
Mợ Hạ
- Mợ Hạ ơi mợ Hạ. Mợ cho con ra đầu chợ coi hát nha mợ?
Tiếng nhỏ Đào vọng từ ngoài cổng vào, rồi tới tiếng dép loẹt xoẹt, thở hồng hộc, điệu hối hả lắm.
- Mới sáng sớm ai hát cho bay coi mà đòi ra ngoải? Nắng chưa lên mà um sùm, mợ Dung mà thức thì mày chạy đằng trời.
Sa Hạ ngồi ngoài hè thêu tranh nhàn nhạt nói, không buồn nhìn nhỏ Đào mặt đỏ bừng chống hông thở gấp. Nghe nhỏ Đào đứng cạnh xin mãi cũng tội nhưng nàng không thích xem hát Sơn Đông. Tiếng trống, tiếng hô hoán ầm ĩ của người xem bu lại xen lẫn chất giọng ồm ồm, i ô của đoàn người Khách mãi võ làm nàng khó chịu. Nhất là những thứ thuốc cổ truyền, thuốc cao mà người bán mời chào. Ba thứ thuốc lang ba lang bang thế mà bà con người ta cũng tin. Không biết có mánh khóe gì cao siêu mà người ta chỉ cần đi vài đường quyền, gõ vài hồi trống, mâm thuốc còn đầy đi một vòng mời chào sẽ sạch boong. Toàn chiêu trò chứ có gì hay ho đâu mà đi.
Gọi mợ Hạ thế cho đúng vai phải vế, cho ra dáng bà lớn trong nhà chứ nàng mới tròn mười bảy. Mười bảy cái xuân xanh, bao anh để ý mà nàng không vừa mắt anh nào nên mới còn ngồi khoanh chân, thư thả thêu tranh. Ông bà hội đồng cũng thương con, biết ý nàng không muốn nên ông bà cũng cho người ngồi ngoài cổng canh nhà. Sẵn miệng đuổi khéo ai bưng trầu cau qua hỏi cưới.
- Đi mà mợ. Cho con đi đi. Nãy con vừa chạy ra đầu chợ thấy người ta mới bưng đồ ra thôi. Còn vắng lắm mợ cho con đi đi. Đi mà mợ, cho con đi đi mợ.
- Rồi mày coi chừng nào về? Đông vậy mày chen đường nào mà coi. Thôi ở nhà đi.
- Đi mà mợ. Giờ ra sớm giữ chỗ là lát xem được à mợ. Mợ cho con đi đi.
- Tao biểu không là không. Xuống bếp nấu nước đi.
- Con làm xong hết rồi mới dám xin mợ đó mợ. Mợ cho con đi xem đi mợ. Con xin mợ đó.
Nhỏ Đào không bỏ cuộc. Dường như đã đợi ngày được xem hát lâu lắm rồi nên mới kì kèo với Sa Hạ mãi như vậy.
- Chừng nào về?
- Giữa giờ Thìn con về liền à mợ. Mợ cho con đi đi.
- Mày chắc giờ Thìn về không?
- Chắc mà mợ.
- Ừ vậy vô buồng lấy tao cây quạt với đôi xăng-đan. Tao đi chung cho mày dễ coi chứ người mày mà chen vô người ta dẫm chết. Sẵn tao đi lựa thêm chỉ chứ hết chỉ rồi.
Nghe Sa Hạ nói, nhỏ Đào mừng quýnh luôn miệng "con cảm ơn mợ Hạ" rồi chạy tót vào buồng lấy đồ cho nàng.
Đằng chỗ đám hát rong, một tràng pháo tay nổi lên vang dậy. Nhỏ Đào chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ đến mợ Hạ của nó nữa. Nó ba chân bốn cẳng nhắm mắt nhắm mũi lao về phía tiếng ồn ào đang có một sức cuốn hút không cưỡng được. Bỏ lại mợ Hạ của nó đang chật vật với đôi xăng-đan dính đầy là bùn là đất phía sau lưng.
Chợt Sa Hạ cảm thấy vai nàng bị đẩy lên phía trước. Có một cô gái tết tóc quả đào, vận đồ màu đỏ bằng vải sa tanh, trông vẻ hối hả lắm. Nổi bật trên nước da trắng như hột gà bóc của cô gái ấy là đôi gò má hồng hồng được đánh phấn, đôi môi được bặm son đỏ. Nhìn chỉ muốn mang về nhà chăm thôi. Cô gái ấy vội cúi đầu xin lỗi nàng rồi chạy như bay về phía đám đông đang đứng thành vòng tròn quanh gánh hát Sơn Đông.
- Đào, coi được gì chưa?
- Ơ mợ Hạ?
Nhỏ Đào nghe tiếng Sa Hạ gọi mình liền quay lại, nhìn Sa Hạ nó lắp bắp. Nó nhớ mợ Hạ đâu thích chen lấn mà lại chen vô đây xem với nó.
- Kệ tao, coi đi.
Cái nó nhớ gì đó, buộc miệng nói.
- Mợ chen hay người ta nhường mà sứt chỉ áo rồi kìa.
Sa Hạ giật mình đưa mắt nhìn xuống áo mình. Đúng là có sợi chỉ đứt nằm trên vai nàng, không hở lắm nên nàng thở phào. Chỉ sứt thêm một chút đường tà thôi. Nhưng làm sao mà áo nàng sứt chỉ được? Có chen cũng chỉ nhàu nhĩ một chút thôi chứ? Áo nàng sứt chỉ mà nàng không biết ư? Đúng là xem hát Sơn Đông chẳng có gì vui vẻ.
-
Người Khách mãi võ mặc quần áo chẽn màu đen đi một lượt quanh vòng tròn mời chào mua thuốc. Dáng như đêm nay số thuốc bán được ít ỏi quá. Người Khách mặt buồn buồn, đặt mấy chai rượu thuốc lên cái rương lớn màu đen, cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
- Ông bà cô bác xem xong trò này, rồi hẵng mua giùm sau cũng được. Hầy? Tả lồ lên!
Tiếng trống, tiếng mỏ lại khua rung dồn dập.
- Trò gì vậy Đào?
Sa Hạ thắc mắc.
- Hồi nãy lúc con chen vô được là có xiếc khỉ á mợ. Còn lần này chắc nhảy qua vòng lửa.
Một cô gái nhỏ con vận bộ quần áo bằng sa tanh màu đỏ, tóc tết quả đào, mang đôi hài vải đen bước ra, cúi chào khán giả. Mọi người chung quanh chợt vỗ tay rầm rộ, người Khách quấn khăn đen trên đầu cầm ngọn đuốc châm vào chiếc vòng quấn dẻ. Tức thời một vầng lửa hiện ra thành vòng tròn như cái bánh xe ô tô trong thành phố, phực cháy vù vù. Cô gái lại nghiêng đầu chào mọi người rồi nhún chân một cái, chạy tới ba bước gieo mình như mũi tên bay qua vòng lửa.
Mắt Sa Hạ như hoa lên, chỉ còn thấy cái bóng đỏ lao qua lao lại xuyên ngang vầng lửa, và hai tai nàng ù đi vì tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang dậy. Nhỏ Đào cũng góp vào đó không ít sức khi cứ hò hét rồi vỗ tay liên tục.
Bỗng Sa Hạ thấy ngay tay áo của cô gái ấy lóe lên tia sáng. Nhìn kĩ thì là mảnh kim loại đính vào tay áo để trang trí. Nàng cứ nhìn cô gái ấy biểu diễn, như bị cuốn vào từng cú lộn nhào điêu luyện của cô gái ấy. Như có một sức mạnh bí ẩn nào đó, nàng không thể rời mắt khỏi cô gái ấy.
- Nào mọi người muốn đổi vòng nhỏ hơn không? Nếu có thì vỗ tay lớn lên nào!
Người Khách đeo khăn đen ban nãy hô lớn lên. Dáng hào hứng lắm.
Cô gái không nhảy nữa mà đứng bên kia vòng lửa, vừa đứng thở vừa đưa hai bàn tay nhỏ phủi phủi những sợi tóc cháy trước trán.
Sa Hạ ngờ ngợ ra điều gì đó. Cô gái đang biểu diễn trước mặt mọi người là người đã đụng phải nàng, làm áo nàng sướt chỉ vì mảnh kim loại trên tay áo kia.
- Một tràng vỗ tay nào!
Người Khách hô lên khi đã đổi xong chiếc vòng lửa lớn thành chiếc vòng nhỏ hơn. Dợm chỉ rộng bằng hai gang tay. Chệch một chút là phỏng như chơi.
Cô gái lao qua vòng lửa lần thứ nhất, rất dễ dàng. Cô gái đó lại mím môi lao qua lần thứ hai. Chung quanh im phăng phắc. Mọi ngươi không kịp vỗ tay. Có lẽ là vì sự thán phục cùng với nỗi lo sợ thay cho cô gái cùng một lúc ập vào làm mọi người choáng ngợp. Đến lần thứ ba, thì một tiếng thét kinh hoàng của nhỏ Đào làm nàng bừng tỉnh. Cô gái đã ngã bổ xuống đất, người cuộn lại che lấy gò má vừa sượt qua lửa đỏ. Mọi người xúm lại xung quanh cô gái chăm chú nhìn người Khách già lấy gói thuốc trên mâm rắc lên gò má cô gái đó.
- Đây! Không sao không sao. Cho xíu thuốc lên là lành ngay. Thuốc chữa bách bệnh đây bà con.
Tiếng ồm ồm của người Khách vang lên. Đây là lý do nàng không thích đi xem hát Sơn Đông.
- Đào. Mợ Hạ về trước, mày coi mà mời cô kia về nhà bà hội đồng mợ có chuyện gặp.
- Dạ mợ.
-
- Thưa mợ. Mợ gọi con ạ.
Cô gái đứng trước mặt Sa Hạ, đầu cúi thấp không dám nhìn vào nàng. Trên gò má có băng miếng vải để che đi vết phỏng ban sáng. Son phấn trên mặt cũng đã được bôi đi, chỉ còn lại nước da trắng bệch hơi ửng hồng do vừa đội nắng.
- Xưng em là được rồi. Ta không có già đến vậy đâu. Vậy em tên gì?
- Dạ Hiền ạ...
- Hồi sáng em làm sứt chỉ áo ta. Em định tính sao đây?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn vào Sa Hạ, đôi mắt chợt hoảng loạn làm nàng muốn chọc ghẹo thêm một chút.
- Khâu rồi ta sẽ trả công.
- Em xin lỗi mợ, mợ đừng bắt em. Em không cố ý làm xước áo mợ...
- Thế em để ý ai chưa?
- Dạ mợ...em...
- Khâu rồi ta sẽ trả công
Đến khi lấy chồng, ta sẽ giúp cho
Giúp em năm thúng xôi vò
Ba con lợn béo, một vò rượu tăm
Giúp em đôi chiếu em nằm
Đôi chăn em đắp, đôi trằm em đeo
Giúp cho quan tám tiền cheo,
Quan năm tiền cưới, lại đèo buồng cau.
Sa Hạ lại nhìn dáng vẻ bối rối trước mặt.
- Hay là ta cưới em? Em muốn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro