Con cò mà đi ăn đêm
Nhân vật thứ nhất - M.
Không nhiều người có cái thú muốn ra khỏi nhà vào ban đêm, lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố, làm điếu thuốc cho đỡ lạnh và đá bát mỳ gà tần trên phố vắng hoe chỉ độc có tiếng lá rơi xào xạc mùa đông.
Đấy là thú vui của lũ ăn hại.
Công việc là thứ chất gây nghiện khiến đầu óc của người ta đủ kịp tê dại đi trước khi đêm tối thực sự buông xuống, trước khi họ nhận ra họ luôn bị vắt kiệt sức đến mức không biết là mình đang tê dại, và mỗi một người xưa kia đều có riêng một ước mơ, thì giờ tất cả mọi người đều chung một ước mơ. Tôi ghen tị với những con người đó. Họ sống như những con manequin xám xịt được khoác lên người những bộ cánh màu sắc, ngày ngày cố chứng tỏ bản thân xứng đáng và khiến người qua lại ganh tị lẫn ước ao, duy chỉ có một điều khác biệt là manequin thì không có linh hồn, còn họ thì không có nhận thức.
Thế giới ban ngày là một cỗ máy khổng lồ sản sinh ra những con robot có tri giác và trí tuệ, dù làm những công việc khác nhau nhưng biết thức dậy và tự động tắt nguồn vào cùng một giờ. Tất cả bọn họ đều giống nhau đến đáng sợ, họ sinh ra những đứa con và nhào nặn chúng để đi vào đúng con đường như thế. Bất kể bạn là ai, một ngày bạn sẽ trở thành một chú manequin khác trong tủ kính, diện trên người những bộ đồ y hệt, làm những việc y hệt, có lối sống y hệt, và hoàn toàn hạnh phúc cũng như không khao khát gì thêm, bởi vì chẳng có gì đáng tự hào hơn thế nữa.
Bạn biết một món đồ dù có được chế tạo từ những nguyên liệu tốt thế nào, một khi không vượt qua tiêu chuẩn chất lượng của nhà sản xuất, đều sẽ bị cho là hỏng chứ? Hiện tại thì tôi đang là một món đồ hỏng, đến mức nhà sản xuất của tôi, tức là bố mẹ tôi, muốn ném tôi vào thùng rác ngay lập tức, chứ không thể sửa chữa hay tái chế gì được. Tôi không thể trở thành con manequin trong hiệu như họ muốn, dù tôi đã được đào tạo bài bản đủ các bước, dù đã bước ra từ một chiếc khuôn hoàn hảo được kiểm chứng qua 3 đời người. Không rõ nguyên nhân dẫn đến sự thất bại này là do đâu, nhà sản xuất kiêm nhà tài trợ của tôi đang tự trách mình bất tài lẫn bất lực, và đuổi tôi ra khỏi nhà.
Thế là tôi ra đường với tài sản là không gì cả.
Thật ra thì nói vậy là điêu. Trong nỗ lực nhằm biến tôi thành chính xác những gì họ mong muốn, bố mẹ chật vật "giúp" tôi vào được ngôi trường cấp 3 đầy mơ ước của vô vàn đứa trẻ khác. Không hẳn là nội trú, nhưng tôi sẽ ở ký túc xá 6 ngày một tuần, về nhà vào chủ nhật. Bố mẹ coi đây là một cuộc cách mạng. Vậy là nó sẽ phải học cách tự lập, rồi đời sẽ dạy nó nhiều bài học, nhà sản xuất của tôi nghĩ.
Thế là tuần đầu tiên của đời tự lập, tôi đi lang thang trong ánh đèn mờ của thành phố trong chiếc áo tối màu rộng thùng thình hệt như một kẻ bất đắc chí đang ngạo nghê kê cao điếu thuốc không bao giờ châm lửa trên môi, trải nghiệm cảm giác mà mọi con manequin xinh đẹp và xám xịt trong thế giới này đều ghê sợ. Lối sống của những kẻ ăn không ngồi rồi. Xin lỗi, đấy là thành ngữ bị cấm trong thế giới của họ, nhưng bây giờ là đêm, và đêm là vương quốc của lũ ăn không ngồi rồi. Người tử tế đều đã đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mới năng động từ lâu.
Không rõ màn sương đêm có tẩm loại chất kích thích não bộ nào hay không, hoặc là có phải những người đã chết ban đêm xuống phố đã va vào và ném cho tôi cái còn sót lại của đời người hay không, nhưng mỗi khi trống rỗng và vô thức lượn lờ trong cái u tịch như nghĩa địa của thành phố ban ngày kin kít tiếng động cơ và tiếng người này, tôi thường hay trở về với đầy ắp một não những ý tưởng điên rồ. Chúng nó đi cả vào giấc ngủ, hiển hiện rõ ràng mồn một về hình hài đường nét lẫn thanh âm và nhịp điệu, thôi thúc tôi nặn nhào nó tiếp, cho nó sự sống vĩnh cửu dù là trên thứ giấy má nhem nhuốc hay trên thứ màn phẳng phát ra ánh sang xanh của các thiết bị điện tử. Tôi có thể khước từ những khao khát từ phía nhà tài trợ kim cương về một vĩ nhân ở tôi, nhưng tôi không đủ can đảm để giết chết những thứ vốn đã chịu kiếp sinh ra trong bóng tối, và chỉ có một ước muốn duy nhất là được hiện hình. Chưa một đứa nào tha cho tôi nếu tôi bỏ qua không viết về nó khi mặt trời lên. Lũ chúng nó nhảy chồm lên nhau để được xuất hiện lại trong những giấc mộng của tôi, nhắc tôi rằng "Anh bạn à, cậu phải nhớ cả tôi đấy nhé, tôi vẫn chưa được cậu chắp bút."
Con cò mà đi ăn đêm
đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.
Ông ơi ông vớt tôi nao
tôi có lòng nào ông hãy xáo măng.
Cái lũ ma quỷ thành thị bơm vào đầu tôi ý tưởng và ỉ on bắt tôi nặn nó thành những con chữ hữu hình trên giấy. Có lẽ tôi nên chiều lòng chúng. Dù sao thì một sản phẩm lỗi vẫn có thể có ích khi nó ở đúng phần bãi rác phân loại mà nó nên thuộc về. Tôi cũng vậy thôi. Tôi sẽ là người anh hùng của những chú cò đi ăn đêm. Tôi sẽ chiêu đãi đời bằng những cỗ lòng, và những ý tưởng nảy nòi trong đêm sẽ không thể không quay lại lần hai.
Xin lỗi vì đã văn vẻ đó giờ. Nói chung là, thay vì đi theo cái dây chuyền sản xuất hàng loạt nghe tuần tự và đầy cống hiến của người lớn, tôi bắt đầu nhen nhóm ý tưởng phản loạn từ đêm đầu tiên biết về thế giới im lặng của bóng tối: tôi sẽ viết, và sẽ sống chết để được viết.
Trèo lại vào cổng ký túc xá lúc 3 giờ sáng, người vương bụi đêm và hơi biển, tôi mở máy tính, bắt đầu sự tồn tại của Nửa đêm mới viết - by M.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro