, ra sức vệ sinh.
Vệ Trinh Trinh chứng kiến công việc vệ sinh nhục bổng vốn dành riêng cho mình bị đoạt, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác nguy cơ, không quan tâm lỗ hậu của mình còn bất chợt có tinh dịch chảy ra phốc phốc, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, ở một bên duỗi ra cái lưỡi, vì hắn mà liếm láp dương vật.
Biên Bất Phụ ngồi trên giường, nhìn hai mỹ nhân một trái một phải đem khuôn mặt tiến tới dưới háng của mình, hai cái đầu lưỡi linh hoạt liên tiếp liếm láp, vì mình mà làm công việc vệ sinh dương vật. Hung khí vốn đã mềm xuống không ngờ thoáng cái lại dựng đứng, đại bổng đằng đằng sát khí ở trước mặt hai nữ tử rung lên một cái, làm cho trong nội tâm hai nữ tử vừa mới trải qua cao triều không bao lâu rung động, chỉ cảm thấy hạ thể lại bắt đầu chảy nước.
Biên Bất Phụ lại bảo Vệ Trinh Trinh nằm ngửa, sau đó gọi Vân Ngọc Chân nằm ở trên người Vệ Trinh Trinh, hai cặp ngọc nhũ đầy đặn của hai mỹ nữ liền đụng chạm, đè ép vào nhau. Hắn nhìn ngọc môn của hai nữ nhân một trên một dưới chồng lên nhau, liền đem côn thịt nhét vào chính giữa, không ngừng đút vào ma sát giữa hai khe huyệt, hai tay lúc thì phía trên lúc thì phía dưới đùa bỡn hai cỗ thân thể mềm mại mê người, làm cho hai nữ liên tục phát ra tiếng rên rỉ ư ư a a.
Không biết đâm qua hết bao lâu, Biên Bất Phụ lại có cảm giác sắp ra, liền đem côn thịt thọc mạnh vào khe huyệt của Vân Ngọc Chân, cười dâm nói: "Ngọc Chân, ngươi tới lúc này thì có lẽ đã làm sẵn chuẩn bị."
Vân Ngọc Chân thấy việc đã đến nước này, không bằng mình cố gắng nịnh nọt người nam nhân này, liền dùng âm thanh quyến rũ nói: "Ân, thiếp đã có chuẩn bị, lão gia ngươi cứ việc đem dương tinh bắn vào trong tiện huyệt của nô thiếp đi."
"Tốt!" Biên Bất Phụ đáp lại một tiếng, bỗng tăng thêm tốc độ, côn thịt mạnh mẽ đâm vào mấy chục lần, dương tinh như lửa nóng lại một lần nữa bắn ra, rót đầy khe huyệt của tiểu mỹ nhân bang chủ.
"Lại đến, lại đến nữa rồi! Nô thiếp lại muốn bay..." Bị dương tinh cực nóng rót vào, bị nhồi đến toàn thân run rẩy, Vân Ngọc Chân lại một lần nữa lên đỉnh, ý thức mơ hồ bay đến vùng đất cực lạc.
Sau khi nghỉ ngơi một lát cùng vệ sinh thân thể sạch sẽ, Vân Ngọc Chân liền chính thức đại diện Cự Kình Bang đầu nhập dưới trướng Biên Bất Phụ. Sức chiến đấu của Cự Kình Bang cũng bình thường, nhưng có một điểm mạnh là làm việc thu thập tin tức rất xuất sắc, Biên Bất Phụ liền nói ra một chút tin tức quan trọng, đó là một điều đặc biệt làm cho nàng chú ý: động tĩnh của Lý phiệt.
Đương nhiên, nữ nhân Vân Ngọc Chân này xảo trá như hồ ly nên cũng không thể tin tưởng được. Nhưng nàng là một người biết tiến thối, biết dựa vào kẻ mạnh. Chỉ cần không đi can thiệp lợi ích căn bản của nàng ấy, lại không có gặp được lợi ích càng lớn hấp dẫn ở trước mặt, nàng chắc là sẽ không phản bội.
Về phần chơi nàng nãy giờ, nàng ấy đã sớm không phải là tiểu cô nương tự nhiên sẽ không để trong lòng, huống chi nàng nhiều lần xuất hiện cao trào khi bị mình chơi, thật sự là không biết ai mới là người chịu thiệt.
Mấy ngày sau.
Biên Bất Phụ nhìn hai thiếu niên ở trước mắt, hai người bọn hắn cũng đã lớn đến mười sáu tuổi, cảm giác toàn thân hai người trưởng thành rất nhiều.
Khấu Trọng lớn lên thì lưng hùm vai gấu, con mắt sáng ngời, khuôn mặt kiên nghị, lúc đi lại luôn phát ra một cỗ ngạo khí, toàn thân tràn ngập sự quyết đoán.
Từ Tử Lăng lớn lên thì thân thể thon dài, khuôn mặt thanh tú, phong lưu tuấn dật, có một loại khí chất u nhã khi đứng một mình, làm cho người ta sinh hảo cảm.
Không hổ là hai nhân vật chính nắm giữ đại thế của cả thiên hạ trong Đại Đường Song Long, trong nội tâm Biên Bất Phụ cười lạnh, lại không thể đợi đến lúc Tiềm Long xuất uyên thì phải chết non rồi.
Bây giờ, Sát Tâm của Biên Bất Phụ nổi lên, nguyên nhân là mấy ngày trước hắn phát hiện Từ Tử Lăng đang nghiên cứu một bộ kinh Phật, thời điểm mình giả bộ như vô ý hỏi dò, Từ Tử Lăng lại trả lời là bộ sách này rất có đạo lý.
Có đạo lý? Có cmn đạo lý!
Ta vất vả khổ cực dạy võ công cho ngươi, truyền giáo lý cho ngươi, còn không chỉ một lần mang ngươi đi xem qua chuyện không sinh con của bọn ngốc tặc Phật Môn là như thế nào, lừa bịp bóc lột tiền hương hỏa của dân chúng bình thường, bây giờ ngươi lại nói với ta là kinh Phật có đạo lý!
Ngươi được ta nuôi dưỡng lại trở thành Bạch Nhãn Lang tự đi tìm đường chết!
Nghĩ đến biểu hiện của Từ Tử Lăng trong nguyên tác, vốn là sau khi Tống Khuyết rời núi thì Khấu Trọng làm đại biểu cho một thế lực lớn ở phương Nam, nếu như lúc này Từ Tử Lăng có thể cùng Khấu Trọng đồng tâm hiệp lực kề vai chiến đấu, mượn danh nghĩa Tống Khuyết hợp lực tiêu diệt hai cha con Độc Tôn Bảo và Giải Huy, lại cưỡng chế di dời hòa thượng và ni cô của Phật Giáo, cái xu thế Nam thống Bắc căn bản là không thể ngăn cản, tệ nhất cũng là nam bắc phân tách.
Đợi đến lúc xảy ra nội đấu giữa tam huynh đệ Lý phiệt ở phương Bắc, Đột Quyết xâm lược liền có thể ngồi ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội dẫn binh hướng Bắc là thành tựu sự nghiệp Đế Vương vĩ đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro