Bí Mật Bị Khai Quật
Đêm hôm đó, Hà không thể chợp mắt. Những lời nhắn tử Ngọc Thảo cứ lởn vởn trong đầu cô như một cơn ác mộng. Ai đang cố đào bới quá khứ của cô? Và mục đích của họ là gì?
Hà ngồi lặng trên giường, đôi tay run rẩy. Ký ức cũ ùa về như một dòng lũ không thể ngăn cản. Quá khứ mà cô đã chôn giấu, quá khứ mà cô sợ rằng một ngày sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Cô nghĩ đến Linh, nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của cô ấy mỗi khi nhìn mình. Nhưng liệu sự dịu dàng đó có còn tồn tại nếu Linh biết được sự thật?
Sáng hôm sau, Hà đến spa với tâm trạng nặng nề. Ngọc Thảo nhanh chóng kéo cô ra một góc.
"Người đó hôm qua lại đến. Họ không nói tên, nhưng chị nghĩ em nên cẩn thận."
"Cụ thể hơn đi. Họ hỏi gì?" Hà hỏi, giọng lạnh lùng.
"Họ hỏi về chuyện ở quê. Về đứa bé."
Câu nói của Ngọc Thảo khiến Hà chết lặng. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
"Chị có chắc không?" Hà cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lạc đi.
Ngọc Thảo gật đầu. "Chị nghĩ họ biết nhiều hơn chúng ta tưởng. Họ không phải người thường đâu."
Hà siết chặt tay, cảm giác lo sợ dâng tràn. Ai đó đang cố gắng tìm cách huỷ hoại cuộc sống mà cô đang cố gắng xây dựng lại.
Hà vừa về đến phòng thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô không cần nhìn cũng biết là Linh.
"Cô ổn chứ? Tôi thấy cô không tập trung mấy ngày nay." Linh nói ngay khi Hà mở cửa.
"Tôi ổn." Hà trả lời ngắn gọn, tránh ánh mắt của Linh.
"Đỗ Hà, tôi biết cô không ổn. Đừng nói dối." Linh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Hà thở dài, đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế. Linh bước vào, ngồi đối diện cô.
"Có chuyện gì vậy? Có phải liên quan đến cha cô không?" Linh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hà im lặng, cảm giác như mọi lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng.
"Cô có thể tin tưởng tôi mà." Linh nói tiếp, giọng dịu dàng.
Cuối cùng, Hà không thể giữ được nữa. Cô cắn môi, rồi ngẩng lên nhìn Linh.
"Có người đang tìm hiểu về quá khứ của tôi. Về... con gái tôi."
Linh sững người, nhưng cô không tỏ ra kinh ngạc như Hà nghĩ. Thay vào đó, Linh nhích lại gần hơn, đặt tay lên tay Hà.
"Và cô sợ họ sẽ làm tổn thương cô, đúng không?"
Hà gật đầu, đôi mắt ngấn nước. "Quá khứ của tôi.... không phải điều gì tốt đẹp. Tôi đã cố quên đi, nhưng giờ đây nó lại quay lại ám ảnh tôi. Tôi sợ rằng nếu cô biết hết mọi thứ, cô sẽ rời bỏ tôi."
Linh nhìn Hà, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. "Tôi đã nói rồi. Tôi không quan tâm cô từng là ai hay đã làm gì. Tôi chỉ quan tâm đến cô bây giờ, người đang ngồi trước mặt tôi."
Hà bật khóc, những giọt nước mắt như đã bị kìm nén từ lâu. Linh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không nói gì, chỉ để cô khóc cho đến khi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Khi Hà bình tĩnh lại, điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông. Một số lạ hiện lên trên màn hình.
"Ai vậy?" Linh hỏi, nhíu mày.
Hà nhìn số điện thoại, cảm giác bất an lại trỗi dậy. Cô nhấc máy, giọng dè dặt "Alo?"
Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng "Cô Đỗ Thị Hà, chúng ta cần nói chuyện. Tôi biết cô là mẹ của Nhật Hạ."
Hà chết lặng, tay run rẩy đến mứt suýt làm rơi điện thoại. Linh nhanh chóng nắm lấy tay cô, ánh mắt lo lắng.
"Ông là ai? Ông muốn gì?" Hà hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi có thông tin mà cô không muốn ai biết. Nếu không muốn quá khứ bị phơi bày, chúng ta gặp nhau."
"Ở đâu?"
"Quán cà phê cuối đường Nguyễn Văn Trỗi. 9 giờ sáng mai."
Cuộc gọi kết thúc, để lại Hà và Linh trong một không gian đầy căng thẳng.
"Cô không thể đi một mình." Linh nói ngay khi Hà đặt điện thoại xuống.
"Đây là chuyện của tôi." Hà đáp, giọng khàn đi vì lo lắng.
"Không. Đây là chuyện của chúng ta. Tôi sẽ đi cùng cô." Linh nói, ánh mắt kiên định.
Hà nhìn Linh, cảm giác như tìm được một chút sức mạnh từ sự kiên quyết của cô ấy. Dù phía trước là gì, cô biết rằng ít nhất mình không phải đối mặt một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro