Ngày tàn
Chiều về, những tia nắng cuối ngày cũng vì thế mà thưa dần rồi mất hút vào một khoảng không nào đó để lại khoảng trời hoàng hôn ửng hồng.
Ngày tàn.
Cái cảm giác uể oải cơ thể như ra rời, chẳng còn chút sức lực nào. Đặt mình ngồi tựa vào chiếc ghế dài trước nhà rồi tự thả mình vào những suy nghĩ mông lung. Buồn thật!
Buổi chiều với một sự tĩnh lặng đáng sợ, cái đèn đường hôm nay bị hỏng không sáng được làm cho cảnh vật nhuốm màu u tối hơn. Khu nhà tôi thường hay vắng vẻ vào những ngày cuối tuần thế này.
Ngày tàn.
Một nỗi buồn bâng khuâng không lý do, có đôi lúc chẳng cụ thể buồn vì ai hay vì một điều gì mà đơn giản chỉ là buồn. Cái cảm giác cô đơn buồn bã cứ mãi dày xé lấy tâm hồn mà chẳng có cách nào dứt bỏ. Bật chiếc radio cũ mèm chợt nghe lại những bài hát ngày xưa ấy mà sao lòng thấy khó chịu. Hay vì ta đã lớn?
Ngày tàn là thời khắc mà làm cho con người ta sống với những suy tư, là thời điểm là lòng người chững lại, chậm lại mà suy nghĩ.
Bây giờ cũng vào hè rồi nhỉ! Đây có lẽ là mùa hè cuối cùng của tuổi học trò mùa hè năm lớp 11. Học hết 12 tốt nghiệp xong thì chẳng còn là học sinh nữa với lại học hành để chuẩn bị bước vào khi thi đại học quan tâm ai mà còn tâm trí để nhớ về màu rực rỡ của những cánh phượng vĩ hay bản khúc trường ca ngày hạ của lũ ve sầu. Sẽ chẳng ai nhớ.
Nhớ ngày còn bé, ta chỉ sống với những ước mơ nhỏ bé và giản dị, lúc ấy ta ngây ngô khờ dại nhưng tinh khôi đẹp đẽ như trang giấy trắng không nhuốm màu mực. Thời ấy khó khăn trong nhà làm gì có máy tính, điện thoại cảm ứng,..chỉ có mỗi cái radio cũ với cái ti vi màu nhỏ xíu nhưng vui. Mỗi ngày chỉ trực chờ tới 4h chiều để chỉ nghe đài phát thanh phát những bài hát mình thích, rồi nhẩm nhẩm nhép miệng với theo dòng nhạc. Tối nào cũng đòi coi ti vi cái gì cũng coi dù nhiều khi chẳng hiểu gì đơn giản vì nó có màu, mẹ không cho coi là ngồi khóc.
Còn bé ta chẳng phải buồn vì tình yêu, chẳng phải nặng gánh trên vai chuyện tiền bạc mà chỉ có vô tư với những cánh diều tuổi thơ, những hôm đi hái xoài hong dám leo mà chỉ dám đứng dưới gốc cây chờ người ta ném xuống rồi chụp. Thích ăn những trái nào chua và cứng hết xoài thì tới cóc, ổi..
Còn bé thích chạy nhảy không thích ngồi yên, thích chơi hơn thích học, thích đọc truyện hơn đọc sách,thích kẹo hơn thích cơm..và còn nhiều cái thích hơn nữa.
Lớn hơn gặp nhiều bạn hơn tư duy phát triển hơn không còn chỉ là làm theo cảm tính nữa và cũng từ đó "tuổi thơ" khép lại mở ra cái gọi là "thanh xuân".
Biết yêu biết thích biết rung động một người khác. Lo nghĩ nhiều hơn học hành nhiều hơn, có thể là đạt được học sinh giỏi nhiều năm liền nhưng đã bỏ lại một thứ quá quý giá là kỉ niệm. Ngày ngày cắm mặt vào mạng xã hội, bỏ quên đi những thói quen ngày còn nhỏ, bỏ quên đi những người bạn cũ và thậm chí còn chẳng biết rõ về những mối quan hệ xung quanh. Thật tệ hại.
Thanh xuân cũng đi được một nửa chặng đường của nó, ấy vậy mà nhìn lại chẳng thấy được gì. Tất cả những gì còn lại chỉ là những chấm đen nhỏ xíu lướt qua đời ta.
Ta đang lớn dần, và cũng sắp "tàn" dần. Ngày lại qua ngày, chúng ta cứ mãi mông lung, lạc lõng giữa bao điều hối tiếc và bế tắc.
"Thanh xuân" hai tiếng mang đủ vị vui, buồn, ngậm ngùi, xót xa, cháy bỏng, mãnh liệt.
Thanh xuân trôi qua nhanh như cơn gió mùa hạ để lại trang sách chưa kịp đóng lại, để lại những câu chuyện học trò dang dở không thể viết tiếp, để lại những lời hứa hẹn trong nước mắt, để lại những đôi mắt biếc nhìn nhau trong xa cách và để lại một nỗi buồn ghi mãi trong tim.
Ngày tàn.
Mùa hạ đến. Mùa hạ với những cách phượng như rực lửa như thiêu cháy cả con người, cả trái tim mềm yếu. Hạ ơi! Hạ đến mà sao hạ nỡ đốt lòng tôi thành tro tàn lặng lẽ, đốt tuổi thơ tôi đã đi qua và đốt đi cả mối tình còn dang dở để mình tôi bơ vơ giữa cuộc đời.
Những giấc mơ cháy bỏng ngày trước mang theo cũng cánh phượng kia, phượng vẫn đỏ vậy sao giấc mơ không còn như trước nữa, nó heo hắt úa tàn mất rồi.
Hạ đỏ ơi! Hạ đỏ! Mùa hạ cuối cùng xin đừng thiêu rụi đi tất cả mà hãy chiếu sáng rực rỡ đi. Một lần cuối thôi!
Ngày tàn.
Hôm nay, trời có mưa. Trời tối rồi nên không còn thấy được cái xám xịt của bầu trời nữa, ấy vậy mà lòng người vẫn chẳng khá hơn. Cơn gió se lạnh làm tôi rùng mình. Và mưa cũng lại rơi, lại rơi như một điệp khúc chẳng bao giờ dứt. Còn mưa là còn buồn. Cơn mưa mùa hạ lớn và ầm ĩ.
Nó cứ kéo dài miên man, dai dẳng.
Ngày tàn.
Tiếng thở dài ngao ngán của cậu con trai bất lực trước cuộc đời, ngồi lặng lẽ nhìn xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro