Bí Mật Bị Đào Xới
Đêm đó, Hà không tài nào chợp mắt. Điện thoại vẫn nằm trên bàn, màn hình đen tối nhưng dường như đang âm thầm phả ra hơi lạnh, như đang nhắc nhở cô về cuộc gọi đáng sợ từ người đàn ông bí ẩn. Những ký ức trong quá khứ tràn về, như một dòng thác không thể ngăn lại.
Ngồi bên cạnh, Linh cũng không ngủ. Cô lặng lẽ nhìn Hà, ánh mắt đầy trăn trở. Dù Hà chưa nói gì, nhưng Linh có thể cảm nhận được cơn bão lòng mà Hà đang phải chịu đựng.
"Cô cần nghỉ ngơi." Linh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.
Hà lắc đầu, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. "Tôi không thể. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình đang bị dồn đến đường cùng."
"Chúng ta sẽ tìm ra cách. Tôi sẽ không để cô đối mặt với chuyện này một mình." Linh khẳng định, giọng nói chắc chắn khiến Hà bất giác quay lại nhìn cô.
"Cô không sợ sao? Khi biết tôi là ai, và quá khứ của tôi đen tối như thế nào?" Hà hỏi, đôi mắt đỏ hoe.
"Sợ? Có thể. Nhưng tôi sẽ không bỏ rơi cô." Linh đáp, nắm lấy tay Hà. "Tôi đã nói rồi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn ở đây."
Hà và Linh quyết định điều tra thêm về người đàn ông đã tống tiền cô. Họ cần biết rõ ông ta là ai và tại sao lại có nhiều thông tin về Hà đến vậy.
Hà nhớ lại cuộc trò chuyện với Thuỳ Tiên tối qua. Tiên từng nói "Những kẻ như ông ta không bao giờ hành động một mình. Phải có ai đó đứng sau."
"Ai có thể biết về quá khứ của tôi đến mức này?" Hà tự hỏi, cảm giác bất an không ngừng gặm nhấm cô.
Linh lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng "Có thể là ai đó từ quê cô. Những người từng chứng kiến câu chuyện năm xưa."
Hà giật mình, nhớ đến một cái tên "Bà Hạnh."
Bà Hạnh là người hàng xóm cũ ở quê, từng chứng kiến mọi chuyện xảy ra với Hà và gia đình cô. Hà chưa bao giờ nghĩ bà ấy lại là người có thể tiết lộ bí mật, nhưng giờ đây mọi nghi ngờ đều cần được làm sáng tỏ.
"Chúng ta cần về quê." Hà nói, ánh mắt loé lên sự kiên định.
Linh đi cùng Hà về quê. Đó là lần đầu tiên Linh được nhìn thấy nơi Hà từng lớn lên, một vùng quê nghèo nàn, đầy rẫy những ký ức đau buồn.
Hà dừng lại trước căn nhà cũ kỹ của bà Hạnh. Cánh cổng gỗ mục nát, những dây leo phủ kín tường như che giấu những bí mật lâu đời.
Hà gõ cửa, và một lát sau bà Hạnh xuất hiện. Bà già đi nhiều, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn không thay đổi.
"Đỗ Hà? Sao giờ này lại về đây?" Bà Hạnh hỏi, giọng đầy bất ngờ.
"Tôi cần nói chuyện với bà." Hà nói thẳng, không giấu được sự lạnh lùng trong giọng nói.
Bà Hạnh nhìn Hà một lúc lâu, rồi mở cổng.
Ngồi trong căn nhà nhỏ, Hà không vòng vo mà vào thẳng vấn đề "Bà đã nói gì với người đàn ông kia? Làm sao ông ta biết về quá khứ của tôi?"
Bà Hạnh hơi khựng lại, ánh mắt lảng tránh. "Tôi không biết cô đang nói gì."
"Bà đừng chối. Ông ta biết mọi thứ, từ chuyện của tôi, của Nhật Hạ, đến cả ông Nam. Những thứ đó chỉ có bà biết!" Hà gằn giọng, cảm xúc như muốn bùng nổ.
Bà Hạnh thở dài, cuối cùng cũng chịu thú nhận "Tôi không có ý hại cô. Ông ta đến tìm tôi, nói muốn giúp cô thoát khỏi bóng tối quá khứ. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này."
"Giúp tôi?" Hà cười lạnh. "Giúp bằng cách đẩy tôi xuống vực thẳm sao?"
Bà Hạnh cúi đầu, không nói gì. Linh ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự phẫn nộ đang dâng trào trong Hà, liền đặt tay lên vai cô để trấn an.
"Bà đã nói gì với ông ta?" Linh hỏi, giọng nghiêm nghị.
Bà Hạnh run rẩy trả lời "Tôi chỉ kể những gì tôi biết. Ông ta bảo nếu tôi không nói, ông ta sẽ làm khó gia đình tôi. Tôi không còn cách nào khác."
Hà nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cuối cùng, cô nói "Bà đã đẩy tôi vào tình thế nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha thứ."
Trên chuyến xe về lại thành phố, Hà ngồi im lặng, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Linh ngồi bên cạnh, đôi lúc liếc nhìn Hà, nhưng không biết phải nói gì.
"Tôi từng nghĩ mình có thể trốn khỏi quá khứ." Hà đột ngột lên tiếng. "Nhưng dường như nó luôn tìm cách kéo tôi trở lại."
Linh nắm lấy tay Hà, giọng nhẹ nhàng "Quá khứ không định nghĩa con người cô, Hà. Điều quan trọng là cô muốn thở thành ai, và cô đã cố gắng thế nào để sống tốt hơn."
Hà quay sang nhìn Linh, ánh mắt chứa đầy cảm xúc. "Cảm ơn cô, Linh. Tôi không biết nếu không có cô, tôi sẽ ra sao."
Tối hôm đó, khi Hà đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cô nhận được một tin nhắn từ số lạ.
"Tôi biết cô đã về quê. Đừng nghĩ có thể thoát khỏi tôi. Bí mật của cô vẫn nằm trong tay tôi."
Hà cảm giác như bị bóp nghẹt. Cô lập tức chạy sang phòng Linh, đưa tin nhắn cho cô xem.
"Chúng ta không thể để ông ta tiếp tục đe doạ cô như thế này." Linh nói, ánh mắt đầy kiên quyết.
Hà gật đầu, nhưng trong lòng đầy nỗi sợ hãi. Người đàn ông này rõ ràng không chỉ muốn tiền, mà còn muốn đẩy cô vào con đường không lối thoát.
"Lần này, tôi sẽ không trốn chạy nữa." Hà nói, ánh mắt đầy kiên quyết.
Linh nhìn Hà, mỉm cười nhẹ nhàng. "Vậy chúng ta sẽ cùng chiến đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro