Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ nhị màn: Cô nhi viện

Người kể chuyện: Sau khi Văn Tiểu Quân đến cô nhi viện, bởi vì lớn lên ngốc ngốc manh manh, lại còn có vẻ ngoài đáng yêu và dễ bắt nạt, vậy nên rất được các bạn nhỏ trong viện yêu thích, rảnh rỗi đều sẽ chạy đến đùa giỡn cậu.

[Cảnh 1]
Hi Hi và Ha Ha đang đá cầu lông, Văn Tiểu Quân chân ngắn phải làm sao.

Văn: Gâu gâu gâu - "Đến đây cũng đã được một tuần rồi, sao chẳng có chuyện gì tốt đến với bổn Văn Văn vậy a, bổn Văn Văn không ăn đồ ăn cho chó, muốn ăn tiểu tôm hùm, bổn Văn Văn muốn biến lại thành người."

Hi Hi: Đại Lực, mình với Ha Ha đang chơi mà, bạn đừng kêu nữa, còn kêu nữa mình đánh bạn đó!

Văn: Gâu gâu gâu - "Đại Lực là cái gì vậy, cái tên này đúng là xấu không chịu được mà."

Văn: Gâu gâu gâu - "Còn tên của các ngươi nữa, hi hi ha ha hi hi ha ha, hi hi ha ha hì hì ai da!"

Hi Hi: Làm sao vậy, làm sao lại kêu nhiều như vậy? Cậu cũng muốn chơi sao? Được thôi a, lại đây, chúng ta cùng nhau chơi a.

Văn: Gâu gâu gâu - "Này này này, mấy người cuối cùng là vẫn không hiểu những gì tôi nói đúng không, ai muốn chơi cùng mấy người chứ, mấy người đang giỡn với tôi đó hả."

Hi Hi: Đại Lực, bắt lấy! Cậu làm chó kiểu gì vậy? Quả cầu bay vô bụi cây rồi! Không có cầu, làm sao đá bây giờ?

Văn: Gâu gâu gâu - "What the? Làm chó kiểu gì? Có vậy mà cũng trách tôi? Ê, mấy người đừng khóc, còn khóc nữa tôi sẽ cắn mấy người đó."

Hi Hi: Oa..........

Văn: Gâu gâu gâu - "Được được được, đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp mấy người nhặt lại được không, ngoan nào, ngoan nào, ngoan."

Văn: Gâu gâu gâu - "Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi lại nhảy, trời ạ, với không tới a! Lão Ngọc Đế, xin hãy trả lời lời tôi, tại sao phải ban cho Corgi chân ngắn như vậy? Thần thiếp không phục a! Trả tôi đôi chân dài 2 mét 6 lại đây!"

Hi Hi: Đại Lực, có được hay không a?

Văn: Gâu gâu gâu - "Sao ngươi lại có thể hỏi một đại nam nhân là 'có được hay không'? Có biết đấy chính là một sự xúc phạm to lớn không! Tôi đính là đại tổng công biết không! Đại tổng công!! Tôi tiếp tục nhảy, nhảy~ Vẫn là với không tới a...... Đúng rồi, mình có thể rung cây mà! Tôi rung, tôi lại rung, tôi tiếp tục rung!"

Hi Hi: Đại Lực cố lên!

Văn: Gâu gâu gâu - "Còn một chút nữa thôi, nhanh nào, nhanh nào, sắp được rồi, nhanh chút, dùng sức, lại nhanh chút, hô~ cuối cùng cũng rơi xuống rồi, cảm thấy cả người như trống rỗng vậy!"

Hi Hi: Đại Lực, với tư cách là một con Corgi, chân còn ngắn như vậy, đúng là không dễ dàng gì, cậu thật tuyệt vời! Cảm ơn cậu! mua~

Văn: Gâu gâu gâu - "Không thể vui vẻ chơi đùa được nữa rồi, để tôi nghỉ một chốc trước đã, đợi một chút, như vậy tôi đã làm được một việc tốt phải phông? Nên là vậy nhỉ? Bổn Văn Văn thật tuyệt vời mà!"

Người kể chuyện: Sau khi Văn Tiểu Quân không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng đã hoàn thành được một việc tốt, vậy mới nói là phải Không! Ngừng! Nỗ! Lực! Hì hì, Corgi mà, mọi người đều hiểu mà.

[Cảnh 2]
Cuốn sách của Ha Ha rơi vào trong hàng rào, Văn Tiểu Quân chân ngắn phải làm sao.

Ha Ha: Oa oa~ ~

Văn: Gâu gâu gâu - "Ha Ha, bạn làm sao vậy? Ai ăn hiếp bạn? Bổn Văn Văn sẽ giúp bạn!"

Ha Ha: Đại Lực~

Văn: Gâu gâu gâu - "Hử? Làm sao vậy?"

Ha Ha: Đại Lực~ cái kia

Văn: Gâu gâu gâu - "Makeji, bạn có thể vui vẻ nói chuyện được không, nói thì phải nói đầy đủ câu a, bạn làm bổn Văn Văn sốt ruột chết mất."

Ha Ha: Đại Lực, cuốn sách của mình rơi vào bên trong kia rồi, không lấy được ra, làm sao bây giờ?

Văn: Gâu gâu gâu - "Bạn cư nhiên hỏi một con Corgi phải làm sao, ô, bạn hỏi tôi phải làm sao, tôi làm sao biết được chứ!"

Ha Ha: Nếu không thấy được sách ra, viện trưởng sẽ mắng mình, ô~

Văn: Gâu gâu gâu - "Bạn làm thế nào mà khiến nó bay vào đó? Thật sự là nhân tài mà! Được rồi, nhìn bạn khóc thảm như vậy, tôi đi vào đó giúp bạn tha nó ra."

Văn: Gâu gâu gâu - "Wocao, sao cao vậy? Tại sao phải làm khó một con Corgi như vậy a? Làm sao tôi nhảy vào được đây? Chạy lấy đà? Bản Văn Văn thử một chút, 3, 2, 1, ta chạy! Wocao, đụng vào nơi không nên đụng rồi, ngao...... Không phải là bị phế rồi đi! Để tôi xem xem, wocao, đừng mà, không được! Ây ây ây ây"

Ha Ha: Đại Lực, cậu không sao chứ?

Văn: Gâu gâu gâu - "Bạn nói thử xem? Nga, không sao đâu, ngoài trời biết đất biết, chỉ có tôi biết. Bổn Văn Văn nhất định phải rửa nỗi nhục này, tái chiến! Lại một lần nữa, 3, 2, 1, tôi chạy, tôi nhảy! Còn một chút nữa thôi."

Văn: Gâu gâu gâu - "Cuối cùng cũng vào được, ha ha, bạn đừng khóc, tôi ném cuốn sách này ra ngoài cho bạn, tôi cắn tôi ném, nhanh nhặt lấy a, mệt chết bổn bảo bảo rồi..."

Ha Ha: Đại Lực, bạn sao lại tốt như vậy nha, yêu bạn mua mua da.

Văn: Gâu gâu gâu - "Mua mua da"

Ha Ha: Đại Lực, bạn tự mình nghĩ cách chui ra nha, mình đi trước đây!

Văn: Gâu gâu gâu - "Wocao? Này..... này là vứt bỏ tôi lại sao? Tôi phải làm sao để đi ra a?"

Người kể chuyện: Làm sao để ra sao? Haha, đây là một câu hỏi hay đó! Tôi bây giờ nói với bạn, thực ra người kể chuyện cũng không biết, nói chung là...... nói chung là, đã ra ngoài rồi, mọi người tự não bổ đi~ Đúng rồi, ngoài trời viết đất biết, chỉ có anh ấy biết, xuỵt......

[Cảnh 3] Cùng Husky oán hận lẫn nhau, liệu có kết quả hay không.

Người kể chuyện: Một ngày nọ, gió nhẹ nắng ấm, dương quang tươi đẹp, Mặc Mặc dắt nó đi tản bộ trong viện. [Kèm theo bức tranh Corgi mông cong đi bộ] Thoáng chốc, một người một con chó đã đi đến trước cửa cô nhi viện. Hai tiểu Cường chui qua hàng rào muốn nhìn xem thế giới bên ngoài thì bị một con chó ngớ ngẩn cản đường.

Mặc Mặc: Ha ha ha ha, Đại Lực, chân con chó đó dài hơn chân của bạn.

Husky: Gâu gâu gâu - "Yo yo yo, tôi đang nhìn thấy gì thế này, hô, tiểu hài tử, đến đây chơi với bổn soái ca sao!"

Mặc Mặc: Nhưng mà nhìn nó thật hung dữ nha, vẫn là Đại Lực đáng yêu hơn!

Husky: Gâu gâu gâu - "Đến a, vui vẻ a, dù sao thì vẫn còn rất nhiều thời gian!" (Lời bài "Ngứa)

Mặc Mặc: A ~ con chó xấu xa, ngươi làm gì vậy? Đại Lực, nhanh cứu tớ!

Husky: Gâu gâu gâu - Đại..... Đại Lực? Ai cơ? Tiểu hài tử, vẫn là nên chơi cùng với ta hơn a.

Văn: Gâu gâu gâu - "Wocao, ban ngày ban mặt, trời đất sáng trưng, con chó ngu xuẩn này, cái này là công khai trêu ghẹo a! É...... nó..... sao lại cao như vậy chứ? Không được, không được sợ hãi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không sợ hãi nữa! Này, con chó ngu xuẩn, bỏ đứa trẻ đó ra.

Husky: Gâu gâu gâu - "Con chó đần, ngươi là ai?

Văn: Gâu gâu gâu - "Makeji, tôi không đần, chỉ là phản ứng chậm!"

Mặc Mặc: Ngươi là một con chó xấu xa, không chơi với ngươi nữa, ta đi tìm Hi Hi Ha Ha, hứ!

Husky: Gâu gâu gâu - "Ai, đừng... đừng đi a, ở lại chơi với ta a! Con chó đần, đều tại ngươi, được lắm, bây giờ không còn ai ở lại chơi với ta, hừ!"

Văn: Gâu gâu gâu - "Hả? Ngươi gọi đó là chơi á? Ngươi như vậy là trêu ghẹo, phi, bắt nạt! Không thấy là Mặc Mặc khóc rồi sao, con chó ngu xuẩn!"

Husky: Gâu gâu gâu - "Ngươi mới xuẩn, cả nhà ngươi đều xuẩn, ta chỉ là kiên cường không khuất phục, là cá tính, rất nhiều em gái thích ta đó, bọn họ đều bị ánh mắt kiên định không thuần phục và vẻ ngoài đẹp trai của ta chinh phục đó. Nhìn lại ngươi xem, vừa lùn vừa ngắn, tưởng tượng cái thể loại chó như ngươi đứng còn chưa cao bằng ta ngồi, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu đâu, không biết thưởng thức! Ngươi có tin ta cắn ngươi hay không!"

Văn: Gâu gâu gâu - "Ẻ, tôi không thèm sợ đâu! Này, con chó ngu xuẩn, nhìn bên kia kìa!"

Văn: Gâu gâu gâu - "Hô~ Corgi mặc dù chân ngắn, nhưng chạy rất nhanh a!"

Husky: Gâu gâu gâu - " Wocao?! Ta chui ta chui, nima không vào được, hừ, ngươi chỉ có bản lĩnh ở trong đó trốn sao, ngươi có giỏi thì ra ngoài này a!"

Văn: Gâu gâu gâu - "Haha, cắn không tới cắn không tới cắn không tới, bạn có bản lĩnh thì chui vào đi a, lêu lêu lêu."

Người kể chuyện: Bạn kể chuyện đã không còn gì để nói nữa rồi, là ai vừa mới nói, từ giờ trở đi tôi sẽ không sợ nữa, ha, lời Corgi nói vẫn là không tin tưởng được. Bất quá, cho dù như vậy, Văn Tiểu Quân cuối cùng cũng đã hoàn thành được ba việc tốt rồi, chúc mừng chúc mừng a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro