Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Dạo gần đây, Lisa không còn qua nhà tôi thường xuyên như trước nữa. Tôi cũng tò mò nhưng không dám hỏi Jisoo, chỉ thỉnh thoảng để ý đến thái độ của anh một cách ái ngại. Jisoo vẫn là một ông bố rất mẫu mực, ngày ngày, tan làm anh đều tranh thủ thời gian đi đón con, cuối tuần đều đặn đưa Hayul đi chơi công viên. Có điều, thái độ của Jisoo đối với tôi có gì đó khác lạ. Anh rụt rè với tôi hơn trước. Thỉnh thoảng nếu không có mặt con, Jisoo đều muốn tránh nói chuyện với tôi. Mặc dù vậy, tôi cũng không mấy quan tâm nhiều. Anh với tôi cho dù đã sống chung với nhau ngót năm năm, nhưng thành thật mà nói, chưa bao giờ chúng tôi có ý định tiến sâu vào thế giới của nhau. Trong cuộc hành trình của mỗi chúng tôi, người bạn đồng hành kia, chỉ là những kẻ bất đắc dĩ chung đường, có chăng chỉ là cùng nhau diễn chung một vở kịch, rồi sau đó khi trở về với thực tại, ai cũng có cuộc sống của riêng mình.

Có đôi lúc tôi hỏi Chaeyoung:

"Chaeng định sống như vậy mãi sao? Có muốn đi lấy chồng không?".

Chaeyoung hờn giận nói với tôi:

"Jennie cậu không cần mình nữa à"?  Tôi dỗ dành:

"Làm gì có. Chỉ là Chaeng cũng cần có người chăm sóc, Jennie đã có gia đình. Tuy chỉ là danh nghĩa, nhưng ít nhất sau này Jennie còn có người chăm lo".

Chaeyoung cắt ngang:

"Mình không cần ai hết. Cuộc đời mình cứ như thế này là đủ rồi".

Con người ta thật lạ. Có những lúc bao nhiêu con đường sáng sủa ở trước mắt, vẫn cứ cố chấp, ép buộc bản thân bám lấy một lối đi không hề bằng phẳng. Trong câu chuyện của bốn chúng tôi. Chẳng có ai là người đúng, và cũng chẳng có ai sai. Có chăng, là do số phận quá nghiệt ngã, dư luận quá khắt khe, khiến chúng tôi chẳng thể lựa chọn được một hướng giải thoát cho riêng mình.

Có lẽ Lisa cũng giống Chaeyoung. Cố chấp đến đau lòng. Và có lẽ Jisoo cũng đang trăn trở về cậu ấy giống như nỗi trăn trở của tôi đối với Chaeyoung.

Ngày sinh nhật của Hayul, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ. Tôi bảo Jisoo gọi cho Lisa, còn tôi cũng gọi cho Chaeyoung. Trong lúc chuẩn bị đồ ăn, tôi vô tình đánh rơi chiếc đĩa. Vội vã cúi đầu xuống nhặt lên, mảnh vỡ vô tình cứa tay tôi chảy máu...

- Có sao không?

Jisoo vội vàng rút tờ khăn giấy, bịt lấy tay tôi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Tôi vô tình ngước mắt lên nhìn anh. Mắt anh cũng đang dán chặt lấy khuôn mặt của tôi. Tôi chợt thấy có một chút gì đó cồn cào trong lồng ngực.

Mắt anh... mắt tôi... chưa bao giờ gần nhau như thế.

Chúng tôi chợt giật mình trở về với thực tại. Lại là những ánh mắt ái ngại nhìn nhau, lạnh lùng, xa thẳm.

- Lấy băng dán vào đi. Anh đi đón Hayul.

Nói rồi Jisoo đi. Tôi chợt cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng nơi lồng ngực.

"Jennie, mày điên rồi, mày chẳng phải les hay sao? Làm sao có thể được chứ..."

Bữa tiệc tối nay rất vui vẻ, đầm ấm.

Con gái của tôi không chỉ có một người ba, một người mẹ. Mà có đến hai người ba, hai người mẹ cùng quan tâm, lo lắng. Đó là điều tôi cảm thấy an ủi nhất, bớt đi mặc cảm tội lỗi nhất đối với con.

Nhiều đêm không ngủ, tôi đã từng nghĩ: Nếu có một ngày con gái tôi phát hiện ra, ba mẹ nó cưới nhau không phải vì tình yêu, mà chỉ vì muốn lừa gạt ông bà nó; nếu có một ngày, nó phát hiện ra, cả ba và mẹ nó đều là những người đồng tính, những người luôn bị xã hội kì thị, nó sẽ nghĩ gì, liệu có giống như những người khác mà xa lánh chúng tôi. Hoặc là hận ba mẹ nó đã lừa gạt cả xã hội và lừa nó.

Không... không! Đừng hận ba mẹ. Vì cả ba và mẹ yêu con!

______________

Mười một giờ đêm!

Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ.

Jisoo vẫn chưa về. Thật ra, trước đây, anh cũng thường về trễ, hoặc đi qua đêm không về nhà. Nhưng chẳng hiểu tại sao gần đây, chờ Jisoo về đối với tôi đã như một thói quen.

Lẽ nào, đó là thói quen của những người vợ bình thường. Lẽ nào, giờ tôi đã bắt đầu trở nên bình thường.

Tôi ngồi lặng người suy nghĩ mông lung. Cảm giác trống vắng đến cô quạnh.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập làm tôi sực tỉnh. Tôi giật mình, đau nhói. Không biết tại sao tự nhiên tôi lại có cảm giác nặng trĩu đến vậy. Có một dự cảm chẳng lành.

- Alo, tôi Jennie nghe ạ...

Bộp. Tôi giật mình quăng ống nghe xuống bàn, vội vã khoác thêm chiếc áo chạy bổ ra ngoài.

Đầu óc tôi thật sự rối loạn. Tôi cũng không còn nhớ, người phụ nữ vừa gọi điện cho tôi đã nói những gì, chỉ còn lờ mờ nhớ mỗi cái tên địa chỉ bệnh viện. Lồng ngực phập phồng, co thắt...

Tôi lao vào bệnh viện tìm Jisoo.

Anh ngồi đó, ánh mắt thất thần, hoảng loạn.

Tôi chạy lại gần, ôm lấy anh thật chặt. Jisoo gạt tôi ra. Đôi mắt đỏ ngầu.

- Lisa,... cứu lấy Lisa... Lalisa.

Anh gào thét. Cả căn phòng náo loạn. Mấy người bác sĩ với y tá ra hiệu bảo tôi ra ngoài. Các bác sĩ phòng trực kéo lấy anh lôi đi.

- Cô là gì của anh ta?

- Tôi là vợ anh ấy.

- Vết thương của anh ta không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng người bạn đi cùng thì đã mất rồi. Có lẽ anh ta bị chấn động tâm lí.

- Người bạn đi cùng? Có phải người đó tên Lalisa không ạ?

- Phải, người nhà anh ta cũng đã đến rồi. Còn chồng cô giờ có thể về được rồi. Có điều, anh ta đang bị sốc, có lẽ cần vài ngày mới tỉnh táo. Cô hãy chịu khó chăm sóc.

Đã mấy ngày hôm nay, kể từ khi Lisa mất. Jisoo không ăn uống gì, cũng không nói năng một câu.

Anh cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ gọi tên Lisa.

Chưa bao giờ tôi có cảm giác như lúc này. Một cảm giác đau nhói đến cồn cào. Tôi thật sự chỉ muốn lại gần Jisoo, ôm lấy anh thật chặt, tôi muốn dùng vòng tay mình ủ ấm lại trái tim đang lạnh thắt của anh. Tôi hận mình không thể làm cách nào nhặt nhạnh hết được giúp anh những mảnh ghép từ trái tim vụn vỡ để lắp lại. Cảm xúc của một người đàn bà gần ba mươi năm trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Liệu đó có phải là tình yêu? Tôi không biết. Một người đàn bà khờ khạo như tôi, giờ bắt đầu lại một mối quan hệ bình thường giống như một đứa trẻ. Nếu tôi đối với Chaeyoung là tình yêu, vậy còn đối với anh là gì? Đầu óc tôi quay cuồng, không thể định hình nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro