tách cafe không đường.
Em ngồi trong quán nhỏ,
Lòng ngỏ lại nhớ anh
Mùi cà phê đắng ngắt
Khẽ chạm vào lòng em...
Rung rinh từng sợi nắng
Giấc mộng khải hoàng nguyên
Em e ấp đóa hồng
Bình minh lên sương óng ánh
Nhưng anh nào có biết
Đóa hồng này chỉ cho anh và riêng anh
Hương thơm nồng nàn thắm lại
Sắc đỏ yếu tàn dưới ánh dương...
Lòng em đắng, cay, bùi
Lòng anh chỉ: hững hờ
Em, anh,
như sóng, như cá
Sống trong nhau nhưng mấy ai hiểu nhau
Hôm nay, em xin phép được khóc
Khóc hết nỗi lòng chất chứa
Ứ nghẹn từng cung đàn
Em đang tìm anh, tìm anh
Mà anh chẳng tìm em
Cà phê đắng,
Em thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro