Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BSD X CONAN 3

Kể từ khi Dazai nhận được điện thoại . Cậu đã liên lạc được với bên tổ chức ở Tokyo .

Nơi cậu được chuyển công tác đến với nhiệm vụ làm dịu đi sự hỗn loạn trong chi nhánh này .

Theo như những gì cậu nhận thông tin thì chi nhánh này là nơi nhận được báo tin có nhiều nằm vùng nhất.

Dazai ngáp một cái đánh mày qua cho Mori - San.

" Mosi mô si ".

" Dazai cậu cuối cùng cũng gọi cho tôi .. hiện giờ cậu vẫn ổn chứ ? ". Giọng Mori Ougai vang từ đầu dây bên kia .

" Vẫn ổn Mori - San . Có gì nhờ ông báo cho bên chi nhánh bên này là tôi sẽ đến khảo sát vào ngày mai ". Dazai không lòng vòng mà vô thẳng vấn đề chính .

" Cậu vẫn luôn như vậy Dazai - kun ". Đầu dây bên kia cười nhẹ rồi không nhanh không chậm đồng ý với yêu cầu của Dazai.

" Chỗ ở cậu hiện tại vẫn tốt chứ ? Nếu không ổn thì tôi có thể cho cậu một chỗ ở khác "

" Tôi vẫn ổn , không cần sự quan tâm của ông Mori - San ".

Cả hai người hàn huyên một chút sự kiện gần đây rồi cúp mày .

Dazai Osamu ngắt cuộc gọi. Màn hình điện thoại cũ kỹ của Kenji vụt tắt. Cậu đặt nó lên bàn, ánh mắt nhìn ra ô cửa sổ phòng khách, nơi ánh hoàng hôn đang nhuộm vàng khu phố. Sự bình yên giả tạo mà cậu đang hưởng thụ sắp kết thúc.

Nhiệm vụ của Dazai tại Tokyo là làm sạch chi nhánh tổ chức khỏi những kẻ phản bội. Một công việc tàn bạo, hoàn toàn đối lập với vai trò "cậu bé bị thương" mà cậu đang diễn.

Dazai biết mình không thể loại bỏ Jinpei; điều đó sẽ gây ra sự nghi ngờ không thể cứu vãn cho Kenji. Giải pháp tối ưu là thao túng sự nghi ngờ đó, biến Jinpei từ kẻ rình rập thành công cụ.
Kế Hoạch Ẩn Giấu

Dazai chậm rãi đứng dậy, cảm nhận vết thương trên vai căng lên. Cậu đi về phía căn bếp, nơi Kenji và Jinpei đang dọn dẹp bát đĩa sau bữa tối.
"Kenji-san, Matsuda-san," Dazai gọi, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

Kenji quay lại với vẻ mặt quan tâm: "Sao thế Dazai? Vết thương lại đau sao?"

"Không phải," Dazai lắc đầu, "Tôi chỉ muốn cảm ơn anh Kenji lần nữa. Và... tôi muốn xin lỗi Matsuda-san."

Jinpei nhướn một bên mày, cảnh giác nhìn cậu. "Xin lỗi gì?"

"Về câu hỏi của anh lúc nãy," Dazai đáp, giọng nói hơi hạ xuống, đầy vẻ bất lực. "Tôi biết anh nghi ngờ tôi. Anh Kenji là người tốt, anh ấy tin tôi. Nhưng tôi hiểu... tôi đến từ nơi mà mọi thứ đều mục nát. Người tốt sẽ dễ bị lợi dụng."

Kenji ngay lập tức phản đối: "Dazai! Cậu nói gì thế!"

Dazai mặc kệ, cậu chỉ nhìn thẳng vào Jinpei, ánh mắt đầy sự khiêu khích và cầu xin một cách kỳ lạ.
"Tôi không nói dối về việc bị truy đuổi. Nhưng tôi nói dối về việc tôi là một đứa trẻ vô tội bị bắn. Sự thật là... tôi đã làm việc cho Yakuza."

Kenji sững sờ. "Cái gì?!"

Jinpei vẫn im lặng, nhưng nắm đấm anh ta đã siết lại.

Dazai tiếp tục: "Tôi không phải là thành viên, tôi chỉ là một kẻ sai vặt cho một băng nhóm nhỏ. Tôi biết họ làm những chuyện xấu, tôi biết họ có súng. Khi họ nhận ra tôi đã nghe lén được bí mật của họ, họ truy sát tôi. Tôi không dám nói sự thật vì sợ anh Kenji sẽ báo cảnh sát, và tôi... tôi sợ phải bị tống vào tù hơn là bị bắn."

Cậu cúi gằm mặt xuống, diễn xuất sự xấu hổ đến hoàn hảo. "Xin lỗi, Kenji-san. Tôi đã lừa dối anh."
Kenji tiến lại gần Dazai, giọng anh ta tràn đầy sự thất vọng và phức tạp. "Tại sao... tại sao cậu không nói với tôi?"

Dazai nhìn Kenji, rồi quay sang Jinpei, đôi mắt lấp lánh như sắp khóc. "Tôi cần chỗ ẩn náu. Và tôi cần sự giúp đỡ... mà không phải từ cảnh sát. Tôi biết tôi đã làm sai. Nhưng ít nhất... tôi không phải là gián điệp hay kẻ khủng bố."

Jinpei cuối cùng cũng lên tiếng. Anh ta bước ra khỏi bếp, lau tay và nhìn Dazai với ánh mắt lạnh lẽo đã vơi bớt đi sự ngờ vực nguyên thủy, thay vào đó là sự phán xét của một cảnh sát.

"Cậu có nghĩ nói sự thật một nửa sẽ khiến mọi thứ tốt hơn không, nhóc?" Jinpei hỏi.

"Không," Dazai ngước lên, lộ ra cái bẫy tinh vi của mình. "Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Tôi đã cắt đuôi được chúng, và tôi sẽ không bao giờ quay lại con đường đó nữa. Tôi không muốn anh Kenji lo lắng. Nhưng nếu anh vẫn nghi ngờ, tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Dazai bắt đầu quay người.
"Khoan đã!" Kenji vội vã nắm lấy tay Dazai. "Đừng đi! Dù thế nào, cậu vẫn là một nạn nhân! Cậu chỉ là một đứa trẻ bị ép buộc!"

Kenji quay sang Jinpei, gần như cầu xin: "Jinpei-chan, cậu ấy chỉ mới làm sai lầm thôi! Giờ cậu ấy đã nói sự thật. Hãy cho cậu ấy một cơ hội!"
Jinpei nhìn sự hoảng loạn của bạn mình, rồi nhìn Dazai—người đang lợi dụng lòng tốt của Kenji.
Anh ta hiểu rõ Kenji sẽ không bao giờ để Dazai đi trong tình trạng này.

Jinpei thở dài, sự thất vọng lẫn lộn. Anh ta biết mình đã bị thao túng, nhưng trong khuôn khổ luật pháp và lương tâm của một cảnh sát, việc một đứa trẻ bị ép buộc làm việc cho Yakuza và đang muốn cải tà quy chính có lý hơn nhiều so với một kẻ khủng bố.

"Được rồi, nhóc," Jinpei nói một cách nghiêm khắc. "Tôi sẽ không gọi cảnh sát. Nhưng tôi sẽ theo dõi cậu. Bất cứ hành động khả nghi nào, tôi sẽ là người đầu tiên tống cậu vào tù. Rõ chưa?"
"Rõ rồi, Matsuda-san," Dazai đáp, nở nụ cười biết ơn, nhưng trong lòng, cậu đã thở phào. Kế hoạch thành công.

Kenji mỉm cười nhẹ nhõm, và không nhận ra rằng, Dazai Osamu vừa đưa cho Jinpei một chiếc mặt nạ—một lớp vỏ bọc tội lỗi nhỏ bé để che giấu thân phận thật sự còn lớn hơn gấp nhiều lần.

END 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro