Chính Quốc : Cất nước mắt đi,để rồi cuộc chia li chẳng còn
Câu chuyện này tôi xin được gửi gắm cho chàng trai K - chàng trai tôi hết lòng yêu thương cả tâm trí…
Cảm ơn anh vì thời gian qua
"Thái Hanh à,em và anh dừng lại đi"
"Được rồi,nếu em muốn…"
"Cảm ơn em vì thời gian qua"
"Cảm ơn anh…"
Chúng ta,luôn là người để lại nuối tiếc cho bao người.
Đã có bao nhiêu những cặp đôi đang yêu nhau,họ lấy chúng ta là những cặp đôi đẹp,luôn thấu hiểu nhau cho mọi hoàn cảnh,luôn không có sự rời xa.
Chúng ta đã bên nhau 4 năm,anh đã cùng đi suốt cả quãng đường còn lại trong cuộc sống của em bao bọc của yêu thương,nó chẳng dài và cũng không ngắn.Đơn thuần là đủ thấu hiểu tính cách nhau
Anh là một chàng trai tuyệt vời,là niềm hi vọng của em trong cuộc đời.Nhìn lại chặng đường tình yêu chúng ta đã từng đi,em cũng bỗng chốc tâm can lặng xuống vì nuối tiếc.Rồi cứ chẹp miệng nói rằng :"Biết vậy,chúng ta hãy là như của hôn qua,không hề có sự chia li"
"Công việc" luôn là lí do chia tay của nhiều người,và anh cũng thế.Người đàn ông em luôn ấp ôm ở bên,luôn hôn hít hương thơm trên cổ của em mỗi khi áp lực giờ đây cũng tan thành mây khói.Sự chắp vá chằng chịt lên tình yêu của đôi ta,giờ cũng tan tành vì lòng tự trọng của em : em mệt rồi,và em muốn nghỉ ngơi,em bất lực rồi,em không chờ đợi anh thêm một giây phút nào nữa
Nụ hôn của anh theo dần thời gian đã ăn mòn lên đôi má hồng hào của em,liệu giờ anh có ổn không ? Hay đang tìm thú vui đơn thuần cho mình rồi lãng quên nó theo dòng nước chảy ?
Tiếng dương cầm buồn bã luôn vang lên trong em mấy ngày nay,thiếu anh em cũng chẳng làm được những gì em mong muốn.Li trà nóng em luôn để đấy chờ anh về để cùng tan mềm cơn lạnh,không có anh nó cũng cô đơn lạ thường,vạn vật xung quanh em đều đã được anh nhuộm màu sắc hồng,vắng anh nó cũng buông lòng quạnh hiu…
Mấy ngày nay cơ thể em đã hao mòn rồi,em đã là từng con người tràn đầy năng lượng đến bao nhiêu kia.Bây giờ chẳng biết làm gì ngoài chôn cất nỗi buồn vào nơi sâu thẳm,kệ nó và chịu đựng âm thầm một mình
Tựa như thiêu thân muốn đốt cháy ánh sáng mặt trời tỏa nắng,bóng tối bao trùm như muốn lôi kéo em đi…
Có thể là mai sau này,anh có thể theo người khác mà anh hằng mong chờ,còn em,em sẽ nguyện ghi khắc cốt trong con tim đỏ này : Chỉ yêu mãi mình Thái Hanh tuấn tú,dịu dàng đến chừng nào mà em từng quen
Bông hoa bằng lăng ngoài kia,theo cơn mưa xả xối rồi cũng sẽ phải phai tàn…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro