Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khoảng Cách Gần Lại

Sau buổi tối tại nhà Lương Thuỳ Linh, Đỗ Thị Hà không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cô đã quen với việc giữ một lớp vỏ bọc cứng rắn, sống một cuộc đời lặng lẽ trong thế giới riêng của mình. Thế nhưng, sự xuất hiện của Linh dường như đang làm rung chuyển mọi thứ.

Sáng hôm sau, Hà đến spa như thường lệ. Cô cố gắng giữ cho mình vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lại rối bời. Đồng nghiệp của cô Ngọc Thảo nhận ra Hà có vẻ mất tập trung.

"Ê, hôm nay sao vậy? nhìn em giống như đang suy nghĩ về ai đó." Ngọc Thảo trêu chọc, ánh mắt tinh nghịch.

"Không có gì đâu." Hà lắc đầu, cố gắng giấu đi sự lúng túng.

"Tui không tin. Đừng bảo là em đang để ý đến ai đó nha?" Thảo cười lớn.

"Lo làm việc của mình đi." Hà nói cộc lốc, nhưng trong lòng không khỏi bối rối.

Trong giờ nghỉ trưa, Hà cầm điện thoại lên, lướt qua danh bạ rồi dừng lại ở số của Linh. Một tin nhắn từ Linh bất ngờ hiện lên.

"Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn rủ cô đi xem triển lãm tranh."

Hà nhìn dòng tin nhắn một lúc lâu, rồi nhắn lại "Tôi không chắc. Tôi phải xem lịch."

Cô không hiểu tại sao mình lại trả lời như vậy. Có lẽ cô đang sợ rằng nếu đi, cô sẽ lại càng dấn sâu hơn vào mối quan hệ mà bản thân chưa sẵn sàng đối mặt.

Hà vừa trở về phòng trọ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ. Ánh sáng từ căn hộ đối diện, nơi Linh sống, vẫn sáng.

Cô bước ra ban công, nhìn qua cửa sổ căn hộ Linh. Bóng dáng Linh hiện lên mờ ảo sau tấm rèn, dáng ngồi tập trung như đang vẽ gì đó. Hà không thể rời mắt khỏi khung cảnh ấy, một cảm giác ấm áp nhưng xa lạ trào dâng trong lòng.

Không kìm được, Hà cầm lấy điện thoại và nhắn một dòng ngắn gọn.

"Cô vẫn ở triển lãm chứ?"

Một phút sau, Linh trả lời "Tôi vẫn còn ở đây. Cô muốn đến không?"

Hà không trả lời, chỉ thay vội một bộ đồ rồi rời khỏi nhà.

Hà đến phòng triển lãm tranh mà Linh đã nhắc đến. Cô bước vào không gian tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp. Những bức tranh được treo ngay ngắn trên tường, mỗi bức đều mang một câu chuyện riêng.

Cô nhanh chóng nhìn thấy Linh. Linh đang đứng trước một bức tranh lớn, ánh mắt đầy suy tư.

"Cô đến rồi." Linh quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng khi thấy Hà.

"Ừ, tôi nghĩ mình nên đến." Hà nói, cố gắng giữ giọng bình thản.

Linh chỉ vào bức tranh trước mặt một người phụ nữ đứng giữa cơn bão, ánh mắt kiên định nhưng sâu thẳm lại mang theo một nỗi buồn.

"Cô thấy sao về bức tranh này?" Linh hỏi, giọng dịu dàng.

Hà nhìn kỹ rồi nói "Người này trông rất mạnh mẽ, nhưng tôi cảm giác như cô ấy đang che giấu điều gì đó."

Linh gật đầu, ánh mắt thoáng buồn. "Đôi khi, người mạnh mẽ nhất lại là người cô đơn nhất. Cô có bao giờ cảm thấy như vậy không?"

Hà khựng lại. Linh dường như nhìn thấu được những điều mà Hà luôn cố giấu.

"Có lẽ. Nhưng mỗi người đều có cách riêng để đối mặt với cuộc sống." Hà trả lời, giọng nói thoáng chút cứng nhắc.

Linh chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì.

Sau buổi triển lãm, Linh đề nghị cả hai đi uống cà phê. Họ ngồi trong một quán nhỏ gần đó, không gian ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ.

"Cô có tin vào duyên số không?" Linh hỏi, mắt nhìn thẳng vào Hà.

"Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó." Hà đáp, cố gắng tránh ánh mắt của Linh.

"Tôi thì tin. Tôi nghĩ mọi người gặp nhau đều có lý do, dù là ngắn ngủi hay lâu dài." Linh nói, giọng đầy chân thành.

Hà không trả lời. Cô chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại cảm thấy những lời nói của Linh như đang gõ cửa trái tim cô.

Khi trở về chung cư, Hà đứng trước cửa phòng mình, do dự. Cô cảm thấy có điều gì đó thôi thúc cô quay lại gặp Linh.

Cuối cùng, Hà quay người, bước đến căn hộ của Linh và gõ cửa.

Linh mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Hà. "Có chuyện gì sao?"

Hà nhìn Linh, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc lẫn lộn mà chính cô cũng không thể hiểu hết.

"Tôi không biết mình đang làm gì. Nhưng tôi nghĩ...tôi cần cô." Hà nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy chân thật.

Linh bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hà. "Cô không cần phải hiểu ngay bây giờ. Tôi sẽ ở đây, bất cứ khi nào cô cần."

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người dường như bị xoá nhoà. Hà cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi để dựa vào, dù chỉ là tạm thời.

Đêm đó, Hà ngồi bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trống. Cô không viết gì, nhưng trong lòng biết rõ rằng Linh đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro