Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

2

Em gọi đấy là tình cờ
Anh gọi đấy là duyên nợ
Tình cờ như mình gặp nhau
Tình cờ giữa những thênh thang....

Tình cờ như thế mà thôi
Làm nhen bao nhiêu thương mến
Làm ai những đêm day dứt
Mình biết mình là của ai?

Tình cờ chỉ tình cờ thôi
Lời thương ko thể lên tiếng
Lời thương cất trong đêm vắng
Mình em ở lại... tình cờ

3

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra trong em
Chỉ là nỗi buồn nho nhỏ.
Chỉ là hờn giận vu vơ
Chỉ là nỗi nhớ khờ khạo
Nhưng em đã dành cho anh...

Vẫn là những vần thơ trong đêm
Vẫn là những message nhưng không bao giờ gửi đi nữa
Vẫn là một ngọn lửa
Đang le lói trong tim...

Vẫn biết thế ta vẫn đi tìm nhau
Tìm mải miết giữa cuộc đời nghiệt ngã
Ta mãi là hai ngả
Chẳng bao giờ có chung một con đường.

4

Sao không phải là biển
Bên em chiều vàng nắng
Mà đại ngàn thăm thẳm
Hoang dại và cô đơn?

Sao không phải là sông
Lấp lánh ngàn sao sáng
Ánh mắt ai chờ đợi
Giữa ngọt ngào mùa xuân?

Sao không phải là anh
Của sông Hàn lộng gió
Nụ cười em vẫn nhớ
Mơ một ngày bên nhau?

5

Thế là em đã rời Đà Nẵng. Gần 2 tiếng gồi ở ga đà Nẵng, em đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì đã nghĩ, những gì đã đến và những gì sẽ đến... Cảm giác nôn nao, hạnh phúc lẫn đau lòng đều có. Vì sao?
Tạm biệt Đà Nẵng... Và hẹn ngày gặp lại...

6

Trong đêm khuya tiếng chuông vang lên
Tôi lặng mình
Biết mình nghẹn thở
Biết mình sẽ khóc
Biết rằng cô đơn sẽ nhiều hơn...

Message đầu tiên và message cuối cùng vẫn là nét chữ quen
Thêm ai nữa đêm qua ngồi thức trắng
Thêm ai nữa xa xôi và gần gũi
Thèm quá giọng nói buồn vui...

Ngày qua mất rồi
Tôi không kịp níu lại
Không níu được những lời mình muốn giữ
Không níu được cho riêng mình dù một chút...
Đêm ở đâu khi ta có một mình....

7

Em đã kể về bài thơ đêm qua nghe trên chuyến tàu từ Đà Nẵng ra Bắc, bây giờ nghĩ lại thấy sao mình lại nói những điều thật mà vô duyên ấy. Liệu có cần phải thành thật với tâm trạng mình như vậy hay không? Liệu có nên nói thật hơn cả thế hay không?
Có lẽ lời ngày nào là đúng, không cần nói mà ta vẫn hiểu? Em đã không dám nhìn thẳng, em đã không dám cởi mở... Là vì sao?
Nhưng em không phải không day dứt như cô gái trong bài thơ ấy...

Em không nhận lỗi đâu dẫu biết mình có lỗi
Chị cũng không hề tha thứ phải ko?
Trái đất này một nửa dân số là đàn ông
Sao em phải yêu anh ấy
Có thanh thản gì đâu giữa tình yêu ngang trái
Tự em làm khổ mình đấy thôi
Gánh trên vai cái đa mang lận dận kiếp người
Còn nơm nớp nghĩ mình tàn nhẫn
Chị không hề biết chuyện
Em và anh ấy yêu nhau
Em là kẻ đến sau
Nhưng lại dằn vặt trước
Người ta bảo tình yêu là duy nhất
Không thể hai lòng không thể sẻ chia
Lý giải thế nào khi em yêu anh ấy đến nhường kia
Khi em đã có người- đàn-ông-thứ-nhất
Có thể chị sẽ khóc
Có thể chị sẽ hận thù
Sẽ tìm mọi cách cản ngăn đập vỡ tình yêu của em và anh ấy
Kéo anh ấy về với nguyên vẹn mái ấm gia đình
Đã biết trước nhịp càu yêu quá chênh vênh
Mà em còn bước
Cứ vờ ko day dứt
Mà bão lòng chẳng yên
Không cầu xin chị tha thứ cho em
Nhưng nếu đến một ngày kia bí mật này đổ vỡ
Em chỉ đủ sức ra khỏi tình yêu và nỗi nhớ
Nếu như anh ấy lạnh lòng, chị có làm ấm được hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: