Chương 32: Em yêu anh
Người Pháp khi yêu cũng chậm rãi như cách họ luôn lắc nhẹ ly rượu vang trong bữa tiệc, chờ cho vệt rượu đỏ nồng sóng sánh ấy từ từ trôi xuống mới bình thản ghé mũi vào miệng ly để cảm nhận hết những hương vị đặc trưng. Dẫu tốn chút thời gian, nhưng cách đó giúp họ tận hưởng được trọn vẹn màu sắc, mùi vị, hương thơm và cả độ đắm của mỗi ly rượu.
* * *
Sau hơn mười sáu giờ lơ lửng trên bầu trời thì tôi cuối cùng cũng đã được đặt chân tới đất nước xa lạ mà quen thuộc này. Lạ lẫm bởi đây là lần đầu trong đời có cơ hội được tới một quốc gia ở chân trời Tây, quen thuộc có lẽ cũng bởi nơi đây là nơi con người tôi yêu trưởng thành, hoặc cũng có lẽ do tôi nghe hiểu tiếng người bản địa nếu hiểu theo một chiều hướng không lãng mạn nào đó.
Bằng một cách thức phi thường nào đó, tôi có thể trải qua từng ấy thời gian không chợp mắt. Tôi háo hức chờ mong được đặt chân tới nước Pháp - xứ sở của tình yêu diệu kỳ này biết bao. Cảm xúc lẫn lộn, có chút khó hình dung. Đã bao lâu rồi không được gặp anh? Cho dù có hằng ngày trò chuyện đi chăng nữa cũng không cách nào lấp đầy được nỗi nhớ nhung dành cho anh. Tới khi máy bay hạ cánh tôi mới bất giác nhận ra mình chỉ là một người bình thường, không một chút phi thường. Mệt mỏi, uể oải ập đến. Thiên Ân đánh một giấc ngon lành từ khi lên máy bay, còn Cao Viên có vẻ cũng không khác tôi là mấy. Tôi biết, anh căng thẳng, lo lắng. Mục đích chuyến đi lần này của anh chẳng phải du lịch đơn thuần, anh muốn dẫn Thiên Ân đến ra mắt ba mẹ.
Những thủ tục kiểm tra, tiếp nhận hành lý cơ bản cũng khiến tôi cáu kỉnh vì phải chờ đợi. Chỉ vài phút ít ỏi nữa thôi, đặt chân ra phía ngoài kia sẽ sớm được gặp anh, tình yêu của tôi. Tôi sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.
*Oáp*
Bỏ qua bộ mặt phơi phới tràn đầy sức sống của trúc mã, tôi và Cao Viên trợn mắt nhìn nhau, lại tiếp tục nhìn nhau và ngáp, uể oải.
- Anh đừng ngáp nữa, buồn ngủ có thể lây đó. – Tôi càu nhàu với Cao Viên.
- Là em lây cho anh đó. – Anh cũng uể oải đáp lại tôi.
Mắt lờ đờ thiếu ngủ, cơ thể rệu rã, vẻ cao ngạo phúc hắc của anh cũng bay sạch chẳng còn một mống. Nếu lúc này anh mà tỉnh táo chắc sẽ bò lăn ra mà cười bộ dạng phờ phạc thiếu sức sống của tôi. Còn tôi chẳng hơi sức cười vào mặt anh nữa rồi.
Thiên Ân vui vẻ kéo tay anh đi ra phía cửa sân bay, dù mệt nhưng anh vẫn mỉm cười, ánh nhìn ấm áp, nhìn cảnh ngọt ngào ân ái này khiến tôi thực tủi thân. Tôi sắp được gặp người tôi yêu, năm ấy, anh bất ngờ đến đón tôi tại sân bay, lần này cũng là anh đến đón, nhưng bất ngờ sẽ là tôi đem đến cho anh.
- Đi thôi tiểu Tinh, Cao Dương đậu xe ở dưới hầm, nhắn anh tự xuống dưới đó tìm. – Cao Viên thay tôi kéo vali, vừa đi vừa nói.
Tôi biết mà, anh đặc biệt không thích những nơi đông người, dù có biết tôi cùng đi thì tôi cũng không chắc anh sẽ đi lên đón chúng tôi.
* * *
Thế đấy. Chẳng có tình tiết xúc động phát khóc ôm hôn thắm thiết gì hết.
Trương Thục Trân, Trịnh Cẩm, chết tiệt.
* * *
Khung cảnh có chút quen thuộc, vẫn là bốn người chúng tôi xách theo hành lý đứng đặt phòng tại quầy lễ tân. Chỉ khác biệt là sử dụng tiếng Pháp.
- Hai phòng. – Cao Dương nói với lễ tân khách sạn (đương nhiên là nói bằng tiếng Pháp).
- Chỉ có hai phòng sao thưa quý khách? – Lễ tân đưa mắt nhìn bốn chúng tôi và hỏi lại lần nữa.
- Đúng vậy, chỉ hai phòng.
Đoạn nói xong anh liền cầm thẻ phòng nắm tay tôi đi. Phải, là tôi và anh một phòng. Cái nắm chặt tay này là điều mà tôi đã mong chờ nó từ lâu. Tay anh quẹt thẻ phòng có chút run. Tôi biết, anh không điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, anh liền rũ bỏ hết vẻ bề ngoài trầm lặng, ôm chặt lấy tôi, khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm vào nhau, muốn trao nhau nụ hôn nhưng vẫn còn chút ngại ngần.
- Cao Dương, em yêu anh! – Tôi thì thầm, sau đó liền chủ động kiễng chân hôn lên môi anh.
Sau nửa giây đờ ra vì bất ngờ, anh liền cúi xuống tiếp nhận nụ hôn của tôi, nồng nhiệt, mãnh liệt hơn tất cả những nụ hôn trước đây của chúng tôi. Tôi cắn nhẹ lên môi anh, sau đó nước mắt cứ thế tuôn ra. Đây là nụ hôn xa cách lâu ngày được trùng phùng, chờ đợi, nhung nhớ, tất cả cảm xúc dồn nén của chúng tôi đều đặt vào nụ hôn này, mãnh liệt trào dâng. Cho đến khi nụ hôn ngọt ngào ấy dừng lại mà tôi vẫn chẳng thể nào ngăn lại được nước mắt. Cao Dương, em thực sự nhớ anh rất nhiều.
- Tiểu Tinh, đừng khóc, anh đây rồi, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa.
Anh với tôi như vậy đấy. Anh nói chúng tôi sẽ ở cạnh nhau, không xa nhau nữa. Phải rồi, tôi sẽ không phải hằng đêm thầm khóc vì nhớ anh nữa.
Nghe xong những lời này, tôi liền òa khóc lớn hơn, nước mắt tuôn rơi như mưa, cũng ướt đẫm áo anh. Hai tay anh chuyển từ ôm chặt lấy eo tôi, đưa lên lau những giọt nước mắt đã kìm nén thật lâu, chỉ chờ tới này được làm nũng trước mặt anh.
- Hãy để em trẻ con một lần, Cao Dương, em thật sự.. thật sự rất nhớ anh. Cao Dương, em yêu anh rất nhiều. – Nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy anh, đầu ngả vào vai anh.
Tất cả nhớ nhung, ủy khuất dồn nén lại, tôi thật muốn giải tỏa bằng một trận khóc đã đời. Sau lần này, chúng tôi sẽ không xa nhau nữa. Đúng rồi, anh sẽ trở về nước, chúng tôi sẽ không còn phải yêu xa.
Những cử chỉ vừa dịu dàng, vừa cuồng nhiệt mà anh dành cho tôi khiến tôi nghĩ rằng mình là điều đẹp đẽ tồn tại duy nhất trên thế gian này. Nếu có điều đẹp đẽ thứ hai, chắc chắn đó sẽ là thứ cảm xúc đầy say mê đang lớn dần trong chúng tôi, thứ tình cảm đang được dẫn dụ một cách từ tốn để ngày càng nồng nàn và khó dứt hơn, như một liều thuốc mê, mỗi ngày một ngấm.
Lúc này đây, mọi mệt mỏi thật sự tan biến sạch, tôi không muốn chợp mắt ngủ, chỉ muốn mãi được anh ôm như vậy. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm trên cơ thể anh chỉ thuộc về mình tôi. Sợ nhắm mắt lại rồi, khi thức dậy sẽ không còn thấy anh, sẽ vẫn chỉ đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà.
- Tiểu Tinh, ngủ nhé, ngày mai thức dậy anh đưa em đi chơi được không? - Anh ân cần thầm thì bên tai tôi.
- Anh hát ru em ngủ được chứ?
Tôi nhõng nhẽo. Phải rồi, ngày ấy trước khi xa anh tôi cũng mè nheo hệt như vậy. Ngày ấy là một ngày tháng tám nóng nực, thời tiết trong nước phải nói đến trứng cũng muốn toát mồ hôi. Nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy anh không rời, chỉ sợ lơi lỏng tay ra anh sẽ đi mất. Thế rồi, anh đi thật.
"Quand je la regarde Moi l 'homme loup, au coeur d' acier Devant son corps de femme Je suis un géant de papier.."
Là ca khúc quen thuộc này, Le géant de papier, tôi vô thức nhẩm theo lời hát của anh:
"Khi tôi ngắm nhìn cô ấy,
Tôi, người đàn ông cứng cỏi với trái tim sắt đá
Đứng trước người con gái ấy,
Tôi chỉ là gã khổng lồ bằng giấy mà thôi..."
Không thể tiếp tục quật cường chống lại cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy tâm trí tôi nữa. Tôi nhận thức rõ ràng rằng mình thật sự đang bên anh, ngày mai thức giấc cũng sẽ có anh bên cạnh. Yên tâm nhắm mắt tiến vào giấc mộng.
Cao Dương, em yêu anh!
* * *
Việc đầu tiên làm vào mỗi sáng thức giấc là mở mắt, nhưng ngày hôm nay lại không giống như thường ngày. Dễ hiểu thôi, khóc xưng mắt rồi, không mở nổi.
Thay vì mở mắt, tôi đón chào ngày mới bằng một nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào, say đắm.
Cũng không thể nói là buổi sáng, Cao Viên đang réo lên gọi chúng tôi đi ăn trưa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro