Chương 4
"Là bạn không thể yêu, này em có biết rằng một người chờ em nơi đó.."
_________________________________________________
Chẵn một tuần kể từ ngày Lisa mất.
Jisoo anh ấy vẫn lầm lì không chịu nói một câu. Con bé Hayul thấy ba như vậy cũng tỏ ra vô cùng lo lắng, sợ sệt, không dám lại gần, chỉ thỉnh thoảng chạy đến kéo lấy vạt áo mẹ cầu cứu. Tôi lắc đầu nhìn con, ra hiệu cho bé quay về phòng ngủ, rồi rụt rè đến gần Jisoo:
- Anh...
Jisoo vẫn thất thần. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh từng mãng xúc cảm đang vỡ vụn. Khuôn mặt anh tái nhợt, hốc hác, giờ đây chẳng còn một chút sinh khí.
Cái chết của Lalisa đối với Jisoo có lẽ là cú sốc quá lớn. Đối với một người sống nội tâm như anh, nỗi đau đớn, mất mát đó thật sự không tìm ra được cách để chữa lành. Tôi nhìn anh bất lực, cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu. Hóa ra, cảm giác của anh đối với tôi lại quan trọng đến như vậy. Hóa ra, giữa cuộc đời chúng ta, còn có thể có một người khiến cho ta có thể vì họ mà đớn đau đến vậy.
- Anh à... Đừng buồn nữa.
Tôi ôm lấy Jisoo. Anh gục đầu vào lòng tôi giống như một đứa trẻ. Giờ phút này, tôi chẳng biết phải nói thêm với anh điều gì nữa, chỉ biết hi vọng vòng tay này của tôi có thể làm chỗ dựa cho anh trong lúc anh cảm thấy yếu mềm nhất, tuyệt vọng nhất. Tôi và anh cứ bên nhau như vậy. Bầu không khí trong căn phòng im ắng và trầm mặc.
King koong!
Tiếng chuông cửa liên hồi khiến tôi sực tỉnh. Tôi nới vòng tay ra khỏi người Jisoo. Anh mệt mỏi ngồi dậy tựa đầu vào thành ghế sofa.
- Sao giờ cậu mới ra mở cửa? Mà sao cậu không trả lời điện thoại của mình?
Chaeyoung dồn dập hỏi tôi khi tôi vừa mở cửa. Cô ấy sắc mặt tái nhợt, lay cánh tay của tôi nói tiếp:
- Mình lo cho cậu lắm đấy biết không?
- Vào nhà đi. Có gì vào trong nói chuyện.
Tôi đưa Chaeyoung vào phòng, lướt qua chỗ Jisoo. Anh vẫn ngồi đó, mắt lơ đễnh, gương mắt không chút biểu cảm. Chaeyoung khẽ gật đầu chào anh rồi bấu lấy tay tôi thể hiện ý nghi ngờ dò hỏi. Tôi nháy mắt với cô ấy, ra hiệu cho Chaeyoung vào phòng của tôi nói chuyện.
Tôi kể cho Chaeyoung nghe chuyện của Lalisa. Thời gian qua, cô ấy bận công tác nên chưa biết chuyện. Chaeyoung nghe xong giật mình, sửng sốt rồi sau đó cũng vô cùng thương tiếc, xót xa. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, quá đột ngột, đến tôi với Chaeyoung còn không thể kiềm nổi cảm xúc của mình, huống hồ là Jisoo. Anh đã chứng kiến tận mắt Lisa vĩnh viễn ra đi, làm sao không đau đớn, làm sao không hoảng loạn.
Chúng tôi ngồi trong phòng một lát, linh cảm có điều bất ổn, tôi vội trở lại phòng khách. Jisoo đã biến mất.
-Jisoo..anh đi đâu mất rồi?
Tôi lật tung khắp các phòng để tìm anh. Anh đã ra ngoài từ lúc nào tôi cũng không biết.
- Nini à, chắc anh ấy ra ngoài có chút việc thôi. Nini đừng lo.
- Chaeng không biết đâu. Cả tuần nay anh ấy không ra khỏi nhà. Giờ anh ấy như vậy, làm sao mình không lo được chứ. Mình nhất định phải tìm được anh ấy.
Tôi kéo tay Chaeyoung ra khỏi tay mình, vội vàng lao ra khỏi nhà. Trong đầu tôi lúc ấy chẳng còn suy nghĩ nào khác ngoài việc nhất định phải tìm được Jisoo.
Chị y tá bảo tôi nên về nhà nghỉ ngơi, tôi đã thức trắng hai ngày hai đêm trong bệnh viện.
Jisoo bị tai nạn xe. Hai ngày trước, anh rời khỏi nhà, một mình lái xe đi trong trạng thái không còn tỉnh táo. Tôi đã đi khắp nơi tìm Văn cuối cùng ngã quỵ khi nghe tin báo anh gặp tai nạn. Văn đã qua cơn nguy hiểm nhưng anh vẫn trong trạng thái hôn mê. Tôi xót xa ngắm nhìn khuôn mặt anh – người cha của con tôi, người mà suốt năm năm ròng đã trở thành chồng của tôi trên danh nghĩa. Liệu anh có biết rằng, tôi đã thực sự yêu anh? Tôi đã thực sự trở thành một người đàn bà chỉ vì anh.
Ba mẹ chồng tôi cũng đến. Mọi người đều khuyên tôi về nhà nghỉ còn Hayul thì đã được gửi về bên ông bà nội. Nhưng tôi không thể về. Làm sao tôi có thể về khi anh còn chưa tỉnh. Tay tôi nắm chặt lấy tay Jisoo. Cho dù có thể nào, tôi cũng không thể buông tay anh lần nữa.
Cho dù anh có là người thế nào, tôi cũng không thể nào rời bỏ anh.
Jisoo đã tỉnh, sức khỏe cũng dần hồi phục. Thần trí anh cũng có vẻ tỉnh táo hơn lúc trước. Có một ngày anh nói với tôi. Lúc anh hôn mê bất tỉnh, anh mơ thấy Lisa. Cậu ấy nói với anh, nhất định anh phải sống thật tốt, phải làm một người cha thật tốt của Hayul, không được phụ lòng cậu ấy.
Jisoo nhìn ra phía cửa sổ. Bầu trời thật xanh. Có lẽ đâu đấy trên thiên đàng, Lisa đang nhìn anh mỉm cười.
Chaeyoung hẹn tôi đến quán cà phê quen thuộc. Tôi có một số chuyên cần phải nói với Chaeyoung.
Tôi nói cho Chaeyoung nghe những suy nghĩ trong lòng, về tình cảm của tôi và Văn. Cô ấy sửng sốt nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Cậu làm sao thế? Cậu và Jisoo... không thể. Cậu là Les, anh ta là Gay. Cậu điên rồi sao hả Jennie?
- Mình không điên. Mình rất tỉnh táo. Mình thật sự xin lỗi cậu, Chaeyoung. Có lẽ, chúng ta đã quá thân thiết với nhau nên mới tự ngộ nhận tình cảm của chính mình. Cậu là người bạn thân nhất của mình. Cũng là người bạn tốt nhất của mình.
Tôi nắm lấy bàn tay run rẩy của Chaeyoung. Cô ấy hất bàn tay tôi ra, hờn giận nhìn tôi:
- Còn anh ta thì sao? Anh ta đâu có yêu cậu. Anh ta chỉ là một kẻ đồng tính. Cậu điên rồi.
- Cho dù thế nào anh ấy cũng là chồng của mình, là bố của Hayul.
Tôi nghiêm mặt nhìn Chaeyoung, giọng nói trở nên rắn rỏi. Đây là lần đầu tiên, tôi gọi Jisoo là chồng mà trong lòng nhẹ nhõm đến thế. Chaeyoung, rồi cũng sẽ có lúc, cô ấy hiểu cho tôi.
- Cậu sẽ mãi mãi là bạn tốt của mình, Chaeng ạ.
Chaeyoung giận tôi bỏ đi. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe ngấn nước. Lòng tôi cũng thắt lại. Cả hai chúng tôi có lẽ đã đi quá xa, để đến bây giờ đã để lại trong lòng đối phương những vết thương còn loang lổ. Một tình bạn đã đi quá giới hạn gây ra những vết xước khó mà hàn gắn. Chỉ có thể dựa vào lòng kiên trì và liều thuốc thời gian, may ra mới có thể chữa lành. Nước mắt tôi lăn dài trên đôi gò má.
- Tạm biệt, Chaeyoung, người tôi không biết phải gọi là tình thân hay là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro