Ruy băng vàng
Gửi cậu, một chiều mưa.
Cậu vẫn khỏe chứ? Có còn muộn phiền gì trong tim?...
Tớ năm nay đã 18 rồi, khi mà tớ biết đến cậu trong một chiều hạ 14, có làn gió hiu hiu thổi qua mi mắt, mái tóc của tớ. Tớ mong cậu vẫn khỏe, an tâm ở dương trần.
Những giọt nước mắt cho đau buồn giờ đã không còn, nhưng cảm xúc mới lần đầu biết đến cậu vẫn mãi ở đây, in vệt lên tim tớ. 'Những hoài bão, dự định của tuổi xuân thì đã vơi bớt đi qua ngày hôm đó, tôi rất lấy làm tiếc, vũ trụ ơi!'
Những giấc mơ, hoài bão ấy giờ chỉ có thể hóa thành những làn sóng luân hồi không kết thúc, hòa cùng gió tìm về bờ như muốn tìm kiếm ai? Tất cả đều đẹp đẽ đến lạ lùng, dù là ngày hay đêm.
Giờ tớ đã 18, cậu cũng 18 ở hai thế giới cách biệt. Dù ở đâu đi chăng nữa vẫn mong cậu bình an, cậu đã sống rất tốt rồi, giờ ông trời cho cậu hóa thành sao, thành hoa, thành gió,...
Để người đời ngước nhìn, để tỏa hương thơm ngát, để vi vu khắp nơi... tất cả đều đã có sự an bài, nhưng tôi vẫn mong Người dịu dàng với cậu một chút.
"Trên con đường vắng cậu thường hay đi đó,
Có lần vào cậu ngước mắt lên nhìn?
Cậu có nhìn thấy mình đang vẫy tay chào không?
Cậu có thấy mình đang nở nụ cười?"
Từ lời hát vang vọng nơi đáy đại dương, nơi lạnh lẽo không bằng lòng người thế gian.
Nỗi nhớ nhung tựa làn gió cùng ánh dương giấu mình sau 'màn che ánh xanh' liệu có thể thấu hiểu lòng tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro