Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiêu đề phần

NHỮNG NGÀY THÁNG ẤY
"Ngày xưa tôi vẫn nghĩ khoảnh khắc đẹp nhất đối với mỗi người là khi ta lớn lên và có tự do, rằng trường học nơi tôi đang đứng chỉ là điểm dừng chân tạm thời trong chuyến hành trình đầy bí ẩn của cuộc đời (...) Nhưng ngày tháng vẫn cứ trở lại để nhắc ta từng là đứa trẻ. Thì ra tuổi học trò mới là đẹp nhất"
Ngày còn ở nhà, đứa nào cũng mong được "bay nhảy" đến lạ, khát khao đến một miền đất mới để dong duổi và khám phá ... Được mấy ngày đầu, đã "gào thét" trong tim nỗi nhớ nhà, muốn trở về với vòng tay của gia đình biết mấy! Càng gặp khó khăn, càng vấp ngã, lại càng thấy mình lạc lõng giữa chốn đông người.
Ngày chia tay bạn bè cấp 3, ai mà chẳng luyến tiếc cho một thời áo trắng đầy mộng mơ như thế. Vào đại học, những tưởng sẽ có những người bạn mới, những tri kỉ đang đợi ở phía trước. Vậy mà rồi, "một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu", ta lại cứ thế độc bước trên một đoạn đường dài.
Làm sao để "tắt nắng đi", để "buộc gió lại", để cho dài "thời trẻ của nhân gian"?
Gửi tuổi thơ con, con mong sao được bé lại, để nép mình dưới những câu chuyện của ngày nhỏ, để chạy nhảy trên những con đường thân quen, để chìm trong những giấc mơ của khoảng trời ngày ấy...
Gửi thầy cô, con mong mình được trở về là đứa học sinh ngày nào, dù có phải học nhiều hơn như thế, dù phải "ghi danh" vào sổ đen nhiều hơn thế, dù vấp ngã nhiều lần hơn nữa ... con vẫn mong được trở lại là con của những ngày tháng ấy.
Gửi bạn tôi, tôi không gọi cậu là "thời thanh xuân" của mình, vì tôi biết tuổi trẻ còn dài lắm, tôi sẽ gọi tên cậu là "thời đẹp nhất của tôi" ...
Những ngày tháng ấy, chúng ta rụt rè làm quen bằng những câu hỏi nhỏ. Và ngày ấy, chúng ta nhận ra nhau là "tri kỷ"!
Nếu không có lũ chúng nó, có lẽ tôi sẽ chẳng còn chút gì đẹp đẽ trong kí ức về tuổi học trò.
Tôi bắt đầu nói nhiều hơn khi ở với chúng, tôi biết thế nào là cảm giác trốn học đi chơi cũng nhờ chúng, biết chạy khỏi tầm mắt cô hiệu trưởng những lần đi học muộn là học từ chúng, có ý thức "tự giác" khi thức dậy lúc đồng hồ điểm 7h46p sáng (trong khi 7h45 vào lớp) cũng là tác phẩm của tôi và chúng : "Xin cô cho tao nghỉ vì bị đau bụng, mày ở nhà chăm tao, rồi ngủ tiếp ^^", thế đấy =)))
Thời đẹp nhất của tôi, có lẽ là năm học cuối cấp?
Tôi nhớ những ngày đầu thu tháng 9, chúng tôi chẳng thể tin rằng mình đã là học sinh cuối cấp, ngày tựu trường, vẫn tung tăng bay nhảy, có lẽ, những đứa trẻ ngày đó chẳng thể nghĩ: đó là ngày khai giảng cuối cùng chúng tôi được bên nhau như thế. Có ai tò mò: cuộc sống của chúng tôi – những đứa học sinh cuối cấp, như thế nào?
Đơn điệu vì gói gọn trong "trường học – lớp học thêm – sách vở" ư? Tôi không thể thấy nó nhàm chán đâu, vì tôi có lũ bạn cùng ngêu ngao từng câu hát trên quãng đường đi học, vì tôi không thể nào buồn ngủ khi hai đứa bạn cùng phòng đánh nhau chạy khắp hành lang kí túc xá vào giữa đêm, vì chúng nó hẹn nhau ném bóng nước khi trời gần sáng, rồi lại cùng đi dọn xác bóng vì sợ bị phát giác, vì vào những dịp 6/4, 8/5 ... lại cùng ở lại trang trí lớp như vườn hoa dân chủ của lớp mầm non, vì tôi chợt nhận ra mình can đảm biết mấy khi 1-2 giờ sáng vẫn lang thang trên hành lang lớp học, vì vui lắm những lần trời mưa phùn và mấy đôi "tông lào" hợp thời của chúng tôi lại khiến chủ của chúng được chơi cầu trượt ê ẩm, ngày ấy mình đau, nhưng lũ chúng nó thì cười hả hê lắm, vì chúng tôi ngoan đến mức bùng thi để chuẩn bị cho trận đại chiến ngày cuối năm ...
Lớp 12, mong được đến những giờ trống tiết, chẳng phải để học, chỉ là để nói chuyện nhiều hơn, lưu giữ nhiều hơn.
Lớp 12, chẳng mong đến những kì thi, vì biết lúc ấy sắp xa nhau rồi.
Lớp 12, thì kẻ địch cũng thành đồng đội, sự thù hằn cũng chuyển thành tình làng nghĩa xóm.
Lớp 12, là những trang lưu bút viết vội, là tình cảm đến lúc được chuyển sang hình thái của câu chữ.
Lớp 12, tôi thật sự không còn từ nào để diễn tả ngoài hai chữ "tuyệt vời"!
Đó là quãng thời gian đẹp nhất mà tôi có được: Có bước đến thành công, có nếm trải thất bại, có nỗ lực, có lo lắng, có hy vọng, nhưng tuyệt vọng, rồi lại hy vọng nhiều hơn nữa.
Đó cũng là hoài niệm lớn nhất của tôi sau khi đã bước chân vào cánh cổng đại học. Dù không phải bức tranh đan dệt từ chỉ một màu hồng tươi sáng, dù không làm nên một áng thơ tình ngọt ngào đáng yêu nào đó đáng ra nên có ở lứa tuổi học trò, dù đôi khi có những mệt mỏi hay gục ngã,... tôi vẫn muốn có một vé trở về ngày ấy ...
"Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ?
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: