Sáu Ngón 3
Tôi hút liền ba điếu thuốc mới trấn tĩnh lại được, bèn hỏi Tần Nhất Hằng, vừa rồi hắn có nghe thấy tiếng gào thét hay không? Hắn lắc đầu, bảo đang bận rộn thì đột nhiên nghe tôi hét lớn, quay lại thì thấy tôi đang chạy bán sống bán chết ra ngoài.
Sao có thể như vậy được? Chỉ mình tôi nghe thấy âm thanh đó ư? Theo miêu tả của Sáu ngón thì gã cũng đã từng nghe thấy, tôi và gã có điểm gì giống nhau chăng? Nhưng tôi chắc chắn một điều, lúc kể lại gã đã nói tránh nói giảm nhiều.
Tôi nói cho Tần Nhất Hằng nghe những nghi vấn của mình, hắn im lặng hồi lâu mới đáp, có lẽ âm thanh này không tồn tại, nói rõ hơn, không tồn tại về mặt vật lý. Có điều, hắn cũng không hoàn toàn đồng ý với cách giải thích này, bởi tôi chỉ nghe thấy khi trên người đang có nhiều âm khí. Trước đây hắn đã từng nói, những gì có thể giải thích được thì gọi là khoa học, không thể giải thích được thì gọi là huyền học. Những người nghe được âm thanh bí ẩn, đa số không phải do tưởng tượng, mà do loại âm thanh đó có bước sóng ngắn và phù hợp với họ. Hơn nữa đa số mọi người đều có một nhận thức sai lầm, cho rằng chùa miếu là nơi có thần linh phù hộ, chắc chắn là nơi dương khí nhiều nhất, thực ra hoàn toàn ngược lại. Phật tổ độ chúng sinh, dù có là ma quỷ vẫn sẽ không phân biệt đối xử, cho nên nếu không phải người tu hành thì không nên ở lâu trong chùa.
Nghe Tần Nhất Hằng nói xong tôi mới hiểu được. Thì ra lúc nghe Sáu ngón kể về âm thanh trong nhà, hắn đã đại khái đoán được nguyên do, nhưng cũng không biết chứng thực cách nào, bèn làm một phép thử, dẫn tôi đến lư hương ở chùa để hút âm khí cả tiếng đồng hồ. Chỉ vì muốn biết âm thanh đó có tồn tại hay không mà hắn lấy tôi ra làm vật thí nghiệm. Tuy tôi vô cùng tức giận nhưng việc đã rồi, huống hồ tiền chúng tôi kiếm chính là loại cần liều mạng, dù gì tôi cũng đã đấm vỡ mũi hắn, nên việc này tạm thời không tính toán nữa.
Tần Nhất Hằng lại giải thích, cái chuông kia chính là dùng để dẫn đường cho linh hồn khi đưa đi an táng, dẫn hồn phách của người chết bước vào con đường luân hồi. Người bình thường gặp tiếng chuông này cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu bị ma nhập nghe thấy sẽ khó chịu.
Nói âm thanh trừ tà có lẽ mọi người không hiểu, đơn giản thì ví dụ như tiếng niệm chúa. Âm thanh dùng để trừ tà có nhiều loại, đồ vật hay sinh vật đều có thể tạo ra nói đoạn, hắn liệt kê vài món đồ tạo ra âm thanh trừ tà thường dùng. Tương truyền tiếng bẻ gãy xương cọp cũng có năng lực trừ tà mạnh, có thể gọi ba hồn bảy vía của người bị nhập về, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng lại có hiệu quả kinh người. Tiếp theo chính là tiếng khóc của thiên tử chào đời, nghe nói ân thanh này vừa phát ra, yêu ma ngàn năm đều phải che tai lại. Cả hai loại âm thanh vừa kể đến sợ rằng chúng ta ngày nay không có cơ hội nghe nữa. Loại cuối cùng muốn nghe thì đơn giản hơn, chính là tiếng chuông chùa vào buổi trưa.
Nghe xong, tôi cũng không có thời gian cảm thán sự tinh thâm của huyền học, bởi trước mắt chúng tôi đã xuất hiện một vấn đề nan giải. Nếu tôi có thể nghe thấy tiếng thét thì chứng tỏ trong tòa nhà có một hồn ma đang trú ngụ, chỉ có điều Tần Nhất Hằng đã dùng nhiều cách nhưng vẫn chưa tìm được nó, chuyện này khó giải quyết.
Tôi cùng với Tần Nhất Hằng ngồi trên sàn nhà bàn bạc. Hiển nhiên tôi cũng không nêu ra được ý kiến gì hữu dụng, chỉ đơn giản trò chuyện dăm ba câu. Lát sau tôi để hắn yên tĩnh suy nghĩ, đứng lên châm điếu thuốc rồi đi quanh phòng khách.
Biệt thự vốn đã trống trải, hiện tại không ai nói gì, tôi gần như nghe được cả tiếng tim mình đập. Một lúc sau, Tần Nhất Hằng nói với tôi, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại về tòa nhà này, nhưng vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu, hay là cứ về trước, ngày mai quay lại xem xét kĩ hơn. Tôi đồng ý rồi cùng hắn dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị quay về.
Vì lần này chuẩn bị khá kĩ lưỡng, cộng thêm vừa nãy Tần Nhất Hằng bận rộn khá lâu, những món đồ tôi có thể gọi được tên lẫn những món đồ tôi không biết đều nằm trên đất. Khi thu dọn, tôi bỗng có một cảm giác căng thẳng khó tả, như thể trong căn phòng này có một đôi mắt vẫn đang theo dõi chúng tôi vậy. Tôi không khỏi cảnh giác, khẽ liếc xung quanh. Tuy có thể nhìn thấy đôi chút, nhưng tầm mắt vẫn bị màn đêm che khuất. Quan sát một lát vẫn không phát hiện được gì, nên định nói với Tần Nhất Hằng, nhưng vừa quay sang, đã phát hiện hắn cũng đang dùng ánh mắt ra hiệu với tôi. Điều này khiến tôi càng chắc chắn có kẻ khác đang ở đây. Tôi toát mồ hôi lạnh, muốn hỏi hắn nên đối phó thế nào, tiếc rằng căn phòng quá im ắng dễ bị phát hiện, chỉ còn cách dùng ánh mắt liên tục ra hiệu tôi cũng cảm giác được điều đó.
Tần Nhất Hằng ho nhẹ, tỏ vẻ bình thản, hỏi tôi có nhìn thấy hòn đá Thái Sơn đâu không, rồi nháy mắt lia lịa. Tôi nghĩ thầm, mẹ kiếp, tuy biết hắn đang dương Đông kích Tây, nhưng không báo trước mà hỏi độp một cái, tôi biết đáp lại thế nào.
Tôi đang ngây người thì Tần Nhất Hằng chạy vọt đến lối rẽ kên cầu thang. Hành động quá đột ngột làm tôi không phản ứng kịp. Khi tôi theo ra được đến cầu thang, hắn đã đi lên tầng hai, tôi ở dưới nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, chắc chắn không chỉ có một mình Tần Nhất Hằng! Nhưng kẻ nào lại xuất hiện trong nhà này chứ? Chưa nghĩ ngợi được gì nhiều, tôi đã nghe thấy mở cửa phòng khách. "Ầm" một cái, ghé mắt nhìn ra thì thấy pho tượng Chung Quỳ đổ kềnh như bị ai đẩy.
Tôi đứng trên cầu thang, không biết nên chạy lên hay đi xuống. Hiện thời đối thủ không chỉ có một người, nếu tôi và Tần Nhất Hằng tách ra đối phó, chỉ sợ không có phần thắng. Nghĩ vậy, tôi quyết định chạy lên giúp đỡ hắn. Nhưng vừa xoay người đã thấy Tần Nhất Hằng đi xuống. Hắn bảo tôi, kẻ ở bên trên kia quen thuộc tòa nhà này, hắn đuổi theo cũng chỉ kịp thấy cái bóng. Đang định mở lần lượt từng phòng để kiểm tra thì nghe thấy tiếng động bên dưới nên chạy xuống xem chỗ tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi kể lại chuyện thần Chung Quỳ bị đẩy ngã cho Tần Nhất Hằng nghe, hắn lập tức biến sắc, mặt nhăn như bị, kêu lên không ổn, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, trúng kế rồi, có kẻ muốn phóng thích thứ đang được thần Chung Quỳ trấn giữ!
Tôi chưa thấy Tần Nhất Hằng căng thẳng đến thế bao giờ, tự nhiên cũng đờ đẫn ra. Tần Nhất Hằng đành phải túm lấy tôi, chạy như điên xuống lầu. Chưa ra tới cửa chính, chúng tôi đã đứng sững lại, vì tôi trông thấy rõ ràng một cái bóng đứng ngay ở cửa.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy thực thể của mấy thứ không sạch sẽ, hoặc nói cách khác, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy một thứ giống như thực thể của mấy thứ không sạch sẽ. Tôi nheo mắt lại, nhìn thấy một dáng dấp bất động, nhưng cách ăn mặc phục sức là nam hay nữ tôi lại không thể phân biệt được. Giờ phút này, tôi cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Tần Nhất Hằng, bởi vì khi hắn đứng bên cạnh tôi bầu không khí cũng đã thay đổi. Chúng tôi ở thế giằng co như vậy mất một lúc, không ai dám cử động. Thời gian dường như ngưng đọng, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, không ngờ ngực càng thấy tức nghẹn. Vài giây trôi qua, hoặc có lẽ là vài phút, tóm lại trong tình huống như vậy, khái niệm về thời gian của tôi rối loạn cả rồi, đang lúc thần kinh của tôi căng thẳng đến cực hạn thì cái bóng kia đột ngột biến mất.
Khi nghe thấy Tần Nhất Hằng thở phào, tôi nhận ra mặt mũi mình đã đẫm mồ hôi lạnh. Tần Nhất Hằng nhanh chóng tỉnh táo lại, đầu tiên hắn tìm trong túi chiếc đèn pin rồi bật lên. Thường những chuyến đi như thế này, chúng tôi chẳng mấy khi dùng đèn pin, bởi ánh sáng của nó quá rõ ràng, đêm hôm khuya khoắt lúc ẩn lúc hiện, sẽ gây nhiễu giác quan của hắn, huống chi việc chúng tôi làm có liên quan đến những thứ từ cõi âm, đa số tà vật đều sợ ánh sáng. Chúng sợ ánh sáng không phải vì ánh sáng sẽ xua tan chúng, mà do bọn chúng sẽ theo bản năng ẩn nấp trong bóng tối, việc này giống như người bình thường đều thích tắt đèn khi đi ngủ vậy. Ánh sáng đèn pin rọi quanh mặt đất, có nhiều dấu chân, vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không phân biệt nổi đâu là dấu chân của chúng tôi, đâu là dấu chân của kẻ khác. Tần Nhất Hằng nâng đèn pin, rọi vào bức tượng Chung Quỳ rồi lần mò đi tới.
Tôi lo rằng những kẻ kia sẽ thừa cơ nhảy ra đánh lén, mà trong tay tôi chẳng có đồ vật gì phòng thân, đành móc từ túi của Tần Nhất Hằng ra một cây nến to, dù sao trong bóng tối vật này thoạt nhìn cũng giống một cây gậy, có thể dọa đối thủ, tối thiểu cũng khiến bản thân yên tâm hơn.
Tôi dè dặt đi theo Tần Nhất Hằng. Vừa tới trước tượng Chung Quỳ, hắn đã sững người lại. Tôi thấy hắn bất động, cũng vô thức dừng lại, hỏi xem hắn làm sao vậy.
_______________________
Mọi người cứ comment nhiệt tình nha. Có chỗ nào sai các bạn comment để mình sửa. Cảm ơn vì ủng hộ ❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro