Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BSD X CONAN 2

“Cậu cười cái gì?”

Hagiwara cau mày nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lên dưới lớp băng gạc.

Dazai lắc đầu, môi vẫn cong cong:
“Không có gì… chỉ là tôi cảm thấy, đôi khi những người tốt thuần túy… cũng thật sự tốt.”

Cậu ngả người xuống giường, để mặc cho ánh nắng chiếu lên gương mặt tái nhợt. Nụ cười trên môi cậu không còn vẻ ngả ngớn nữa, mà mang theo một chút gì đó vừa mỉa mai, vừa chân thành.

Hagiwara nhìn cậu, chợt ngẩn ra. Anh không hiểu cậu nhóc này rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng thấy rõ sự mâu thuẫn: một kẻ lạc lõng giữa bóng tối, vẫn khát khao tin vào chút ánh sáng nhỏ nhoi.

Anh khẽ thở dài, rót thêm cháo vào bát:
“Ăn đi. Nói nhiều thế thôi, cậu vẫn phải dưỡng thương. Không có cảnh sát nào nuôi được một bệnh nhân lì lợm như cậu đâu.”

Dazai bật cười lần nữa, lần này là nụ cười rất khẽ. Cậu đưa tay nhận lấy bát cháo, khẽ nghiêng đầu nhìn Hagiwara:
“Có lẽ… tôi sẽ ở lại thêm một chút.”

.

Matsuda Jinpei cả nửa tháng này cảm thấy bạn thanh mai trúc mã của mình có chút là lạ.

Cứ mỗi lần giờ nghĩ trưa là nhìn thấy Hagiwara Kenji ngồi ôm điện thoại , nhắn tin với ai đó rồi cười cười.

Lúc đầu đó Matsuda Jinpei chỉ nghĩ Hagiwara Kenji chỉ đang nhắn tin với chị mình hay đồng nghiệp nào đó .

Dù sao thì Hagiwara Kenji cũng là một người có tính cách hoạt bát và dễ gần.

Nhưng đã nửa tháng trôi qua cái tình trạng đấy không chỉ giảm mà còn tăng thêm ngay cả trong giờ làm cũng nhắn tin.

Thế nên cuối cùng Jinpei vẫn là đi hỏi cho ra lẽ .

" kenji " . Giọng Matsuda Jinpei mang chút âm dương quái khí kêu lên nhìn về Hagiwara Kenji đang nhắn tin với ai đó.

Kenji bị kêu cũng ngẩn mặt khỏi điện thoại nhìn về phía giọng nói phát ra : " a Jinpei-chan gọi tôi là có vấn đề gì cần giải quyết sao ? "

Matsuda Jinpei bước đến gần : " anh đang nhắn tin với anh vậy ? Chẳng lẽ là bạn gái sao ? "

Sau nửa tháng suy nghĩ thì Jinpei cuối cùng đưa ra giả thuyết hợp lí nhất đó chính là Kenji có bạn gái .

Dù sao thì Kenji cũng được phái nữ yêu mến nếu muốn Kenji có thể đi tới quan hệ thân thiết với bất kì cô gái nào .

Nhưng mà anh ta chưa từng động lòng với bất kì ai .. có lẽ lần này kiểm được người ưng ý thì sao ? .

Hagiwara Kenji bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Matsuda Jinpei : " a Jinpei-chan thấy tôi là người sẽ có mối quan hệ nam nữ với ai sao ? "

Là vì cảm thấy anh không nên có cái loại nam nữ kiểu này nên tôi mới hỏi đó . Matsuda Jinpei thầm kêu trong lòng nhưng cũng không lớn mật mà kêu .

" Vậy thì anh đang nhắn tin với ai? "

Hagiwara Kenji chớp mắt, ánh mắt thoáng có chút lấp lánh như đang giấu gì đó. Anh nhét vội điện thoại vào túi áo, cười nhạt:
“Jinpei-chan quan tâm tôi vậy sao? Tôi cảm động quá.”

“Đừng có vòng vo!” Matsuda cau mày, giọng mang theo chút hờn dỗi khó nhận ra. “Anh cười như kẻ trúng số suốt nửa tháng nay, không phải có gì mờ ám thì là gì?”

Kenji bật cười, vỗ vai cậu bạn chí cốt:
“Không có bạn gái, yên tâm. Tôi chỉ đang… nói chuyện với một đứa nhỏ thôi.”

“Đứa nhỏ?” Matsuda nheo mắt, cảnh giác y như cảnh sát bắt gặp đối tượng tình nghi. “Anh đừng nói là có c—”

“Không phải cái cậu nghĩ đâu.” Kenji ngắt lời, vẻ mặt nghiêm túc lại. “Là một cậu bé tôi cứu được trong một vụ việc gần đây. Tạm thời cậu ta cần chỗ dựa tinh thần… mà tôi thì rảnh, nên nhắn tin chút cho cậu ta vui thôi.”

Matsuda nghe xong, vẫn không buông tha, chống tay lên bàn:
“Cậu bé? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Có đáng tin không?”

Kenji bật cười ha hả:
“Jinpei-chan, sao tự nhiên cậu giống phụ huynh thẩm vấn tôi thế? Yên tâm đi, không có chuyện xấu đâu. Cậu nhóc ấy… rất đặc biệt. Có lẽ cậu sẽ thích.”

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Kenji lướt qua màn hình điện thoại vừa rung lên thông báo. Tên người gửi chỉ hiện một chữ ngắn gọn: “D.”

Matsuda không để ý, nhưng nụ cười trên môi Kenji lại mềm mại hơn hẳn.

.

Việc dưỡng thương vẫn cần thời gian. Cậu quan sát Hagiwara Kenji. Anh ta thật sự sống một cuộc sống đơn giản: đi làm, về nhà, mua đồ ăn, và đôi khi ngồi tỉ mẩn kiểm tra các thiết bị điện tử cũ.

Một sự bình yên mà Dazai chưa từng biết đến.
Sự sắp đặt của Kenji rất chu đáo.

Anh ta đưa cho Dazai một chiếc điện thoại 'cũ nhưng vẫn dùng được' để tiện liên lạc, và đó là lý do Kenji cứ ôm điện thoại nhắn tin suốt nửa tháng qua—để đảm bảo cậu nhóc không bỏ đi hay làm điều dại dột.

Tối thứ Sáu, Kenji về nhà muộn hơn thường lệ.
"Xin lỗi, Dazai! Hôm nay tôi bị giữ lại ở sở lâu hơn một chút." Kenji mở cửa, cởi áo khoác và đi thẳng vào bếp, "Tôi có mua Katsudon và vài món tráng miệng nữa này. Ăn khuya một chút nhé?"

Dazai đã ngồi chờ trên ghế sofa. Mắt trái bị băng gạc khiến tầm nhìn của cậu có chút hạn chế, nhưng cậu có thể nghe rõ tiếng bước chân thứ hai. Nặng hơn, chậm hơn, và đầy cảnh giác.
"Anh mang bạn về nhà?" Dazai hỏi, giọng điệu chuyển sang sự ngả ngớn quen thuộc, như thể cậu đang trêu chọc một người bạn cũ.

Kenji quay lại, nụ cười trên môi hơi cứng lại.
"À, đây là Matsuda Jinpei—đồng nghiệp thân nhất của tôi. Jinpei, đây là Dazai, cậu nhóc tôi đã kể."
Jinpei bước vào phòng, ánh mắt sắc bén như dao mổ quét qua Dazai. Cậu ta mặc áo khoác da, tóc hơi dài rũ xuống. Khác với sự ấm áp cởi mở của Kenji, Jinpei tỏa ra vẻ lạnh lùng, ngờ vực.

"Chào cậu nhóc," Jinpei nói, giọng nói trầm và đầy hoài nghi, hoàn toàn không thân thiện như Kenji.

"Cậu là người bị thương do bị 'Yakuza' bắn sao?"
Dazai chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi nhất mà cậu có thể diễn tả—một nụ cười vô tội và có chút yếu ớt của "một đứa trẻ vừa thoát chết."

"Vâng. Chào anh Matsuda cảnh sát," Dazai đáp, nhẹ nhàng nhấn mạnh vào từ "Yakuza" và "cảnh sát" để gợi sự đồng cảm, "Anh Kenji đã cứu tôi. Anh ấy thật sự là một cảnh sát tốt bụng."

Jinpei nheo mắt lại. Anh ta điềm tĩnh tiến đến gần hơn, không bỏ lỡ một chi tiết nào: khuôn mặt trắng bệch, băng gạc che kín thân thể dưới lớp áo thun rộng, và đặc biệt là ánh mắt lấp lánh sau lớp băng gạc đó.

"Anh Kenji nói cậu đã ở đây nửa tháng rồi?" Jinpei hỏi, chống tay lên hông, tạo ra một áp lực vô hình. "Vậy vết thương của cậu là do súng lục hay súng trường? Yakuza dùng loại gì để truy đuổi những đứa trẻ khu ổ chuột?"

Dazai giữ nguyên nụ cười. Câu hỏi này không phải là sự tò mò vô hại, nó là một phép thử. Jinpei đang cố gắng tìm ra sự không nhất quán trong câu chuyện.

"À, tôi không rõ loại súng lắm," Dazai hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối. "Lúc đó tôi chỉ chạy thôi... mà, viên đạn găm lại đây này."

Cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào vai trái. Hành động đơn giản đó khiến Kenji lo lắng, nhưng đối với Jinpei, đó là một chi tiết đáng giá.

"Vậy sao. Cậu còn nhớ khu vực nào không? Để tôi và Kenji đi tìm chứng cứ..." Jinpei không bỏ cuộc.
Trước khi Dazai kịp trả lời, Kenji đã can thiệp, đặt một bát Katsudon nóng hổi lên bàn:

"Đủ rồi, Jinpei-chan. Cậu ấy là bệnh nhân đấy! Sao cậu cứ tra khảo cậu ấy như tội phạm thế? Ăn tối đi." Kenji liếc nhìn Jinpei, ánh mắt cảnh cáo.
Jinpei lùi lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Dazai thêm vài giây, rồi khẽ thở dài, nhưng sự ngờ vực không hề giảm bớt.

"Kenji, tôi chỉ nói lại một lần. Cậu không rước về nhà một đứa trẻ cần giúp đỡ, cậu rước về một vấn đề lớn."

Jinpei nói câu đó bằng tiếng Anh, một mật mã riêng tư giữa hai người họ, rồi đi thẳng vào bếp.
Dazai mỉm cười, nụ cười bây giờ đã không còn là sự ngây thơ giả tạo nữa, mà là sự thích thú của kẻ vừa vượt qua cửa ải đầu tiên. Cậu nhặt đôi đũa lên.

Kenji ngồi xuống cạnh Dazai, có chút bực bội với Jinpei, nhưng sau đó anh quay sang Dazai và khẽ thì thầm:
"Đừng để ý Jinpei. Cậu ấy hơi khó tính thế thôi. Cậu ấy chỉ lo cho tôi."

"Tôi biết," Dazai đáp, ánh mắt vẫn hướng về hướng bếp, nơi Jinpei đang rửa tay,

End 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro