C14: chiến liến tuyết
"Hắn đã phế." Hàn Chiến vô tình làm câu tổng kết, hai tay đem cửa sổ kia đóng lại, liền một tay bế Hàn Tuyết lên.
"Ai nha!" Hàn Tuyết vội ôm cổ của Hàn Chiến, cố giữ thân mình thật vững vàng."Chàng làm cái gì thế? Dọa người ta giật mình."
"Ta vốn không nên để nàng thấy cảnh này. " Hàn Chiến xót xa tựa trán mình vào trán nàng, "Ta lại hi vọng nàng có thể vẫn tránh sau lưng ta, mọi việc của nàng đều hãy để ta giúp nàng chống đỡ."
"Ta không cần núp sau thân thể của chàng,ta muốn đứng ở bên cạnh của chàng cơ." Hàn Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, ấn xuống khoé miệng hắn một nụ hôn "Hoàng đế ca ca từng nói qua, ta là Bích Lạc công chúa, có trách nhiệm thủ hộ thiên hạ này, cho nên ta không thể núp ở bất luận phía sau kẻ nào." Tựa đầu dựa vào cổ của hắn, Hàn Tuyết nhẹ giọng hỏi: " Chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta, có đúng hay không?"
"Ta vẫn luôn ở tại phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy ta." Hàn Chiến kiên định mà nói ra, ôm nàng đi vào bí đạo, đi từ bí đạo lên lầu cuối.
"Đi đâu thế?" Hàn Tuyết mặc hắn ôm mình đi tới chỗ nào, dù sao không sợ hắn sẽ đem nàng bán.
"Nàng không phải đã nên đói sao? Hôm nay chỉ ăn có một chút thôi." Trừ đi thời gian ngủ, tỉnh dậy thì nàng mới chỉ dùng một lần cơm, là sớm nên đói bụng rồi.
"Ta hiện tại không muốn ăn." Nhìn mới vừa rồi tình cảnh như vậy, nàng sao vậy còn có thể có khẩu vị ăn cơm nha.
"Cố gắng dùng một chút, thân nàng yếu đuối, không chống cự nổi đâu!" Vốn là không có mấy lượng thịt, hai ngày nay lăn qua lăn lại, cằm cũng nhọn. ( là ai hại tỉ ấy lăn qua lăn lại í nhở ^^~?)
"Nói lung tung, người ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng xảy ra bệnh nặng gì, làm gì có chuyện thân thể yếu đuối."
Nàng thân thể yếu đuối sao? Phản đối, từ nhỏ đến lớn, cơ thể nàng hầu như chưa từng phát sinh bệnh tật gì.
Hàn Chiến khó chịu liếc nhìn nàng, đặt nàng bên cạnh bàn ngồi lên ghế tròn, trên bàn đã bày đầy thức ăn."Đêm đầu tiên hôn mê một ngày một đêm, làm tiếp lần thứ nhất, lại ngủ một ngày, còn nói không sao?"
Ách......, Hàn Tuyết mặt đầy hắc tuyến, được rồi, ở phương diện này nàng thật không thể phản bác, nhưng nàng hiện tại thật không muốn ăn cơm."Ta muốn ăn canh, không muốn ăn cơm." Giận dỗi giật lấy ống tay áo của hắn, "Người ta thật không có khẩu vị chứ sao."
"Thật hết cách với nàng." Hàn Chiến múc chén cháo gà đặt ở trước mặt nàng, nhìn nàng bưng lấy từ từ uống, tự mình mới bắt đầu ăn cơm.
Một chén cháo gà xuống bụng, Hàn Tuyết đem chén không để ở một bên, nằm sấp nhìn Hàn Chiến ăn cơm. Nam nhân cùng nữ nhân chính là không giống nhau, nàng nhiều nhất chỉ có thể ăn nửa chén cơm, mà Hàn Chiến ăn cơm tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, động tác mặc dù nhìn ưu nhã nhã nhặn, nhưng thức ăn trên bàn cũng đang nhanh chóng giảm bớt.
Nhìn một miếng cá bột hương cà đưa đến trước mặt, Hàn Tuyết che môi lắc đầu, nhìn kia chiếc đũa mùi cá cà biến mất trong miệng Hàn Chiến." Một lát nữa nhắc cho Vương đại ca chuẩn bị xe ngựa nhé, trời vừa sáng, chúng ta liền lên đường. Trong kinh có thể có một đám người đang chờ chúng ta đấy."
"Cùng đi sao?" Từ hai năm trước, sau khi hoàn du các nước trở lại, Hàn Tuyết đã để cho mười hai thị vệ đi tách hai người bọn họ ra, mười hai thị vệ sẽ lên đường muộn hơn bọn họ một ngày. Công phu của hắn rất tốt, nếu gặp chuyện không may thì hắn chỉ cần mang theo Hàn Tuyết càng dễ dàng thoát thân. Có mười hai thị vệ theo, vạn nhất đối phương nhiều người, ngược lại sẽ có thương vong. Đi tách ra như vậy, mười hai thị vệ ngược lại thành trở thành viện binh phía sau của bọn họ, mọi việc nhất nhất ổn thoả
"Dạ, " Hàn Tuyết gật đầu một cái, cười híp mắt nói: "Hộ quốc công chúa dù sao cũng phải thể hiện chút phô trương, người ta ba nhóm có đặc phái viên trong kinh thành, chúng ta cũng phải có gì đó đáp lễ chứ."
"Lại nghĩ đến cái mưu ma chước quỷ gì rồi hả?" Ăn uống no đủ, Hàn Chiến buông chén đũa xuống.
"Một lát đến Tụ Bảo trang dạo một vòng, bản Công Chúa vào kinh, sao có thể không có tiên phong mở đường, đông đảo cung bộc chứ?" Hàn Tuyết nghịch ngợm hướng Hàn Chiến nháy nháy mắt.
Nàng khi nào qua cần tiên phong mở đường, đông đảo cung bộc? Ra khỏi cửa ngay cả cá tỳ nữ cũng không chịu mang bên người, đã thế còn không thấy xấu hổ nói ra những lời này. Biết nàng lại muốn chỉnh người chơi, Hàn Chiến bất bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ nàng cùng nhau chỉnh người từ nhỏ đến lớn, nhưng hắn chính là quán triệt tinh thần phụ xướng phu tùy rất tốt.
Hàn Chiến mở ra cửa phòng sau Kim Linh, chỉ chốc lát sau, mười hai vệ do Thái Cửu dẫn đầu lập tức đồng loạt xuất hiện ở ngoài cửa."Tham kiến công chúa, đại nhân."Ủa? Thái đại ca, sao lại là ngươi, Vương đại ca đâu?" Hàn Tuyết kỳ quái nói, bình thường nàng gọi tới đều là Vương Chính Nghĩa một thân thị vệ trưởng tới chờ lệnh, sao lúc này tới lại là Thái Cửu?
Thái Cửu nhanh chóng đưa mắt liếc Hàn Chiến một cái rồi lại thấp mắt nhìn xuống nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên một góc độ quỉ dị. Vương Chính Nghĩa dĩ nhiên không dám tới, hắn trốn công chúa ngoài cửa phòng nghe lén công chúa cùng đại nhân làm việc, còn bị đại nhân bắt được, vào lúc này vẫn không thể ngừng trốn xa xa, còn do đại nhân phao tin tuyên bố muốn cắt đầu hắn đấy.
Hàn Tuyết nhìn sắc mặt quỉ dị của Thái Cửu, mặt đầy hắc tuyến quay đầu nhìn về Hàn Chiến: "Không phải là muốn ta thành cái hình dạng kia chứ?"
"Hừ!" Hàn Chiến hừ lạnh một tiếng, coi như là đáp lại vấn đề của nàng. Hoà thượng thoát được nhưng miếu sao thoát được, hắn cho là hắn trốn được sao?
"Phốc xuy ~~, ha ha... .. •^^•". Hàn Tuyết bật cười, cảm nhận được nhãn đao của Hàn Chiến mới miễn cưỡng nhịn cười nói: "Ngươi nhắc Vương đại ca đi một chuyến đến Tụ Bảo trang, bảo bọn họ điều 120 người đi tới, 100 người làm ăn mặc như thị vệ phía sau, 20 người ăn mặc làm thị nữ. Hừng đông ngày mai theo ta đi kinh thành."
"Vâng" Thái Cửu đang xoay người định đi, Hàn Tuyết vội gọi hắn lại, cười nói: "Bảo Vương đại ca đừng trốn nữa, Hoà thượng thoát được chứ miếu thoát được sao? Ta sẽ bảo vệ hắn vô sự, hắn không cần trốn tránh. Hàn Tuyết nói xong lại cười.
"Dạ, thuộc hạ đi nói cho hắn biết ngay." Thái Cửu cười lui xuống.
"Nàng muốn bảo vệ hắn?" Tai trắng noãn bị mút chặt, hai bàn tay ôm trước ngực Hàn Tuyết, qua lớp y phục ngăn cách phục xoa nắn.
"Nha! ~~, đừng, người ta mới vừa thay y phục đấy." Nam nhân này ăn no tư tưởng dâm dục sao? Hai tay Hàn Tuyết bắt được bàn tay đang ở trước ngực làm loạn, dùng lực kéo ra.
"Khí thế bảo lãnh người vừa mới đây của nàng đi đâu rồi?" Hàn Chiến khẽ cắn lên cổ của nàng trừng phạt, hai tay ở trên người nàng sờ loạn khắp nơi, cùng nàng chơi trò nâng tránh né chiến.
Nhu có thể khắc cương, Hàn Tuyết lập tức xin tha cho: "Hảo ca ca, Tuyết Nhi lần sau không dám chứ sao."
"Hừ!" Nàng không dám mới là lạ, tay Hàn Chiến lại ngừng lại, ôm hông của nàng.
Thấy Hàn Chiến dừng lại thế công, Hàn Tuyết lập tức tiến sát trong ngực hắn, nhu nhược nói: "Mệt quá nha." Nói lấy che miệng ngáp một cái.
Hàn Chiến cau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết mấy ngày nay gầy một vòng, lo lắng vuốt ve, "Ngày mai sẽ rời đi lúc sáng sớm, ngủ tiếp một lát vậy?"
Nam nhân này vĩnh viễn cũng sẽ chiếm lấy vị trí thứ nhất trong lòng nàng, mưu kế thực hiện được, đồng thời Hàn Tuyết cũng thấy cảm động sâu sắc. Bảo vật vô giá dễ tìm, khó được một tình lang. Nàng có vô số bảo vật vô giá, thế nhưng tình lang một lòng vì nàng như thế trên đời cũng chỉ có một, cũng là thứ mà nàng duy nhất muốn có.
"Không ngủ, mấy ngày nay luôn ngủ thôi." Nghĩ đến nguyên nhân khiến nàng luôn ngủ mấy ngày hôm nay làm sắc mặt Hàn Tuyết không khỏi phiếm hồng. Tại sao dùng sức là hắn, mệt mỏi chung quy lại là nàng, trong bụng không khỏi có mấy phần không cam lòng, mắt to chuyển một cái, khóe miệng thoáng một nét cười không thiện ý, một đôi ngọc thủ vuốt ve trên khuôn ngực rộng rãi cường tráng của hắn, thỉnh thoảng ma sát nhũ hoa của hắn qua lớp quần áo ngăn cách.
"Tuyết Nhi?" Ánh mắt Hàn Chiến mang một tầng sương mỏng, đôi bàn tay nắm lấy eo thon không vừa một vòng ôm của nàng dán sát lên thân thể của hắn, làm cho nàng cảm thụ dục vọng đã hưng phấn của hắn.
"Oa?!!" Hàn Tuyết vội rút tay về, bưng lấy cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, nàng mới chỉ vuốt ve lồng ngực của hắn qua lớp quần áo ngăn cách, sao hắn liền động tình như vậy?
"Muốn sao?" Hơi thở nóng rực của Hàn Chiến phun tại bên tai nàng, dọa nàng sợ đến gục đầu xuống mãnh liệt dao động, nàng còn không muốn chết ở trên giường có được hay không?
"Đó chính là cố ý!" Hàn Chiến nói câu khẳng định xong, liền ôm lấy Hàn Tuyết chuyển tiến vào nội thất, đem Hàn Tuyết ném lên giường, "Nhìn ta làm sao thu thập nàng."
"Người ta mới không phải cố ý." Hàn Tuyết hét lớn, người ta là có toan tính đấy- những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng.
Hàn Chiến đóng cửa sổ nhanh chóng trở lại nội thất, đem cửa nội thất chốt thật tốt mới bắt đầu cỡi quần áo của mình. Một món, rồi lại một món, thấy thấ Hàn Tuyết trừng lớn mắt, nhìn trước mắt từ từ phơi bày nam thể, cũng không nhịn len lén nuốt ngụm nước miếng. Không phải là nàng nói, nam nhân này vóc người thật sự rất gợi cảm, toàn thân bắp thịt đều kiện mỹ ( tráng kiện + hoàn mĩ, hì hì, cái này là của tác giả ^^) như tiên nhân, tựa như từng khối đều lộ ra sức mạnh, thật là cường tráng!! Khi tiểu khố cuối cùng cũng rời thân thể của hắn, Hàn Tuyết vội che miệng của mình, sợ mình kinh hoàng thất thố. Nam căn kia mặc dù mới ngẩng đầu một nửa không thô to như khi ân ái, nhưng cũng đã không nhỏ, thật rất khó tin tưởng, hoa huyệt của mình có thể nuốt vào vật lớn như thế. Hàn Tuyết trừng đôi mắt to, bịt chặt đôi môi đỏ mọng thiếu chút nữa sợ hãi kêu, nhìn nam căn kia ở dưới tầm mắt của nàng nhanh chóng ngẩng đầu, thẳng tắp chỉ nàng, hơn nữa hình thể nhanh chóng phát đại, thay đổi thô thô tráng tráng. Vật này tỉnh ngủ hay chưa tỉnh ngủ thật không kém một con ngựa nha.
"Nàng thấy hài lòng sao ?" Hàn Chiến cười tà, bước một bước liền tới giường, một cánh tay lớn bắt được đôi chân muốn chạy trốn của Hàn Tuyết kéo hướng mình, một bàn tay khác quả quyết bắt đầu cởi y phục của nàng.
"Nha! Không cần, không cần." Tay nhỏ bé gắng cứu lấy mình không bị đem quần áo cởi bỏ ra, tuy nhiên không thể nhanh hơn được động tác của Hàn Chiến, che nơi này, bên kia lại bị hắn cởi ra."Người ta không muốn cỡi quần áo á..., ngươi còn như vậy, ta liền gọi người."
Hàn Chiến nghe vậy ngừng tay lại, chớp mắt nhìn nàng cười, cười khiến toàn thân nàng da gà gai ốc đều nổi lên đầy kháng ý. "Tốt, nàng không muốn cởi thì không cởi."
Hàn Tuyết đang cho là mình cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp thì thân thể cường tráng của Hàn Chiến mãnh liệt bổ nhào đè nàng ở trên giường, hai bàn tay to mạnh mẽ bắt hai tay của nàng, lại dùng một tay cố định ở đỉnh đầu nàng, Hàn Chiến hơi nghiêng người đem bàn tay còn lại đặt lên trên trái tim nàng, nâng một khối mềm mại lên xoa nắn. Khoé miệng hắn thêm nhếch lên, cười nhìn nàng: "Nàng cho rằng ta sẽ dừng lại như vậy?"
Hàn Tuyết trừng mắt nhìn hắn, trời ạ, Hàn Chiến cười thật tà ác, nhưng mà cũng thật hấp dẫn, hại nàng nhịp tim đập thật nhanh. Mà tay của hắn đang đặt trên tim của nàng, hứng thú dạt dào dùng lực vuốt ve đùa bỡn lấy, liệu có thể bị hắn nghe thấy hay không?
"Chàng, chàng đừng như vậy, " Hàn Tuyết bất an vặn vặn thân thể, muốn tránh né bàn tay kia, nhưng là không có cách nào, "Là người ta chuyện xưa không phải nha." Cái đồ nam nhân keo kiệt.
"Đừng mắng ta ở trong lòng, Tuyết Nhi, ta nghe thấy được nha." Hàn Chiến hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cắn lên cảnh xuân trắng noãn của nàng. Bị gặm lấy, lực đạo gặm liếm nhanh chóng vẽ trên cơ thể trắng noãn nhiều đoá hồng mai.
"Ưm...... Đừng, đau ." Hàn Tuyết mắt mang tầng sương mù than nhẹ, hắn thật thô, thật dữ dội a, cắn đau người ta.
Mặt Hàn Tuyết có chút ủy khuất, lại mang vẻ mặt chọc người thật trìu mến, chỉ liếc mắt một cái liền đánh tan thần trí Hàn Chiến, đồng tử của hắn nhất thời sơn màu đen, môi nhiếp trụ môi đỏ mọng tiếp xúc nhiệt liệt, liếm mút quấn quít, lưỡi đưa vào trong miệng nàng lật xoắn, bắt nàng ngậm vào trong miệng mình bú liếm.
Hàn Tuyết cảm giác thở dốc khó khăn, nàng bất an vặn vẹo thân thể kháng nghị càng chọc dục hoả hơn lửa của Hàn Chiến. " Ừm..... Không...... Muốn, " Kịch liệt ái dục của Hàn Chiến có chút hù dọa Hàn Tuyết, nàng than nhẹ kháng nghị, vặn vẹo thân thể né tránh, lại không đấu lại được khí lực của hắn.
Ngay lúc Hàn Tuyết cho rằng mình sẽ ngạt thở trong nụ hôn của Hàn Chiến thì hắn cuối cùng cũng chịu buông tha cho môi của nàng, hôn lấy cổ và vai của nàng, hướng xương quai xanh của nàng gặm xuống.
Hàn Tuyết tham lam hô hấp lấy không khí, ngực phồng kịch liệt, trái tim bởi vì thiếu khí mà cấp tốc nhảy mạnh như muốn chạm tới lồng ngực. Hàn Chiến mê luyến vươn đầu lưỡi liếm lấy khuôn ngực đang phập phồng kịch liệt của nàng, từng chút vây lấy một bên ngực cao vút kia liếm láp, đến khi cả bầu ngực đều dính nước miếng của hắn, mới ngậm trái mọng diễm hồng kia, chậm chậm cắn mút, liếm lên hai cái lại dùng sức khẽ hấp lấy, đến khi một bên tiểu hồng quả bởi dưới sự cắn mút của hắn trở nên sưng đỏ đứng lên thì hắn mới dùng phương pháp tương tự liếm láp bầu ngực kia.
Hàn Tuyết lúc này đã không thể phân rõ nhịp tim đập kịch liệt của mình là vì hô hấp khó khăn hay là vì sự âu yếm của Hàn Chiến đối với bộ ngực của nàng mà tạo thành, nàng bất an muốn tránh thoát, dùng sức vặn vẹo lấy thân thể lại không thể trốn thoát lấy nửa phần, chẳng qua là làm cho thân thể mềm mại của mình ma sát lấy lồng ngực cứng rắn của Hàn Chiến, khiến cho hô hấp của hắn càng thêm thâm trầm dồn dập.
Hàn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Hàn Chiến, hắn chớp nhẹ mị mắt, le lưỡi liếm láp khóe miệng, bộ dáng tà mị mà dâm mỹ làm cho nàng toàn thân như cháy lên luồng nhiệt."Không cần......" Nàng lẩm bẩm trong vô thức, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Hàn Chiến như vậy, ánh mắt Hàn Chiến nhìn nàng lúc này giống như sói hoang đói khát nhìn thấy mỹ vị thức ăn, khiến nàng bất an, khiến nàng sợ hãi.
Bờ môi nóng rực lại bao phủ lấy môi nàng, lật xoắn dây dưa, triền miên mút vào. Bàn tay Hàn Chiến trượt vào khoảng mềm mại giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lấy bên đùi non, từ từ hướng lấy bắp đùi hoạt động. Hàn Tuyết cũng muốn khép chặt hai chân, lại bị hắn dễ dàng đem một chân chen vào giữa hai chân nàng, bàn tay to lớn đặt lên đùi nàng, một tay đặt lên hoa huyệt, hơi dùng lực đạo xoa lấy. Hàn Tuyết chỉ cảm thấy hoa huyệt nóng nóng, ê ẩm, loại cảm giác này không thoải mái, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, loại cảm giác không nói nên lời.
"Ừ......" Nàng tưởng chừng như không thở nổi, môi bị phong bế không cách nào mở miệng, nàng chỉ có thể phát ra ra kháng nghị tiếng bằng những tiếng hừ lạnh. Hàn Chiến lưu luyến buông nàng ra lưỡi, hơi thối lui, đầu lưỡi chưa hoàn toàn thối lui mang từ trong miệng Hàn Tuyết ra một dòng tơ bạc từ khóe miệng của hắn rũ xuống.
"Đừng nữa...... Tới...... Ta...... Thở không được......." Hàn Tuyết mảnh mai cầu xin tha thứ, nàng cũng không muốn làm người đầu tiên bị hôn đến ngạt thở.
Bàn tay đang vuốt ve trên đùi Hàn Tuyết hơi lui ra, một khắc sau nàng bật kêu nhỏ lên thành tiếng: "A......" Hắn đột nhiên đưa ngón tay đâm vào trong cơ thể nàng, Hàn Chiến mới vừa vuốt ve bắp đùi nàng khiến cho trong huyệt hơi có ái dịch, hắn đâm vào cũng không khó khăn, hai ngón tay thô không chút do dự nhanh chóng đút vào cơ thể Hàn Tuyết.
"Không cần, không cần, Hàn Chiến......" Hàn Tuyết lắc đầu kêu lên, không có quá nhiều vuốt ve, trong huyệt ái dịch cũng không nhiều, chuyển động nhanh chóng như vậy làm cho nàng cảm thấy hơi khó chịu."Sẽ đau......."
Nghe Hàn Tuyết nói sẽ đau, động tác Hàn Chiến ngừng lại một chút, đem hai ngón tay trong cơ thể nàng dừng lại, khẽ áp lên vách hoa huyệt, tiến tới bên tai nàng nói: "Lần tới còn dám hay không hả?"
Nghe Hàn Chiến nói như thế, Hàn Tuyết trừng lớn mắt, nam nhân này vì trừng phạt nàng mà đối xử thô lỗ như thế với nàng. " Chàng, chàng,... quỷ hẹp hòi!"
"Ân?......" Hàn Chiến híp híp mắt, ngón tay ở trong cơ thể nàng nhanh chóng chuyển động.
"Không......, đừng...... Ân....." Lúc này hoa huyệt co rút chẳng những không mang đến khó chịu mà còn mang ê ẩm khoái cảm xông thẳng đại não, Hàn Tuyết khẽ cắn chặt môi đỏ mọng vẫn không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Nhìn người yêu động tình mà mình nhịn cũng quả thật khó chịu, cảm giác được dịch ái của Hàn Tuyết trong hoa huyệt ngày càng nhiều, Hàn Chiến đem thêm một ngón tay nhanh chóng thâm nhập.
"Hàn...... Hàn Chiến......" Hàn Tuyết rên rỉ lắc đầu, vừa muốn bảo hắn dừng lại, vừa muốn làm cho hắn chuyển động nhanh hơn một chút, nam nhân ở trên thân là đang trừng phạt nàng, nếu nàng mở miệng chính là cầu xin hắn tha thứ, nàng không muốn làm cho hắn đắc ý, đánh cuộc lấy một hơi, Hàn Tuyết chỉ có thể bất lực lắc đầu, giãy động hai tay bị chế trụ muốn tránh thoát.
Ngón tay ra vào liên tục, trong hoa huyệt ái dịch giàn giụa làm cho ngón tay đút vào càng thông thuận, Hàn Chiến buông đôi tay đang bị chế trụ của Hàn Tuyết chống lên mình, hai tay tách chân nàng ra, đặt thân mình vào giữa hai chân Hàn Tuyết, mắt đen hơi rung động nhìn chòng chọc vào hồng diễm hoa huyệt gắn đầy những giọt sương. Đem hai chân nàng nhấc lên từ từ áp vào thân thể, tư thế này khiến mông của nàng nâng lên thật cao, hoa huyệt mềm mại hiện ra trước mắt hắn. Hai tay cầm lấy Hàn Tuyết đầu gối mở rộng thêm, diễm hồng hoa huyệt run rẩy lấy tách ra, hơi lộ ra đường mòn sâu thẳm. Đó chính là miền cực lạc của hắn.
"Đừng......, đừng như vậy." Tư thế như vậy làm cho nàng có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ kín của mình, Hàn Chiến nửa cưỡi trên người nàng, tư thế ấy khiến cho nam căn khổng lồ của hắn từ nửa dưới của người hắn rủ xuống xuống chỉ cách hoa tâm của nàng một chút, loại hiệu quả thị giác này làm cho nàng toàn thân đỏ ửng.
"Nhìn ta, nhìn chúng ta hợp lại làm một." Hàn Chiến khàn giọng nói, đem nam căn khổng lồ thô to đang tím bầm tiến vào hoa khẩu, nam căn hơi bị đè ép, chen đầu vào trong.
Hàn Tuyết thở gấp, thử buông lỏng chính mình để tiếp nhận hắn, nhìn hắn từng chút tiến vào thân thể của mình, tạo ra cảm giác trướng mãn, cùng với cảm giác nhìn hắn từ từ tiến vào, làm cho hạ thể nóng lên lại phun ra nhiều ái dịch hơn."Ân..... Chiến......" Mặc dù nàng đã cố gắng chống đỡ nhưng thước vóc của hắn đối với nàng mà nói vẫn quá lớn, nàng luôn không thể một hớp đem hắn nuốt vào hoàn toàn.
Mặc dù sát nhập chầm chậm như vậy thật mất hồn nhưng lại khiến hắn mệt nhọc vô cùng. Hàn Chiến thở gấp, đem nam căn không lồ của mình từ từ sát nhập vào hoa huyệt của Hàn Tuyết, cảm giác được hoa huyệt khít chặt bao vây, chèn ép lên mình.
"Đừng...... Hảo chống đỡ......" Nàng có cảm giác hạ thân sắp căng nứt, mặc dù không có cảm thấy đau, nhưng cảm giác do chống căng nứt ở phía dưới lại khiến nàng không thở nổi."Không cần.... ..."
Mặc dù đã trải qua mấy lần ân ái nhưng Hàn Tuyết hoa huyệt vẫn vừa chặt lại vừa nông, hắn xâm nhập vào hoàn toàn, chạm tới chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của nàng, đầu nam căn trong nhụy hoa kia bị tiểu huyệt nhỏ nhắn cho mút thật chặt, loại khoái cảm mãnh liệt này làm cho hắn có muốn lập tức phun ra. Từng giọt mồ hôi hột thật lớn từ trên trán Hàn Chiến chảy xuống, rơi trên bụng Hàn Tuyết. "Ta.......muốn bắt đầu." Hàn Chiến hít một hơi thật sâu, cầm lấy đầu gối của Hàn Tuyết áp xuống hai vai nàng, hạ thể đồng thồi dịch chuyển, hơn phân nửa cây gậy sắt tím bầm theo chuyển động mà rút ra. Nộ long tràn đầy sáng ái dịch trong suốt một lần nữa tiến vào, chui vào trong tiểu huyệt, ái dịch trong suốt trào ra, dính thân thể của cả hai người.
Hiệu quả thị giác tạo nên những khoái cảm liên hồi trên thân thể, trong hoa huyệt trào ra thêm nhiều ái dịch giúp cho Thiết Bổng ra vào càng thêm thông thuận, hai tay Hàn Chiến hoàn toàn trấn áp đầu gối của Hàn Tuyết trên giường, Thiết Bổng dưới hạ thể càng chen vào càng nhanh, thân thể dường như đang cưỡi trên mông ngọc của Hàn Tuyết, trong hoa huyệt ái dịch trào ra khắp nơi, chảy dài trên chân, bụng của hai người chảy tới trên giường.
"A...... A...... Hàn...... Chiến.... .." Hàn Tuyết nhăn lông mày thở gấp gáp theo động tác kịch liệt của Hàn Chiến, thân thể của nàng điên cuồng giống sóng gió dặm thuyền nhỏ, không ngừng trên dưới dao động. Trong hoa huyệt khoái cảm sắp đạt tới điểm cao nhất, nhưng tư thế như vậy khiến cho nàng thực sự khó thở, nhanh chóng không thể hô hấp.
"A......" Hàn Chiến thúc mạnh một cái khiến cho Hàn Tuyết đạt tới điểm cao nhất, hoa huyệt hút cắn hắn thật chặt, co rút từng cơn ồ ạt. Hàn Chiến run rẩy ôm lấy Hàn Tuyết, cố nén mình không phun ra, đem thân thể Hàn Tuyết dịch chuyển, nửa ngồi quay lưng nửa quỳ trên dục vọng của hắn, nam căn nóng bỏng khổng lồ nhiệt xuyên thủng hoa kính.
"Nha......" Thân thể vừa mới trải qua cao trào khó lòng chịu nổi lực xuyên qua mạnh mẽ, Hàn Tuyết thân thể sợ hãi run lên kêu ra tiếng.
Hàn Chiến nửa cúi đầu tựa bên tai Hàn Tuyết thở gấp hỏi: "Lần tới còn dám như vừa rồi hay không hả?"
Hàn Tuyết nổi giận, nam nhân này! Hai tay nắm lấy bên hông bàn tay, thở gấp gáp lấy cả giận nói: "Chàng hoàn toàn..... Không phải là...... Nam nhân...... Như thế...... Hẹp hòi.... ..?"
Hàn Chiến giang rộng hai chân ra khiến hai chân Hàn Tuyết cũng mở rộng thêm, mông ngọc ngồi trên người hắn, hai tay hắn nắm chặt thể mảnh mai thon thả, cười tà nói: "Xem ra lúc nãy ta chưa khiến nàng hiểu rõ, bây giờ ta sẽ giúp nàng hiểu rõ ta đến cùng có phải nam nhân hay không."
Va chạm như mưa rền gió dữ khiến Hàn Tuyết ngay cả tiếng rên rỉ cũng nghẹn chặt trong cổ họng, chỉ có thể mở to miệng thở gấp, khoái cảm trong hoa huyệt làm cho nàng không tự chủ được dựa eo vào nam nhân phía sau, cường lực va đập thật nhanh khiến nàng không khỏi lắc lư, bầu ngực phía trước điên cuồng nảy lên, nàng chỉ có thể nắm chặt bàn tay đang giữ lấy hông mình để không bị văng ra ngoài.
Hoa huyệt lại một lần nữa co rút gắt gao ôm lấy nam căn của Hàn Chiến run run. "A...... Ừ...... Hô......" Hắn liều mạng hít một hơi, tức Thẩm Đan điền, dùng nội lực dồn xuống dục vọng vì bị kích thích mà suýt phun ra. Nha đầu này cũng bị hắn làm hư rồi, dám hỏi hắn có phải là nam nhân hay không? Hắn nhất định sẽ làm cho nàng hiểu, hắn rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?!! Vừa nghĩ trong lòng, Hàn Chiến liền sử dụng toàn bộ mã lực triển khai đút vào, căn bản không cho Hàn Tuyết có cơ hội mở miệng.
Khoái cảm một lần lại một lần nữa đạt tới đỉnh, Hàn Tuyết cảm giác được mình sắp té xỉu thì trên vai một cơn đau ập tới. Thần trí ngay sau đó thanh tỉnh, một lần nữa cảm thụ được khoái cảm bức điên người đánh thẳng vào. Nam nhân này phạt nàng vì trêu đùa hắn thế nên mới đối như thế với nàng?! Từ lúc bắt đầu đến giờ, mỗi lần nàng bị khoái cảm đánh thẳng vào khiến nàng ngất đi thì nam nhân phía sau lưng đều sẽ cắn nàng một cái làm cho thần trí nàng trở lại, nhớ tới trước đây Hàn Chiến đối nàng luôn ôn nhu nhưng hôm nay Cuồng Bạo thô lỗ. Nàng chỉ bất quá nhất thời ham chơi, hắn lại đối với nàng như thế, thật chẳng lẽ giống như trên TV diễn kiếp trước, môt khi bị chiếm thân thể thì nam nhân sẽ không còn một lòng một dạ đối đãi sao? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Hàn Tuyết cắn chặt môi đỏ mọng, quật cường cự tuyệt rên rỉ ra tiếng, mắt to đầy những giọt nước mắt thật lớn theo va chạm của Hàn Chiến bay khỏi hốc mắt, rơi xuống trên giường.
Hàn Chiến thân mình đang chìm đắm trong cực lạc cũng không phát hiện ra điểm dị thường của Hàn Tuyết dị, lại một lần nữa đạt tới cao trào trên người nàng tận tình giải phóng toàn bộ tinh lực tích luỹ trong người,Vô lực ôm chặt hông của Hàn Tuyết nằm vật xuống ở trên giường, hắn tựa trên lưng nàng thở hổn hển.
Thân thể Hàn Tuyết vẫn không ngừng run rẩy lấy, hô hấp dồn dập, điều này làm cho khoé miệng Hàn Chiến gợi lên nét đắc ý. Bất quá sự đắc ý của hắn không duy trì được bao lâu. Khi hắn tựa đầu lên cánh tay Hàn Tuyết thì cảm nhận được sự ướt át, Hàn Chiến nghi ngờ ngẩng đầu lên lại nhìn được lưng trắng đang rung động của Hàn Tuyết. Đại não ý thức được hàm ý trong phản ứng của nàng, Hàn Chiến đột nhiên đem Hàn Tuyết quay mặt lại hướng mình. Chỉ thấy Hàn Tuyết hai mắt nhắm nghiền, hai dòng nước mắt nhỏ từ khóe mắt chảy xuống, răng trắng như tuyết cắn chặt lấy môi đỏ mọng, khóe môi đã có tia máu hồng chảy xuống.
Hàn Chiến kinh hãi trừng lớn mắt, bàn tay nhanh chóng đưa về phía môi đỏ mọng, ngăn cản nàng tự làm khổ mình."Tuyết Nhi, mau buông ra, đừng cắn!"
Hàn Tuyết mở hai mắt to đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thấy mặt Hàn Chiến càng làm cho nàng có cảm giác ủy khuất, môi run lên, nức nở nghẹn ngào một tiếng, phí sức giơ tay lên đánh thẳng vào hắn: "Chàng ghê tởm! Bại hoại! Ô ──"
"Đừng khóc! Đừng khóc!" Hàn Chiến ôm chặt mĩ nhân khóc sướt mướt trong ngực, lòng vừa đau lại vừa hối hận, hối hận vì đã làm quá mức, làm cho thiên hạ bé nhỏ trong ngực thương tâm khóc thút thít.
"Là lỗi của ta, là ta không đúng, Tuyết Nhi ngoan, không khóc, không khóc." Hàn Chiến đau lòng an ủi nàng.
"Oa......" Được Hàn Chiến an ủi, Hàn Tuyết ngược lại khóc càng lớn tiếng.
"Không khóc, không khóc." Hàn Chiến chỉ có thể ra sức an ủi, đau lòng gạt đi nước mắt giàn rụa của Hàn Tuyết, trong lòng thầm hận mình không nên phóng túng như thế. Hàn Tuyết thân thể yếu đuối, vốn không chịu nổi dục hỏa của hắn, mà hắn vì cùng với nàng đấu khí lại lợi dụng hưởng dụng thân thể của nàng, khiến nàng thương tâm khó qua, hắn thật sự là đáng chết.
Mây mưa quá lâu đã hao tổn đi quá nhiều tinh lực của Hàn Tuyết, nàng khóc không được một lúc liền chậm rãi ngủ. Nhìn Hàn Tuyết dung nhan mang lệ ngủ đi Hàn Chiến không khỏi đau lòng. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hàn Tuyết, cúi người khẽ liếm lấy đôi môi đỏ mọng bị nàng cắn ra máu thở dài. Trong bụng âm thầm nhắc nhở mình lần sau tuyệt không sẽ cùng nàng đấu khí, mọi việc sẽ làm theo ý nàng, chỉ cần cưng chiều nàng là tốt rồi.
Nhẹ nhàng đem Hàn Tuyết đặt trên giường, kéo chăn ở một bên đắp lên trên người nàng. Hàn Chiến xoay người xuống giường, đem bồn rửa mặt đặt trên cao bưng tới. Bàn tay thò vào trong chậu nước lạnh dùng nội lực làm nóng mới thấm ướt khăn vải, vén chăn lên từ từ lau mình cho Hàn Tuyết. Khi lau tới hạ thể của nàng thì ngón tay điểm nhẹ trên huyệt vị của Hàn Tuyết, một lát sau lau sạch sẽ bạch dịch bị chảy hết ra.
Hàn Chiến lấy thêm một cái chăn sạch từ trong ngăn tủ bao lấy Hàn Tuyết thật kỹ lưỡng, xong hắn mới lo tới chính mình.
Đợi tất cả được xử lý thỏa đáng, hắn cũng đã mặc quần áo xong thì bên ngoài truyền đến ba tiếng tiếng gõ cửa cùng thanh âm trầm
thấp của Vương Chính Nghĩa: "Đại nhân, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhanh lên đường."
"Chờ bên ngoài, chúng ta lập tức lên đường." Dùng truyền âm nhập bí đem thanh âm truyền tới tai của Vương Chính Nghĩa, Hàn Chiến lại mở tủ treo quần áo thu thập hai bộ quần áo cho Hàn Tuyết, dùng bao bố nhét vào Hàn Tuyết vào bên trong, sau đó đem Hàn Tuyết cả người và chăn ôm lấy, xác định nàng cả người đều ở trong chăn, sẽ không lộ ra một tia một chút nào da thịt, Hàn Chiến lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài.
Ra khỏi Hàm Xuân lâu, đại đội nhân mã của Hàn Tuyêt đã an tĩnh dừng ở đó rồi. Hàn Chiến trực tiếp đem Hàn Tuyết ôm vào xe ngựa, đặt nhẹ lên giường ở bên trong, xoay người đem cửa xe đóng lại, hé một bên cửa sổ nói với Vương Chính Nghĩa: "Chính Nghĩa, ngươi đi trước mở đường, đi chậm rãi chút, cho tiểu thư ngủ yên."
Vương Chính Nghĩa cũng không dám nói nhiều, cúi đầu hành lễ bỏ chạy ra đằng trước dẫn đường.
Hàn Chiến hạ rèm trên cửa sổ xe xuống, trở về bên cạnh giường ôm lấy Hàn Tuyết, cả người và chăn đều bị ôm vào lòng, giúp Hàn Tuyết điều chỉnh tư thế thật thoải mái, làm nàng dựa vào mình ngủ thoải mái hơn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ từ ngủ, nhớ tới bộ dạng nàng nhắm mắt khóc thút thít lại đau lòng vuốt ve khóe mắt nàng. Hàn Chiến miệng thở dài, chỉ mong nàng tỉnh lại đừng nữa khóc thút thít nữa, cũng không oán hắn giận hắn nữa thì bắt hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý.
* lời tác giả:Hơn bốn ngàn chữ nha, lúc này cũng đủ không phụ lòng các vị phấn rồi nhá.
Hai ngày một canh ha. Từ từ thưởng thức thôi.
Phản đối chiến Luyến Tuyết từ mở đầu đến bây giờ chính là toàn bộ chương nhục yến nha, chương kế tiếp Thanh Thủy điểm, mặn chay vững vàng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro