Chương 84
**Chương 84: Ba lần suy diễn (1/2)**
Vân Phàm nhìn ba ngôi sao trên ngực mình. Điều đó có nghĩa là anh có thể vi phạm quy tắc tối đa hai lần nữa.
Dẫu rằng mất đi một ngôi sao ngay khi vừa đến không gây tổn hại lớn, nhưng kết quả này khiến anh khó chấp nhận.
Nhìn vào số lần suy diễn còn lại, anh thấy mình vẫn còn hai lượt.
**“Phải thử lần nữa! Có cách nào để hoàn toàn hóa giải tình huống này không?”**
Anh hít một hơi sâu, tiếp tục lặng lẽ lẩm bẩm:
**“Suy diễn!”**
---
**Kịch bản 2:**
Lần này, bạn không đứng yên chờ đợi mà lựa chọn hành động mạnh mẽ. Bạn triệu hồi Tiểu Hoàng và tung toàn bộ sức mạnh.
Các viên quản ngục đồng loạt kéo đến, nhưng bạn tựa như chiến thần, đánh bại tất cả họ.
Tuy nhiên, điều này đã kích hoạt báo động trong khu vực lưu trú.
Bạn lập tức nhận ra tình huống bất lợi và tìm cách bỏ trốn. Nhưng đã quá muộn, giám đốc nhà tù xuất hiện.
Dẫu bạn cố gắng phản kháng, nhưng sức mạnh của đối phương quá áp đảo. Bạn không thể làm gì khác.
**Kết quả: Bạn đã chết.**
---
Quay lại thực tại, tinh thần Vân Phàm rung động mạnh mẽ, gần như lạc lối. Nhưng nhờ ý chí kiên cường, anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
**“Cảm giác chết quá thật…”**
Anh tự lẩm bẩm. Trong khoảnh khắc đó, anh thực sự tin rằng mình đã chết.
Cơn đau đớn khi chết, sự hư vô sau cái chết, tất cả đều chân thật đến mức khó tin.
Nếu không nhờ ý chí mạnh mẽ, cảm giác tử vong trong lần suy diễn này chắc chắn sẽ để lại vết thương tinh thần không thể xóa nhòa.
Ngay lúc này, anh nhớ lại lời cảnh báo khi sử dụng kỹ năng:
> **“Chú ý: Cảm giác tử vong trong quá trình suy diễn là thật. Nếu bạn sợ đau, hãy cân nhắc khi sử dụng kỹ năng này! Những thử thách tinh thần yếu dễ dẫn đến tình trạng rối loạn tâm thần.”**
Quan trọng hơn, qua lần suy diễn này, anh nhận ra sức mạnh của giám đốc nhà tù là không thể đánh bại.
Bên cạnh đó, anh cũng phát hiện một thông tin vô cùng quan trọng: **“Vi phạm quy tắc có thể chỉ làm bạn mất một ngôi sao. Nhưng nếu hành động vượt giới hạn, cái chết là điều không thể tránh khỏi.”**
Điều này cho thấy, dù có bao nhiêu ngôi sao đi nữa, bạn vẫn có thể chết ngay lập tức trong một số trường hợp nhất định.
**“Vậy là các quy tắc trong nhà tù này phức tạp và nguy hiểm hơn mình tưởng.”**
Anh thở dài. Những ngôi sao này không đảm bảo an toàn tuyệt đối, chúng chỉ mang lại sự an toàn tương đối mà thôi.
---
**“Còn một lần suy diễn. Tiếp tục!”**
Anh nhắm mắt, tập trung tinh thần:
**“Suy diễn!”**
---
**Kịch bản 3:**
Bạn rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này chọn cách đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.
Khi quản ngục đến kiểm tra, bạn cố gắng hết sức để che giấu thân phận.
Sự ẩn nấp của bạn khiến quản ngục mất một khoảng thời gian dài tìm kiếm nhưng không phát hiện ra gì bất thường.
Ngay khi bạn nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, một viên quản ngục bất ngờ chú ý đến bạn.
Thân phận của bạn vẫn bị lộ.
**Kết quả: Bạn mất đi một ngôi sao.**
---
Kết thúc suy diễn, số lần sử dụng kỹ năng cũng đã cạn kiệt.
Dẫu lần suy diễn này không hoàn toàn thành công, nhưng Vân Phàm đã nắm được một số thông tin quan trọng.
Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên là dù đã dùng hết ba lần suy diễn, tinh thần anh vẫn không hề mệt mỏi.
**“Chắc chắn là do năng lực ‘Tâm Thanh Lọc’ của mình.”**
Nhờ năng lực đặc biệt này, những tác động tiêu cực từ suy diễn đã được thanh lọc, giúp anh giữ vững tinh thần.
**Chương 84: Ba lần suy diễn (2/2)**
Kỹ năng **Thanh Lọc** giúp Vân Phàm miễn nhiễm với bất kỳ trạng thái tiêu cực nào, và sự mệt mỏi cũng nằm trong số đó.
Dù tinh thần cạn kiệt, nhờ vào kỹ năng này, anh không cảm thấy mệt mỏi. Điều này khiến hai khả năng của anh phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Tuy nhiên, việc không cảm thấy mệt mỏi không đồng nghĩa với việc tinh thần lực của anh là vô hạn.
Thanh Lọc chỉ loại bỏ **debuff**, còn tinh thần lực cạn kiệt vẫn là thực tế.
Cảm giác mệt mỏi chỉ đơn thuần là biểu hiện của tinh thần lực cạn kiệt mà thôi.
---
Lúc này, một viên quản ngục tiến đến trước mặt Vân Phàm, giọng nói lạnh lùng vang lên:
**“Cậu chính là người thừa ra!”**
Vân Phàm không chút hoảng loạn, nhanh chóng phủ nhận:
**“Không phải tôi. Hôm qua anh còn kiểm tra phòng tôi đấy, chẳng lẽ quên rồi?”**
Anh giữ khuôn mặt bình thản, không để lộ chút sơ hở, rồi tiếp tục:
**“À mà, trước đó nữa, hôm kia cũng là anh kiểm tra phòng tôi. Chúng ta gặp nhau không ít lần rồi nhỉ?”**
Viên quản ngục nhíu mày, gãi đầu, tỏ vẻ bối rối.
**“Lạ thật… Tại sao tôi không nhớ gì cả?”**
Những quản ngục khác cũng nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc. Họ chưa từng thấy Vân Phàm trước đây, nhưng giọng điệu tự nhiên của anh khiến họ do dự, không thể chắc chắn liệu anh có thực sự là người thừa hay không.
Bất ngờ, Vân Phàm chuyển hướng nghi ngờ sang một người khác, chỉ tay về phía một gã đàn ông thấp bé với làn da đen nhẻm, trông như một tên yêu tinh:
**“Nói về người lạ mặt, tôi thấy anh ta trông rất đáng nghi.”**
---
Gã đàn ông thấp bé ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, gần như hét lên:
**“Cậu nói nhảm! Tôi mới không phải! Cậu chính là người thừa ra thì có!”**
Tuy nhiên, gã không dám để lộ cảm xúc quá mức vì sợ vi phạm quy tắc. Dù giận dữ, gã chỉ nghiến răng và cố giữ nét mặt bình tĩnh:
**“Đợi chút! Mọi người nhìn xem, hắn có mái tóc trắng! Tôi chưa từng thấy người nào có tóc trắng trong các buổi tập trung trước đây cả!”**
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Vân Phàm. Quả thực, mái tóc trắng nổi bật của anh là một dấu hiệu quá dễ nhận biết.
---
**“Hắn đúng là người thừa ra!”**
Suy nghĩ này nhanh chóng lan tỏa trong đám đông.
Gã đàn ông thấp bé tự tin hẳn lên, ngẩng cao đầu, giọng đầy thách thức:
**“Hừ! Thấy chưa? Tất cả đều đã nhận ra sự thật rồi!”**
Nhưng Vân Phàm vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, trong khi trong lòng anh âm thầm cười lạnh.
Gã thấp bé đúng khi nghĩ rằng mọi người đều nhận ra anh là kẻ thừa ra. Nhưng điều đó thì sao?
**Nhận ra không có nghĩa là họ sẽ đứng ra giúp gã.**
Vân Phàm hiểu rõ bản chất con người trong thế giới này. Ở đây, mỗi người chỉ quan tâm đến sự an toàn của bản thân. Khái niệm giúp đỡ người khác, vốn là điều bình thường trong xã hội pháp luật, ở đây chỉ là trò cười.
**“Trong một thế giới không có luật lệ, người ta sẽ thể hiện bản chất thật sự của mình.”**
Những quy tắc khắc nghiệt khiến bất kỳ ai cũng phải suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động.
**“Nếu việc chỉ điểm người khác mang lại rủi ro, họ sẽ chọn im lặng.”**
Đám đông đều nhận thức được rằng Vân Phàm vẫn còn ba ngôi sao. Dù họ chỉ điểm anh, hậu quả tệ nhất chỉ là anh mất đi một ngôi sao, không phải mất mạng.
Việc đó không mang lại lợi ích nào cho họ.
---
**Vân Phàm biết rõ: Trong thế giới quy tắc quái đản này, sự sống sót là tất cả.**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro