Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vết Nứt Của Quá Khứ

Đỗ Thị Hà không nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy bối rối như thế này là khi nào. Kể từ cuộc trò chuyện ở quán cà phê với Lương Thuỳ Linh, tâm trí cô lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh và những lời nói của người hàng xóm kỳ lạ ấy. Linh như một cuốn sách khó đoán, mà Hà dù không muốn, lại cứ vô thức lật từng trang.

Hôm nay, Hà quyết định ra ngoài dạo phố, hy vọng không gian tấp nập và ồn ào của thành phố sẽ giúp cô quên đi những suy nghĩ rối ren. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng khu trọ, cô lại gặp Linh.

Linh đang đứng bên chiếc xe máy của mình, đôi tay lấm lem màu sơn. Trên mặt đất là một tấm bảng gỗ lớn, được vẽ dang dở với những nét phác thảo trừu tượng.

"Cô lại đi đâu đấy?" Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn luôn mang vẻ sắc bén nhưng cũng đầy thân thiện.

"Không liên quan đến cô." Hà trả lời nhanh, nhưng đôi mắt cô lại không rời khỏi tấm bảng gỗ.

Linh nhìn theo ánh mắt của Hà, mỉm cười. "Cô thấy sao? Đây là tác phẩm mới của tôi."

"Tôi không hiểu." Hà lắc đầu, thẳng thắn đáp.

"Không sao. Nghệ thuật không phải để hiểu. Nó là để cảm nhận." Linh nhún vai, sau đó chỉ vào chiếc xe máy của mình. "Nhưng hiện tại thì tôi gặp vấn đề khác. Xe tôi chết máy rồi."

Hà không định nói gì, định bước đi nhưng Linh gọi với theo.

"Này, cô không định giúp tôi thật sao?"

"Cô nghĩ tôi là thợ sửa xe à?" Hà quay lại, nhướn mày.

"Không. Nhưng cô trông giống người sẽ không bỏ mặc người khác trong lúc khó khăn." Linh nháy mắt.

Hà thở dài, nhưng cuối cùng vẫn tiến lại gần. Sau một hồi lay hoay kiểm tra, cô phát hiện xe của Linh bị hỏng bugi. "Cái này tôi không sửa được. Cô nên gọi thợ."

"Thợ thì phải đợi lâu. Hay cô cho tôi đi nhờ?" Linh đề nghị, giọng nói nửa đùa nửa thật.

"Đi đâu?"

"Ra phố, hít thở không khí một chút. Tôi hứa sẽ không làm phiền cô."

Hà lưỡng lự. Cô không hiểu tại sao mình lại đồng ý, nhưng vài phút sau, Linh đã ngồi phía sau cô trên chiếc xe máy cũ kỹ của mình.

Hai người dừng lại một quán ăn ven đường. Linh chỉ vào món bánh cuốn trong thực đơn, vẻ mặt háo hức như một đứa trẻ.

"Cô thích bánh cuốn à?" Hà hỏi, không giấu được sự tò mò.

"Ừ. Tôi có thể ăn món này cả tuần mà không chán." Linh đáp, rồi gọi thêm một phần cho Hà.

Khi món ăn được mang ra, Linh vừa ăn vừa kể những câu chuyện hài hước về những lần cô đi du lịch, những con người kỳ lạ mà cô gặp. Hà chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng không nói gì nhiều.

"Cô luôn như thế này à?" Linh đột nhiên hỏi.

"Như thế nào?"

"Im lặng. Lạnh Lùng. Như thể cô đang xây một bức tường vô hình giữa mình và thế giới."

Hà đặt đũa xuống, ánh mắt trầm xuống. "Không phải chuyện của cô."

"Có lẽ không phải. Nhưng tôi tò mò. Cô trong như người đã trãi qua nhiều thứ, nhiều hơn cái tuổi của cô."

Hà không đáp. Cô nhìn ra đường, nơi dòng người qua lại tấp nập.

"Tôi không ép cô kể." Linh nói, giọng dịu hơn. "Nhưng đôi khi, nói ra cũng là một cách để nhẹ lòng."

Một lúc sau, Hà lên tiếng, giọng nói nhỏ như thì thầm. "Tôi không có gì để kể. Chỉ là... có những điều tôi muốn quên, nhưng không thể."

Linh im lặng, ánh mắt chuyển sang vẻ cam thông. "Quá khứ không thể thay đổi. Nhưng nó cũng không nên là thứ định nghĩa con người chúng ta. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Hà không trả lời. Linh cũng không nói thêm gì nữa. Hai người rời quán ăn trong sự im lặng, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi.

Tối hôm đó, Hà ngồi bên cửa sổ, nhìn sang căn hộ đối diện. Linh không ở đó. Căn phòng tối om, không còn ánh sáng vàng quen thuộc.

Hà chợt nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của Linh, đến mức khi Linh vắng mặt, cô cảm thấy trống trải.

Lúc ấy, điện thoại cô rung lên, Một tin nhắn từ Linh.

"Cảm ơn vì hôm nay. Cô là một người tốt, dù cô không muốn thừa nhận."

Hà nhìn chằm chằm vào tin nhắn, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Cô không trả lời, nhưng cô biết, có một điều gì đó giữa cô và Linh đang bắt đầu thay đổi.

Trong góc tối của ký ức, Hà nhìn thấy hình ảnh của mình năm 17 tuổi, đứng dưới mưa, nước mắt hoà lẫn với những giọt nước lạnh buốt. Đó là lần cuối cùng cô tin tưởng một người, và cũng là lần đầu tiên cô biết thế nào là phản bội.

Cô đã tự hứa với lòng mình sẽ không để ai bước vào cuộc đời cô thêm một lần nào nữa. Nhưng với Linh, lời hứa ấy bắt đầu lung lay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro