Ngã Rẽ Của Tình Thương
Hà vẫn ngồi đó, trong vòng tay của Linh, nước mắt lăn dài trên gương mặt cô. Cô khóc như thể mọi nỗi đau bị dồn nén suốt bao năm qua giờ đây đã tìm được lối thoát. Linh không nói gì, chỉ ôm chặt hơn, để Hà cảm nhận rằng cô không còn phải chịu đựng một mình nữa.
Khi những tiếng nức nở dần lắng xuống, Hà khẽ rời khỏi vòng tay của Linh, đôi mắt đỏ hoe nhưng sâu thẳm trong đó có chút nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ.
"Cô không sợ tôi sao, Linh? Không ghê tởm tôi?" Hà hỏi, giọng run rẩy.
Linh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Sợ ư? Tôi chỉ thấy đau lòng thay cô. Hà, cô không có lỗi. Không ai đáng phải trải qua những điều đó. Tôi chỉ muốn ở bên cô, nếu cô cho phép."
Hà mím môi, không biết phải đáp lại thế nào. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một người sẵn sàng bước vào cuộc đời đầy rẫy những vệt sẹo của mình.
Cuộc trò chuyện giữa Hà và Linh bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa. Hà đứng dậy, lau nhanh nước mắt rồi mở cửa. Nhật Hạ bước vào, tay cầm theo túi đồ ăn.
"Mẹ, con mua đồ ăn tối. À..." Nhật Hạ dừng lại khi nhìn thấy Linh. "Cô là bạn của mẹ à?"
Linh mỉm cười, gật đầu. "Đúng vậy, cô là Linh. Rất vui được gặp cháu."
Nhật Hạ lễ phép cúi đầu chào, nhưng ánh mắt vẫn tò mò nhìn giữa hai người. Cô bé cảm nhận được bầu không khí trong phòng có gì đó khác thường.
"Con đi dọn đồ ăn nhé. Hai người cứ nói chuyện tiếp." Nhật Hạ nhanh chóng bước vào bếp, để lại Hà và Linh trong sự im lặng.
Linh nhìn theo bóng dáng Nhật Hạ, đôi mắt thoáng hiện sự ngưỡng mộ. "Con gái cô thật đáng yêu. Tôi không ngờ cô có thể nuôi dạy một đứa trẻ tuyệt vời như thế trong hoàn cảnh của mình."
Hà khẽ mỉm cười, nụ cười pha lẫn tự hào và xót xa. "Nhật Hạ là lý do duy nhất tôi còn sống. Nếu không có con bé, có lẽ tôi đã buông bỏ từ lâu."
Hà, Linh, và Nhật Hạ cùng ngồi xuống dùng bữa. Nhật Hạ là người khuấy động bầu không khí với những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Nhưng ánh mắt cô bé thỉnh thoảng lại lướt qua Linh, như muốn tìm hiểu thêm về người lạ mặt đang ngồi đây.
"Mẹ, cô Linh làm ở spa với mẹ đúng không?" Nhật Hạ hỏi, miệng nhai một miếng cơm.
Hà lắc đầu. "Cô ấy là bạn mẹ cũng là hàng xóm, và cũng là người giúp mẹ rất nhiều."
Linh cười nhẹ, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút xúc động khi nghe Hà giới thiệu mình như vậy.
Nhật Hạ nhìn Linh, ánh mắt long lanh. "Cô có hay nghe mẹ kể chuyện không? Mẹ cháu lúc nào cũng bảo mẹ không giỏi nói, nhưng cháu thấy mẹ rất giỏi. Mẹ cháu làm được mọi thứ."
Hà thoáng giật mình, đôi mắt đỏ hoe. Những lời ngây ngô của Nhật Hạ như một lời công nhận vô giá từ đứa con gái mà cô đã hy sinh tất cả để bảo vệ.
Sau bữa tối, Nhật Hạ quay về ký túc xá ở trường, để lại Hà và Linh trong phòng khách. Hà rót hai cốc trà nóng, đặt một cóc trước mặt Linh.
"Tôi đã kể cho cô về quá khứ của tôi, nhưng tôi chưa kể hết về Nhật Hạ." Hà nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào cốc trà.
Linh im lặng, chờ đợi.
"Con bé là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng đồng thời cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi yêu con bé, nhưng mỗi khi nhìn nó, tôi không thể quên được những gì đã xảy ra."
Hà hít một hơi sâu, như đang lấy dũng khí. "Khi Nhật Hạ chào đời, tôi đã đưa con bé đi thật xa, rời khỏi quê nhà và cắt đứt mọi liên lạc với người cha đáng nguyền rủa đó. Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ và làm đủ mọi việc để nuôi con. Nhưng có những đêm... tôi cảm thấy mình bất lực."
Hà kể về những lần Nhật Hạ bị bệnh, những đêm cô không có tiền mua thuốc, chỉ biết ôm con và khóc. "Có lần con bé khóc suốt đêm, tôi không biết làm gì. Tôi đã gào lên với con, như một kẻ điên. Nhưng rồi khi con bé nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ, tôi lại cảm thấy mình thật tệ. Tôi đã ôm con vào lòng, vừa khóc vừa xin lỗi. Tôi không bao giờ quên được đêm đó."
Linh lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt đỏ hoe.
"Nhưng cô biết không?" Hà tiếp tục, giọng khàn đi. "Nhật Hạ chưa bao giờ trách móc tôi. Con bé luôn cười, luôn nói rằng tôi là người mẹ tuyệt vời nhất. Và chính điều đó giúp tôi vượt qua tất cả."
Linh không kiềm được, đặt tay lên tay Hà, siết nhẹ "Hà, cô không biết cô mạnh mẽ đến mức nào đâu. Tôi thật sự khâm phục cô."
Hà khẽ cười, một nụ cười buồn. "Mạnh mẽ ư? Tôi chỉ cố sống sót qua từng ngày."
Linh lắc đầu. "Không, đó là sức mạnh. Để vượt qua tất cả những gì cô đã trải qua mà vẫn giữ được tình yêu thương dành cho con gái mình, đó là điều phi thường."
Hà nhìn Linh, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy như mình không còn cô độc.
"Cảm ơn cô, Linh. Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro