CHƯƠNG 4 BỨC TRANH KHÔNG MÀU ("𝑻𝒉𝒆 𝑷𝒊𝒄𝒕𝒖𝒓𝒆 𝒐𝒇 𝑫𝒐𝒓𝒊𝒂𝒏 𝑮𝒓𝒂𝒚")
Những ngày tiếp theo, Lâm An Vy bắt đầu nhận ra rằng, cuộc sống của cô giống như một bức tranh không màu. Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa, không có sắc thái, không có cảm xúc. Cô vẫn đi dạy, vẫn về nhà, vẫn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ với những bức tranh chưa hoàn thiện. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi. Minh Dương xuất hiện trong tâm trí cô nhiều hơn cô mong muốn. Không phải theo cách lãng mạn hay bối rối, mà là theo cách một người từng chạm vào góc khuất nào đó trong lòng cô, khiến nó lay động dù cô không hề mong muốn điều đó.
Những mảnh vỡ trong quá khứ vẫn còn đó, nhưng chúng không còn ám ảnh cô như trước. Cô bắt đầu vẽ lại, không phải để chạy trốn, mà để đối mặt với chính mình. Cô không còn cảm thấy mình là một người đứng ngoài cuộc sống nữa. Cô bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ, cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải có ý nghĩa lớn lao. Đôi khi, chỉ cần những khoảnh khắc nhỏ bé, những sự đồng cảm, cũng đủ để khiến cô cảm thấy mình đang sống.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào bức tranh chưa hoàn thiện trên giá vẽ. Cô cảm thấy như mình đang vẽ chính cuộc đời mình – một cuộc đời không có màu sắc, không có cảm xúc, chỉ là sự tồn tại đơn thuần. Nó không có màu sắc rực rỡ, không có những đường nét sống động. Nó chỉ là một bức tranh không màu, với những đường nét mờ nhạt, như thể nó đang cố gắng kể một câu chuyện mà không ai có thể hiểu được
Cô nhớ lại lời của Minh Dương: "Cậu giống như một bức tranh chưa hoàn thiện."
Cô tự hỏi, liệu mình có thể hoàn thiện bức tranh này không? Liệu cô có thể tìm lại màu sắc cho cuộc đời mình?
Cô nhớ đến cuốn tiểu thuyết "The Picture of Dorian Gray" mà cô đã đọc từ lâu. Bức tranh của Dorian Gray là nơi chứa đựng tất cả những tội lỗi và sự tha hóa của anh ta, trong khi bản thân anh ta vẫn giữ được vẻ ngoài hoàn hảo. Cô tự hỏi, liệu bức tranh của cô có phải là nơi chứa đựng tất cả những nỗi đau và sự trống rỗng mà cô đã giấu kín trong lòng? Liệu nó có phải là một phiên bản khác của cô, một phiên bản không màu, không cảm xúc, chỉ tồn tại mà không thực sự sống?
Cô đứng dậy, bước lại gần bức tranh. Cô chạm vào những đường nét mờ nhạt, như thể cố gắng cảm nhận được những gì nó đang cố gắng nói. Nhưng không có gì. Nó chỉ là một bức tranh không màu, một bức tranh không có linh hồn.
Cô quyết định sẽ hoàn thiện nó. Cô lấy bút vẽ, bắt đầu thêm vào những nét chấm phá, những mảng màu nhẹ nhàng. Cô không biết mình đang vẽ gì, nhưng cô cảm thấy như mình đang giải phóng chính mình khỏi những xiềng xích của quá khứ. những bức tranh cô vẽ không còn chỉ là những mảng màu tối và u ám. Một cách vô thức, cô đã thêm vào đó những nét chấm phá nhẹ nhàng, những mảng sáng le lói giữa bóng tối. Cô không cố ý, nhưng có lẽ, đó là cách trái tim cô phản ứng lại với những gì đang diễn ra xung quanh. Mỗi nét vẽ là một bước đi ra khỏi những ngày không tên, những ngày mà cô chỉ tồn tại chứ không thực sự sống.
Khi cô hoàn thành, cô lùi lại một bước, nhìn vào bức tranh. Nó vẫn không có màu sắc rực rỡ, nhưng giờ đây, nó đã có một chút gì đó sống động. Những đường nét mờ nhạt đã được thay thế bằng những nét chấm phá nhẹ nhàng, như thể bức tranh đang cố gắng kể một câu chuyện mới, một câu chuyện về sự hồi sinh.
Cô nhận ra rằng, có lẽ đây chính là bước đầu tiên để cô tìm lại chính mình. Bức tranh không màu đã bắt đầu có một chút màu sắc, và cô cũng vậy. Cô đã bắt đầu cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình, bắt đầu nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải có ý nghĩa. Đôi khi, chỉ cần chúng ta sống và cảm nhận thôi, đó đã là một điều kỳ diệu.
Cô nhìn lại bức tranh một lần nữa, và lần này, cô mỉm cười.
Một buổi chiều, cô quyết định trở lại quán cà phê nơi cô và Minh Dương từng gặp nhau. Quán vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng lần này, cô không cảm thấy sự trống rỗng như trước. Cô ngồi xuống, gọi một ly cà phê đen, và lấy ra cuốn sổ ký họa của mình. Những nét vẽ của cô bắt đầu thay đổi. Không còn là những đường nét u ám, mờ nhạt, mà là những nét chấm phá nhẹ nhàng, như thể cô đang cố gắng tìm lại những mảnh ghép đã mất của chính mình.
Cô nhớ đến câu nói của Minh Dương: "Đôi khi, chỉ cần chúng ta sống và cảm nhận thôi, đó đã là một điều kỳ diệu." Cô tự hỏi, liệu mình có đang cảm nhận được điều gì đó không? Liệu những nét vẽ của cô có phải là cách cô đang cố gắng sống lại, dù chỉ là một chút?
Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Cậu lại ngồi một mình à?"
Cô ngẩng lên, thấy Minh Dương đứng đó, tay cầm một cuốn sách. Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhưng không hề xâm phạm.
"Tôi tình cờ đi ngang qua và thấy cậu ở đây. Nghĩ là cậu có thể muốn một người bạn."
An Vy khẽ gật đầu, không từ chối. Minh Dương ngồi xuống đối diện cô, đặt cuốn sách lên bàn. Cô liếc nhìn tựa đề: "The Picture of Dorian Gray".
"Cậu đang đọc cuốn này?" Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
"Ừ, tôi vừa mới đọc lại." Anh đáp, giọng trầm ấm. "Cậu biết không, tôi luôn thấy mình giống Dorian Gray trong một cách nào đó. Anh ta có một bức tranh chứa đựng tội lỗi và nỗi đau của mình, còn bản thân anh ta thì vẫn giữ được vẻ ngoài hoàn hảo. Tôi cũng vậy, tôi như một bức tranh không màu vậy."
An Vy im lặng, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô nhìn vào cuốn sách, rồi nhìn lại bức tranh chưa hoàn thiện trong cuốn sổ của mình. Có lẽ, cô cũng giống như vậy. Cô đã giấu đi tất cả những nỗi đau, những mất mát, và để chúng tích tụ lại, tạo thành một bức tranh không màu trong tâm hồn mình.
"Cậu biết không," cô bắt đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy xúc động, "tôi cũng có một bức tranh không màu. Nó là nơi chứa đựng tất cả những gì tôi không dám đối mặt. Nhưng gần đây, tôi bắt đầu thêm vào đó những nét chấm phá, những mảng màu nhẹ nhàng. Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng có lẽ, đó là cách tôi đang cố gắng sống lại."
Minh Dương nhìn cô, ánh mắt đầy đồng cảm. "Cậu không cần phải biết mình đang làm gì. Đôi khi, chỉ cần chúng ta bắt đầu, đó đã là một bước tiến lớn rồi."
Họ ngồi đó, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá vàng rơi lả tả, tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng đượm buồn. An Vy cảm thấy như mình đang được kết nối với một thế giới mà cô đã từ chối từ lâu.
Những ngày sau đó, An Vy bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống – những điều mà trước đây cô chưa từng thực sự cảm nhận. Tiếng lá xào xạc dưới chân mỗi khi cô đi dạo về nhà, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ vào mỗi buổi sáng, mùi cà phê ấm áp len lỏi trong không gian quán quen thuộc. Dường như thế giới xung quanh cô vẫn thế, nhưng có một thứ gì đó đã thay đổi. Hoặc có lẽ, chính cô là người đã đổi thay.
Minh Dương không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng mỗi khi anh đến, sự hiện diện ấy luôn để lại một dư âm dịu dàng. Đôi khi, anh chỉ đơn giản gửi cho cô một bức ảnh về bầu trời hoàng hôn với dòng tin nhắn ngắn gọn: "Chiều nay đẹp quá." Có khi là một cuốn sách anh nghĩ rằng cô sẽ thích, đặt ngay ngắn trên bàn với một tờ giấy nhỏ: "Một chút màu sắc cho thế giới của cậu."
An Vy không biết mình có đang bước vào một điều gì đó mới mẻ hay không, nhưng cô biết rằng mình không còn cảm thấy trống rỗng như trước nữa. Một ngày nọ, cô quyết định hoàn thành bức tranh dang dở trong cuốn sổ ký họa của mình. Không còn những nét bút do dự, không còn những khoảng trắng vô định. Cô vẽ thêm những đường nét mạnh mẽ hơn, tô thêm những mảng màu ấm áp hơn. Khi cô đặt bút xuống, bức tranh không còn là một bức tranh không màu nữa. Bức tranh của An Vy không còn chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà là một hành trình sống. Một hành trình, nơi cô không chỉ khám phá thế giới mà còn khám phá chính mình, tìm lại những gì đã mất và tiếp tục sống, dù cho đó có là những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để làm nên sự kỳ diệu của cuộc sống. Nó vẫn nhẹ nhàng, vẫn có chút u buồn, nhưng giờ đây, nó đã có sự chuyển động, có hơi thở, có một câu chuyện đang dần hình thành.
Một buổi tối mùa thu, khi gió thổi se lạnh qua từng con phố, An Vy quyết định rời khỏi căn phòng quen thuộc của mình. Cô bước ra ngoài, lang thang vô định qua những con đường rợp bóng đèn vàng. Cô không có đích đến, nhưng cô cảm thấy mình đang đi về một nơi nào đó – một nơi gần hơn với chính cô, gần hơn với những gì cô từng đánh mất.
Và rồi...
Những bước chân của An Vy nhẹ nhàng trên con đường lát gạch, tiếng giày cô khẽ lạo xạo hòa cùng tiếng gió thổi qua những tán cây. Đêm thu mang theo hơi lạnh se sắt, nhưng cô không cảm thấy lạnh. Có lẽ, sự ấm áp từ bên trong đang dần lan tỏa, xua tan đi cái giá buốt mà cô từng quen thuộc. Cô đi qua những con phố nhỏ, nơi ánh đèn vàng chiếu xuống tạo thành những vệt sáng mờ ảo, như những nét vẽ trên một bức tranh sống động. Cô dừng lại trước một cửa hàng sách cũ, nơi ánh sáng từ cửa kính lọt ra ngoài, rọi lên những cuốn sách xếp chồng lên nhau. Cô nhìn vào đó, và bất chợt nhớ đến cuốn "The Picture of Dorian Gray" mà Minh Dương đã nhắc đến. Cô tự hỏi, liệu có phải mỗi người đều mang trong mình một "bức tranh" riêng, một phiên bản khác của chính mình, nơi chứa đựng những góc khuất, những nỗi đau, và cả những khát khao chưa được thổ lộ?
Cô bước vào cửa hàng, tiếng chuông cửa kêu leng keng nhẹ nhàng. Không gian bên trong ấm áp, ngập tràn mùi giấy cũ và mực in. Cô lướt qua những kệ sách, ngón tay khẽ chạm vào những bìa sách đã phai màu theo thời gian. Rồi cô dừng lại trước một cuốn sách có tựa đề "Những mảnh ghép của tâm hồn". Cô cầm lên, lật giở từng trang, và bất chợt nhận ra rằng, cuộc đời cô cũng giống như những mảnh ghép ấy – có những mảnh vỡ, những khoảng trống, nhưng cũng có những mảnh ghép mới đang chờ được tìm thấy. Cô mỉm cười, cảm giác như mình vừa khám phá ra một điều gì đó sâu sắc hơn về chính mình.
Khi cô bước ra khỏi cửa hàng, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới ánh đèn đường. Minh Dương. Anh đang đứng đó, tay cầm một chiếc lá vàng, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. An Vy bước lại gần, khẽ gọi tên anh. Minh Dương quay lại, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt.
"Tôi biết cậu sẽ đến đây," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Có lẽ, chúng ta đều đang tìm kiếm điều gì đó giống nhau."
An Vy không trả lời ngay, cô chỉ nhìn anh, rồi nhìn xuống chiếc lá vàng trong tay anh. "Cậu biết không," cô bắt đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy xúc động, "tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình chỉ là một bức tranh không màu. Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ, màu sắc không phải lúc nào cũng cần phải rực rỡ. Đôi khi, chỉ cần một chút ánh sáng le lói, một chút ấm áp, cũng đủ để làm nên sự khác biệt."
Minh Dương nhìn cô, ánh mắt đầy đồng cảm. "Cậu đúng đấy. Cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải hoàn hảo. Đôi khi, chính những vết nứt, những mảnh ghép không trọn vẹn, lại tạo nên vẻ đẹp riêng của nó."
Họ cùng nhau đi dọc con phố, tiếng bước chân hòa vào nhịp điệu của đêm thu. An Vy cảm thấy như mình đang được kết nối với một thế giới mà cô đã từng xa lạ. Cô nhìn lên bầu trời, nơi những ngôi sao lấp lánh như những nốt nhạc trên bản giao hưởng vũ trụ. Cô tự hỏi, liệu có phải mỗi ngôi sao kia cũng mang trong mình một câu chuyện, một hành trình riêng, giống như cô?
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta đều là những người kể chuyện không?" Minh Dương đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng. "Mỗi người chúng ta đều đang viết nên câu chuyện của chính mình, bằng những nét vẽ, những nốt nhạc, hay đơn giản chỉ là bằng cách sống."
An Vy khẽ gật đầu. "Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Những câu chuyện của tôi dường như luôn bị gián đoạn, không có hồi kết."
Minh Dương mỉm cười. "Cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Câu chuyện của cậu không cần phải có hồi kết. Đôi khi, chính những khoảng trống, những điều chưa hoàn thiện, lại khiến câu chuyện trở nên đặc biệt."
Họ dừng lại trước một công viên nhỏ, nơi những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất. An Vy ngồi xuống một chiếc ghế dài, Minh Dương ngồi bên cạnh. Cô nhìn ra xa, nơi ánh đèn thành phố hòa vào bóng tối, tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng đượm buồn. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới – một thế giới của quá khứ, nơi cô từng chôn giấu những nỗi đau, và một thế giới của hiện tại, nơi cô đang dần tìm lại chính mình.
"Cậu biết không," cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy xúc động, "tôi đã từng sợ phải đối mặt với chính mình. Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ, đối mặt với những góc khuất trong lòng mình không phải là điều đáng sợ. Đó là cách để chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân, và tìm thấy sự bình yên."
Minh Dương nhìn cô, ánh mắt đầy trìu mến. "Cậu đã thay đổi rất nhiều. Tôi có thể cảm nhận được điều đó."
An Vy mỉm cười. "Có lẽ vậy. Nhưng tôi biết rằng, hành trình này vẫn còn dài. Và tôi không biết mình sẽ đi đến đâu, nhưng tôi biết rằng, tôi không còn muốn dừng lại nữa."
Họ ngồi đó, cùng nhau lắng nghe tiếng gió thổi qua những tán cây, tiếng lá xào xạc dưới chân, và tiếng nhịp tim của chính mình. An Vy cảm thấy như mình đang được kết nối với một thế giới mà cô đã từng xa lạ. Cô nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng cần phải có ý nghĩa lớn lao. Đôi khi, chỉ cần những khoảnh khắc nhỏ bé, những sự đồng cảm, cũng đủ để khiến cô cảm thấy mình đang sống.
Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng, bức tranh cuộc đời mình đã bắt đầu có màu sắc. Không phải là những màu sắc rực rỡ, chói lóa, mà là những màu sắc nhẹ nhàng, ấm áp, như những nét chấm phá trên một bức tranh đang dần hoàn thiện. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết rằng, mình đang đi đúng hướng. Và đó là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro