CHƯƠNG 2: ÁNH SÁNG CUỐI CON HẺM (𝑪𝒊𝒕𝒚 𝒐𝒇 𝑨𝒏𝒈𝒆𝒍𝒔)
Lâm An Vy đã không định quay lại quán cà phê đó. Cô nghĩ rằng buổi chiều gặp gỡ Minh Dương chỉ là một sự tình cờ, một khoảnh khắc thoáng qua trong cuộc sống bận rộn của mình. Nhưng rồi, cô lại thấy mình bước vào "Ánh Sáng Cuối Hẻm" vào một buổi tối mưa.
Buổi sáng hôm đó, ánh nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng của cô. Cái cảm giác bình yên ấy kéo dài trong lòng một cách kỳ lạ.
Ánh nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng của cô. Cái cảm giác bình yên ấy kéo dài trong lòng một cách kỳ lạ. Cô không thể phủ nhận rằng, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, cuộc trò chuyện với Minh Dương đã khiến cô cảm thấy như mình đang bước ra khỏi lớp vỏ bọc bấy lâu nay.
Cô chuẩn bị ra ngoài, bước đến con hẻm quen thuộc để bắt xe buýt. Mặc dù con hẻm đó rất nhỏ và bình dị, nhưng hôm nay nó lại mang đến cho cô một cảm giác lạ lùng, như thể mọi thứ đều có ý nghĩa riêng. Ánh sáng vàng từ buổi sáng xuyên qua các ngóc ngách của con hẻm, tạo nên một đường sáng dài và ấm áp. Con hẻm ấy, bình thường chỉ là nơi cô đi qua mỗi ngày, giờ lại trở thành một khoảnh khắc đầy cảm xúc.
Cô bước nhanh qua con hẻm, đôi mắt bất chợt lướt qua những chiếc cây xanh dọc hai bên đường. Những bóng đổ dài trên mặt đất như những vệt ký ức mờ nhạt, như thể tất cả những gì cô đã sống, đã trải qua đều không thể xóa nhòa, dù cô đã cố gắng quên đi. Những chiếc lá rung rinh dưới ánh sáng tạo nên những bóng đổ đẹp đẽ, như những mảnh vỡ của quá khứ cô vẫn đang cố gắng lắp ghép lại.
Điều kỳ lạ là, khi những ánh sáng bắt đầu lóe lên giữa những bóng tối của con hẻm, cô lại có cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã rẽ lớn, nơi mà cô có thể lựa chọn bước tiếp hay dừng lại. Nhưng bước tiếp đến đâu? Cô không biết.
Đột nhiên, cô nhớ lại câu nói của Minh Dương đêm qua: "Cậu có vẻ giống một bức tranh chưa hoàn thiện."
Lâm An Vy khẽ thở dài. Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu cô. Cô ghét cảm giác bị nhìn thấu, nhưng lại không thể phủ nhận rằng có một phần nào đó trong cô thực sự muốn khám phá chính mình.
Vào lúc ấy, chiếc xe buýt cuối cùng của sáng nay xuất hiện ở đầu con hẻm. Cô bước lên, những suy nghĩ vẫn lẩn quẩn trong đầu. Tuy nhiên, một phần trong cô lại cảm thấy nhẹ nhõm, như thể mình đang bước ra từ một đoạn đường tối tăm và có thể tìm thấy ánh sáng ở đâu đó phía trước.
Minh Dương sẽ không là người duy nhất xuất hiện trong cuộc đời cô. Nhưng có lẽ, anh ta là người đầu tiên khiến cô cảm thấy rằng, có lẽ những mảnh vỡ của quá khứ không phải là điều cần phải trốn tránh. Đôi khi, việc để lại một khoảng trống để chúng ta có thể tái tạo, chữa lành, lại là cách duy nhất để chúng ta tìm thấy chính mình.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi khi, một ánh sáng nhỏ bé cuối con hẻm có thể đủ để soi sáng cả một hành trình dài, không có điểm đến.
Vừa bước vào quán cà phê, không gian bên trong ấm áp, với ánh đèn vàng dịu và mùi cà phê thơm ngát. Cô nhìn quanh, hy vọng sẽ không gặp lại chàng trai kỳ lạ đó. Nhưng số phận dường như không muốn cô được yên. Cô thấy Minh Dương đang ngồi ở góc quen thuộc, mắt dán vào cuốn sách. Cô không hẳn là đã muốn gặp anh, nhưng không hiểu sao đôi chân cô lại dẫn lối đến đây, có lẽ cô sống bằng thói quen, bằng nhịp điệu quen thuộc đến mức đôi khi quên mất mình đã đi qua nó thế nào. Không gian vẫn giữ được sự tĩnh lặng như lần đầu gặp gỡ, nhưng có gì đó đã thay đổi. Nhưng ý nghĩa đầu tiên xuất hiện trong đầu khi nhìn thấy anh ta là vờ như không quen tìm một góc khác ngồi vậy.
Nhưng Minh Dương ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, nụ cười trên môi vẫn ấm áp như lần trước. "Cậu đến sớm hơn hôm qua đấy," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự tò mò.
"Tôi biết cậu sẽ quay lại." Minh Dương cười, như thể đã đoán trước được điều đó.
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn đối diện. Cô cảm thấy mình không còn cần phải giải thích nhiều, bởi sự im lặng giữa họ đã trở thành một phần của mối quan hệ này. Lần này, cô không mang theo cuốn sổ ký họa. Thay vào đó, cô chỉ muốn ngồi yên, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tìm chút bình yên trong tâm trí.
"Cậu không vẽ hôm nay à?" Minh Dương hỏi, giọng nhẹ nhàng như sợ làm phiền cô.
"Không." Cô đáp ngắn gọn.
"Tiếc thật. Tôi thích xem cậu vẽ."
Cô lặng im không đáp lại.
Anh ta không thúc ép, không hỏi về những chuyện mà cô không muốn nói, và cô cảm thấy một chút gì đó yên lòng. Minh Dương không vội vàng, chỉ ngồi đó với cuốn sách, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Không phải là sự tò mò thông thường mà là sự chăm chú, như thể anh đang cố gắng hiểu một thứ gì đó rất sâu sắc mà cô chưa bao giờ bộc lộ. Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy bình tĩnh đến vậy khi ở gần anh.
"Mấy ngày nay, cậu vẽ nhiều không?" Anh cất tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Vẽ một chút thôi," cô trả lời, giọng lạnh lùng nhưng không thiếu chút ấm áp.
An Vy nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Cậu thực sự không có gì để làm sao? Cứ phải quan sát người khác như vậy?"
Minh Dương nhún vai. "Tôi thích quan sát. Và tôi nghĩ cậu là một người thú vị."
"Tôi không thú vị như cậu nghĩ."
"Chắc chắn là có. Cậu giống như một cuốn sách chưa được mở ra."
Câu nói của anh khiến cô bất giác rùng mình.
"Cậu không sợ mình sẽ thất vọng sao?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
"Không. Vì tôi tin rằng mỗi người đều có một câu chuyện đáng để kể. Và câu chuyện của cậu, tôi muốn được nghe."
An Vy im lặng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đường phản chiếu trên những vũng nước mưa. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là quá khứ đầy những vết thương chưa lành, và một bên là tương lai mờ ảo mà cô chưa dám bước tới.
" Vậy rồi dạo này cậu vẽ gì thế? Sao hôm nay không mang tập vẽ theo?" anh tò mò hỏi.
"Vẽ một chút thôi, những thứ xung quanh" cô trả lời, giọng lạnh lùng "Không phải ai cũng thích những thứ mình vẽ."
Minh Dương mỉm cười, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm: "Cậu nghĩ vẽ là để người khác thích à? Không phải chỉ đơn giản là để cậu cảm thấy thoải mái sao?"
An Vy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, Minh Dương đang nói về điều gì đó lớn lao hơn rất nhiều so với những câu chuyện nhỏ mà cô hay nghĩ đến. Anh nói về việc sống cho chính mình, không phải cho những người ngoài cuộc.
Cô lặng lẽ thở dài. "Tôi vẽ vì tôi thích, nhưng không phải ai cũng hiểu nó. Cũng giống như cách mà tôi sống. Đôi khi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm những điều mình làm."
Minh Dương không vội trả lời. Anh chỉ ngồi im lặng, ánh mắt dõi theo cô như thể đang lắng nghe một câu chuyện không cần lời. Cái sự im lặng của anh khiến cô không cảm thấy bị áp lực, không cảm thấy phải giải thích mọi thứ trong cuộc đời mình. Và đó chính là điều làm cô cảm thấy kỳ lạ.
"Đôi khi," anh bắt đầu, giọng chậm rãi và ấm áp, "mọi thứ không cần phải hiểu. Chúng ta chỉ cần sống và cảm nhận thôi."
Cô khẽ sững người lại. Có gì đó trong câu nói của anh khiến cô cảm thấy như một khối đá lớn đang dần được nhẹ nhàng gỡ bỏ khỏi vai mình. Dường như một phần trong cô đã thở phào, như thể đây chính là lời khuyên cô cần để bắt đầu chấp nhận những mảnh vỡ của quá khứ. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn cảm thấy những vết nứt trong lòng mình là những thứ cần phải che giấu. Những mảnh vỡ đó không cần phải hoàn hảo, vì chính chúng mới tạo nên con người thật sự của cô.
Cô bình tĩnh rất nhanh và đáp "Ừ", hờ hững và không có ý định duy trì cuộc đối thoại.
Bầu không khí lại im lặng. Nhưng có vẻ Minh Dương lại không thích sự tĩnh lặng này, cậu hỏi " Sao cậu lại im lặng rồi? Cậu không có gì muốn hỏi mình hay muốn kể gì sao?"
" Tôi không biết hỏi gì, kể gì", cô hờ hững đáp
"Vậy thì hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất." Minh Dương mỉm cười. "Chẳng hạn, tại sao cậu lại thích ngồi ở đây?"
Cô nhìn anh, rồi lại nhìn xung quanh quán cà phê. "Vì nơi này... yên tĩnh. Ở đây, tôi có thể là chính mình mà không cần phải giả vờ."
"Vậy cậu thường giả vờ điều gì?"
Câu hỏi của anh khiến cô bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ai đó sẽ hỏi mình điều đó.
"Rất nhiều thứ." Cô thở dài. "Giả vờ rằng tôi ổn...", cô trả lời lấp lửng rồi im lặng.
Minh Dương nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy thấu hiểu. "Cậu biết không, đôi khi chúng ta cần phải ngừng giả vờ. Chỉ cần là chính mình, dù điều đó có khó khăn đến đâu."
An Vy cảm thấy trái tim mình khẽ rung lên. Có một điều gì đó trong lời nói của anh khiến cô cảm thấy được an ủi.
Và từ giây phút ấy, Lâm An Vy biết rằng, cô đã bắt đầu một hành trình mới. Một hành trình không phải để tìm kiếm câu trả lời, mà là để tìm ra chính mình trong những mảnh vỡ của quá khứ và những điều chưa hoàn thiện trong cuộc sống.
Buổi tối hôm ấy, họ ngồi lại với nhau lâu hơn dự định. Minh Dương kể cho cô nghe về những chuyến đi của mình, về những quán cà phê nhỏ mà anh đã từng ghé qua, và về những con người anh đã gặp. An Vy lắng nghe, đôi khi mỉm cười, đôi khi trầm ngâm. Cô nhận ra rằng, có lẽ đây là lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình thực sự được lắng nghe.
Khi cơn mưa tạnh, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cậu sẽ quay lại chứ?" Minh Dương hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
"Tôi cũng chưa biết." nói rồi cô rời đi, để lại anh trong không gian ấm áp của quán cà phê.
Bước đi dưới phố đêm, cô tự hỏi liệu đây có phải là khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ.
Ánh sáng cuối con hẻm vẫn le lói, như một lời hứa về những điều kỳ diệu sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro