Cuộc Gặp Định Mệnh
Sáng hôm sau, Hà và Linh cùng đến quán cà phê đã được hẹn. Quán nằm khuất trên con đường nhỏ, không gian vắng lặng đến kỳ lạ. Bầu không khí nặng nề bao trùm, như thể mọi thứ đều đứng yên để chờ đợi sự thật sắp được phơi bày.
Hà không nói một lời nào từ lúc rời chung cư. Linh cũng không cố gắng bắt chuyện. Cô hiểu Hà đang tự đấu tranh trong đầu, và điều duy nhất cô có thể làm lúc này là ở bên cạnh, làm chỗ dựa cho cô ấy.
Khi bước vào, Hà lập tức nhận ra người đàn ông đang ngồi ở góc khuất. Ông ta mặc một bộ vest cũ, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần mệt mỏi. Ông không nhìn quanh, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, như thể đang chờ đợi Hà.
"Đây là ông ta?" Linh hỏi nhỏ, ánh mắt dò xét người đàn ông.
Hà gật đầu, siết chặt tay Linh trước khi bước về phía bàn.
"Ông là ai?" Hà ngồi xuống, giọng lạnh lùng.
Người đàn ông đặt cốc cà phê xuống bàn, nhếch mép cười nhạt. "Cô không cần biết tôi là ai. Điều quan trọng là tôi biết cô, Đỗ Thị Hà. Và tôi biết về Nhật Hạ."
Hà cứng người, ánh mắt loé lên sự căng thẳng. Linh ngồi cạnh, không rời mắt khỏi người đàn ông.
"Ông muốn gì?" Hà hỏi, giọng sắc như dao.
Người đàn ông tựa lưng vào ghế, đôi mắt đầy tính toán. "Tôi có một số thông tin mà nếu bị tiết lộ, sẽ khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ hơn bây giờ. Tôi không tin cô muốn điều đó xảy ra."
"Đừng vòng vo. Nói thẳng ra." Hà gằn giọng, cố giữ bình tĩnh.
"Rất đơn giản. Tôi muốn tiền." Ông ta nhún vai, giọng điệu như đang nói về một chuyện bình thường.
Linh ngồi cạnh, không nhịn được liền lên tiếng "Ông nghĩ cô ấy sẽ đưa tiền cho ông chỉ vì mấy lời đe doạ rẻ tiền này sao?"
Người đàn ông quay sang nhìn Linh, khẽ cười. "Cô là ai? Bạn hay là người yêu? Dù là gì thì cô cũng không hiểu được tình thế của Đỗ Hà đâu. Cô ấy không còn lựa chọn nào khác."
Hà siết chặt tay, ánh mắt rực lên sự tức giận. "Ông không có quyền đụng đến Nhật Hạ."
"Ồ, tôi không cần phải đụng vào con gái cô. Tôi chỉ cần nói cho đúng người biết sự thật là đủ." Ông ta nghiêng đầu, giọng đầy đe doạ. "Cô nghĩ mọi người sẽ phản ứng thế nào khi biết cô từng là ai, và Nhật Hạ ra đời như thế nào?"
Hà đứng bật dậy, tay siết chặt đến trắng bệch. Linh nhanh chóng kéo cô ngồi xuống, khẽ nói "Bình tĩnh. Đừng để ông ta thao túng cô."
Người đàn ông cười khẩy, lấy ra một tờ giấy và đặt lên bàn. "Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ. Đây là số tiền tôi cần. Một tuần. Nếu không, tôi nghĩ báo chí sẽ rất hứng thú với câu chuyện của cô."
Hà nhìn tờ giấy, lòng ngập tràn cảm giác bất lực. Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi rời đi, để lại hai người phụ nữ ngồi trong sự căng thẳng tột độ.
Hà ngồi im lặng trên ghế, đôi mắt vô hồn. Linh đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy lo lắng.
"Cô định làm gì?" Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
"Tôi không biết." Hà trả lời, giọng như lạc đi. "Tôi không có đủ tiền. Nhưng tôi cũng không thể để ông ta làm hại Nhật Hạ."
"Cô không thể để ông ta uy hiếp như vậy. Chúng ta sẽ tìm cách khác." Linh ngồi xuống, nắm lấy tay Hà.
Hà nhìn Linh, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. "Cách nào? Ông ta có mọi thứ. Ông ta biết rõ quá khứ của tôi. Nếu sự thật đó bị phơi bày, tôi sẽ mất tất cả."
"Cô có tôi." Linh nói, giọng chắc chắn. "Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở bên cô."
Lời nói của Linh khiến Hà cảm thấy lòng nhẹ bớt đi một chút. Nhưng nỗi sợ hãi và áp lực vẫn đè nặng lên cô.
Tối hôm đó, Hà quyết định đến gặp một người Nguyễn Thúc Thuỳ Tiên.
"Cô có chắc muốn nói với Tiên không?" Linh hỏi trước khi Hà rời đi.
"Tôi không còn ai để nhờ nữa. Tiên có thể giúp tôi." Hà trả lời, ánh mắt kiên định.
Thuỳ Tiên lắng nghe toàn bộ câu chuyện mà không ngắt lời. Sau khi Hà kết thúc, cô ngả người ra sau ghế, trầm ngâm.
"Em muốn chị giúp thế nào?" Tiên hỏi, ánh mắt sắc sảo.
"Em cần tiền. Đây không phải lần đầu em gặp chuyện thế này, nhưng lần này em không thể tự mình giải quyết." Hà nói, giọng đầy mệt mỏi.
Tiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Chị sẽ giúp em. Nhưng chị nghĩ em nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Những kẻ như ông ta không bao giờ dừng lại sau lần đầu tiên."
"Em biết." Hà trả lời, ánh mắt tràn ngập sự kiên định.
Trở về từ cuộc gặp với Thuỳ Tiên, Hà nhìn thấy Linh đang chờ cô trước cửa.
"Cô ổn không?" Linh hỏi ngay khi thấy Hà.
Hà gật đầu, định nói gì đó thì điện thoại cô reo lên. Là một số lạ.
"Alo?" Hà nhấc máy, nhưng khi nghe đầu dây bên kia, mặt cô tái nhợt.
"Cô nghĩ chỉ cần trả tiền là mọi thứ kết thúc sao? Cô nhầm rồi, Đỗ Hà. Tôi có nhiều thứ hơn cô tưởng."
Tiếng cười lạnh lùng vang lên trước khi cuộc gọi kết thúc, để lại Hà đứng bất động, tay nắm chặt điện thoại. Linh tiến lên, đặt tay lên vai cô.
"Hà, có chuyện gì vậy?"
Hà quay sang Linh, ánh mắt hoảng loạn. "Ông ta biết thêm điều gì đó. Ông ta sẽ không dừng lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro