Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời chưa nói #2


7 giờ sáng, tiếng chuông cổng reo lên. Chẳng còn ai khác ở nhà nên Quỳnh Hoa đành cố lê đôi chân còn đau do bị ngã tối qua ra mở cổng. Nhật Minh xuất hiện trước mắt cô. Nhìn anh bơ phờ như vừa trải qua một đêm không ngủ.

- Giờ anh còn đến đây làm gí nữa? - Quỳnh Hoa lạnh lùng

- Anh,.. anh xin lỗi!

- Anh nghĩ rằng một lời xin lỗi là đủ sao?

Quhnh Hoa định đóng cổng nhưng Nhật Minh đã kịp ngăn cô lại.

- Hôm qua trên đường đi, anh đã thấy một vụ tai nạn giao thông.

- Để em kể tiếp đoạn sau nhé: rất nhiều người xúm lại xem vì hiếu kì nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ có mình anh đưa nạn nhên vào bệnh viên. - Quỳnh Hoa nói bằng giọng mỉa mai.

- Đúng là như vậy. Nhưng em không tin anh sao?

Tất nhiên Quỳnh Hoa tin anh vì cô quá hiểu anh. Thế nhưng, trong tình huống này, cô không thể nuốt trôi sự tức giận.

- Giờ điều đó có còn quan trọng không? Em thấy mình thật ngớ ngẩn khi đã chờ đợi anh. Một mình ướt lạnh giữa đêm mưa và bị hai tên côn đồ trêu ghẹo.

- Em có làm sao không? - Nhật Minh nhìn Quỳnh Hoa một lượt.

- Anh đã không nhắn lại em dù chỉ là một tin nhắn. Đừng làm bộ lo lắng cho em.

- Anh đã bị mất điện thoại. Có lẽ là do đám đông ấy...

- Anh chỉ biết lo cho người khác mà không cần biết mình sẽ thiệt thòi như thế nào. Anh có biết là anh kì cục lắm không?

- Làm sao anh có thể bỏ mặc một người đang gặp nguy hiểm đến tính mạng được? Nếu như vậy, anh sẽ rất áy náy. Anh đã nghĩ rằng em sẽ hiểu.

- Thế còn em thì sao? Em đáng bị bỏ mặc sao? Nếu em bị người xấu làm hại, anh không cảm thấy áy náy sao? Có lẽ, em không quan trọng với anh bằng một người xa lạ.

- Không phải thế. Sự so sánh trong trường hợp này là khập khiễng.

- Vâng, em khập khiễng, em không đủ tốt như anh. Nhưng anh làm ơn nghĩ đến những người thân yêu của mình trước khi hi sinh vì những người xa lạ. Ngoài em ra, anh có nghĩ rằng mẹ anh cũng cần một ngôi nhà tiện nghi hơn để ở không? Anh có thấy rằng anh đã 30 tuổi rồi mà vẫn chẳng có gì không? Anh sẽ sống vô tư như thế này đến bao giờ? Lòng tốt là thứ cần thiết nhưng chỉ biết tốt với người khác mà không biết tính toán cho mình thì sẽ là ngu ngốc.

- Em không thể đặt mình vào hoàn cảnh của anh sao? Một chút thôi cũng được.

- Không, em không thể. Có một điều em đã định nói với anh từ lâu rồi.

- Là gì vậy em?

- Là anh hãy cứ tốt với xã hội này, hãy cứ làm những gì anh muốn. Mình chia tay đi!

Nhật Minh như hiểu ra một điều gì đó. Im lặng một lát anh mới lên tiếng:

- Em không thấy rằng chúng ta đã rất hợp nhau sao?

- Thế thì sao anh? Thực tế cuộc sống cần nhiều hơn điều đó.

- Có những thứ chúng ta nhìn thấy lại không phải là sự thật. Anh chỉ muốn nói rằng: nếu không hiểu hết về một người thì mọi sự đánh giá sẽ đều không chính xác đâu em ạ. Chúng ta cần cơ hội để hiểu nhau hơn.

- Không! - Quỳnh Hoa tỏ vẻ cương quyết - Với em như vậy là đủ rồi. Đừng tìm em nữa. Chúng ta dừng lại anh nhé!

Quỳnh Hoa bước vào trong nhà bỏ mặc Nhật Minh ngẫn ngơ giữa cánh cổng thân quen. Chẳng biết làm gì khác, anh quay lưng bước đi, lặng lẽ trên con đường nhộn nhịp người qua lại.

***

Ai đó bảo rằng: "Con gái nói có là không". Ai đó đã nói rằng: "Khi một cô gái đẩy chàng trai ra xa chính là khi cô cần vòng tay chàng tra ấy nhất". Có lẽ, với Quỳnh Hoa, tất cả những điều này đều đúng. Nói chia tay Nhật Minh nhưng những hình ảnh của anh cùng với gương mặt thư sinh và nụ cười hiền hậu luôn đầy ắp trong cô.

Vậy mà đã một tháng rồi, cô mất liên lạc của anh. Đã bao lần, cô cầm điện thoại định liên lạc với anh nhưng sự kiêu hãnh của một người con gái không cho phép cô làm điều đó. Cô đến những nơi mà hai người thường đến với hi vọng tình cờ gặp lại anh nhưng rồi cũng chỉ có cô đối diện với chính mình. Cô lang thang trên những con phố quen thuộc của hai người mà chẳng thấy bóng anh. Cô nhớ Facebook của anh có cả nghìn bức ảnh mà nhìn vào đó người ta có thể hiểu được hành trình trong cuộc sống của anh. Anh rất thích đăng hình và mỗi lần đi đâu đó, anh thường chụp hình làm kỉ niệm. Cô lần mó vào Facebook của anh nhưng giờ đây, tất cả đều im lặng , không hình ảnh và trạng thái nào được cập nhật thêm. Anh đã biến mất hoàn toàn. Có lẽ, anh đã quên cô. Cô giận anh và rồi lại tự trách mình. Là tại cô đã nói những điều làm anh tổn thương để rồi anh không còn muốn nhìn cô thêm một lần nào nữa.

Làm sao để quên được anh? - Quỳnh Hoa tợ hỏi. Cô nhớ đến những quyển sách ôn thi chứng chỉ lelts mà cô từng có, cô cũng sẽ thi. Cô lao đầu vào học để không còn một khoảng trống nào để nghĩ đến anh. Là một giáo viên Tiếng Anh, kiến thức của cô không hề tệ nhưng trong 4 kĩ năng, cô gặp rắc rối với phần thi viết bởi vấn đề ở phần thi này không chỉ là kiến thức Tiếng Anh mà còn là khả năng lập luận, đưa ra quan điểm cá nhân. Còn cô, cô không biết làm sao để nảy sinh ý tưởng cho bài luận của mình.

Cô loay hoay trên mạng xã hội tìm sự trợ giúp. Thật may mắn, qua facebook, cô gặp được admin của một nhóm dạy viết luận lelts miễn phí. Anh hướng dẫn cô cách viết theo đúng cấu trúc cần có để dành được điểm trong phần thi này. Anh đưa các đề thi cho cô viết rồi lại tỉ mỉ chỉnh sửa cho cô từ ý tưởng cho đến cách hành văn. Anh gợi ý cho cô các quan điểm của mình. Cô phải thừa nhận rằng cô đã học hỏi được rất nhiều từ cách lập luận rất logic của anh. Thế nhưng, cô chẳng biết anh là ai bởi hình trong trang cá nhân của anh là bức ảnh phong cảnh. Anh khiến cô tò mò. Cô nhắn tin cho anh:

- Em có thể gặp người lạ được không? - "Người lạ" là cách mà cô vẫn gọi anh mỗi khi nói chuyện.

- Để làm gì em?

- Để cảm ơn, để thỏa mãn sự tò mò, để cùng trao đổi về Tiếng Anh,... Nhiều nữa người lạ ạ.

- Em không sợ người lạ sao?

- Không, em tin người lạ là người tốt.

Thời gian qua, dù chỉ trao đổi với anh về việc luận Tiếng Anh bằng tin nhắn và Emai. Nhưng mỗi lần nhận được phản hồi của anh, Quỳnh Hoa đều cảm thấy vui. Phải chăng sự giúp đỡ chân thành của người lạ làm cô vững tin hơn về tình cảm giữa con người vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống? Quỳnh Hoa cũng không biết nữa, một điều gì đó ở người lạ - một người mà cô chưa từng biết mặt, thậm chí chưa từng nghe giọng nói của anh dù chỉ là qua điện thoại - lại làm cô cảm thấy ấm áp.

Một sự in lặng làm cô băn khuăn:

- Anh không muốn gặp em sao?

- Có chứ! Chúng ta sẽ gặp nhau sau khi em đã biết kết quả thi lelts. Giờ thì hãy dành thời gian ôn thi cho tốt đã, em nhé!

***

Quỳnh Hoa đã không phụ lòng người lạ. Cô đã vượt qua kì thi lelts với số điểm như mong muốn. Đặc biệt, cô dành được điểm 7.0 cho phần thi viết. Số điểm có thể không quá xuất sắc so với ai đó nhưng đối với một người vốn sợ viết luận như cô thì đó là một kì tích. Người đầu tiên Quỳnh Hoa thông báo tin vui này là người lạ. Quỳnh Hoa cũng háo hức gặp anh, người đã giúp cô có được kết quả như ngày hôm nay.

Coffee Time Square một chiều ấm áp. Quỳnh Hoa giật mình khi nhớ ra đây chính là nơi đầu tiên cô và Nhật Minh chính thức hẹn hò. Anh nói "Có nhiều quán coffee đẹp nhưng anh thích nơi này, đơn giản vì nó cho anh cảm giác bình yên". Quỳnh Hoa bước vào. Đúng chỗ chiếc bàn mà cô và Nhật Minh đã từng ngồi, một vóc dáng quen thuộc đang quay lưng về phía cô. Cô bước đến và ngỡ ngàng khi trước mặt cô là Nhật Minh.

- Em ngồi đi! - Nhật Minh lên tiếng. Không giống với vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhìn anh rất bình lặng.

- Là anh sao? Anh chính là người lạ?

- Đúng,... là anh.

Tước Nhật Minh, Quỳnh Hoa chợt thấy mình nhỏ bé, thêm chút cảm xúc xấu hổ vì anh giỏi quá, giỏi đến mức một giáo viên Tiếng Anh như cô lại phải nhờ đến một người chưa từng tốt nghiệp chuyên ngành này. Ở đời, người ta luôn cố gắng chứng minh rằng mình giỏi, còn anh thì ngược lại. Anh giấu sự thông minh của mình sau vẻ bề ngoài khờ khạo.

- Em đúng là kẻ ngốc. - Quỳng Hoa chua chát.

- Thật lòng,... anh chỉ muốn giúp em thôi. Đó cũng là cách để anh có thể nói chuyện với em.

Quỳnh Hoa đã bình tĩnh hơn. Phải, một người luôn giúp đỡ người khác, người luôn mang lại cho cô cảm giác ấm áp, người mà chỉ cần nói chuyện thôi cũng đủ làm cô tan biến hết mọi buồn phiền,... chỉ có thể là Nhật Minh thôi. Sao cô lại không nghĩ ra?

- Nhưng sao anh lại biết em ôn thi lelts? - Quỳnh Hoa hỏi.

- Anh vẫn theo dõi facebook của em mà. Anh chủ động lập group ôn thi lelts và kết bạn với rất nhiều bạn bè của em để em dễ tìm thấy anh hơn.

- Em muốn nói rằng khi tức giận người ta thường không nói những điều mình nghĩ. Em không muốn làm anh tổn thương.

- Anh hiểu mà.

***


Quỳnh Hoa tin rằng Nhật Minh thực sự hiểu mình và cô hạnh phúc vì Nhật Minh đã không bỏ mặc cô như cô đã nghĩ. Bao yêu thương bấy lâu nay giờ lại trở về trong cô mà không thể bật lên tiếng. Nhưng để làm gì chứ? Giờ đây, tất cả đã là vô nghĩa.

Nhật Minh lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng:

- Mình bắt đầu lại em nhé!

Quỳnh Hoa muốn ôm anh rồi khóc thút thít như một đứa trẻ nhưng rồi cô đã trấn tĩnh lại và kéo mình trở về thực tại cuộc sống.

- Anh có biết rằng là em đã mong chờ điều này đến thế nào không? Sao giờ anh mới nói? Quá muộn rồi anh à.

- Tại sao? - Nhật Minh băn khoăn

- Em đã nhận lời yêu người khác rồi. Vừa mới hôm qua thôi.

Nhật Minh nhìn Quỳnh Hoa tỏ vẻ không tin nhưng sự nghiêm nghị của cô làm anh biết đó là sự thật.

- Nhanh vậy sao? - Nhật Minh thốt lên.

Một chút bối rối và cũng có lẽ sợ câu nói của mình khiến Quỳnh Hoa buồn. Trấn tĩnh lại, Nhật Minh bào chữa:

- À, ý anh là anh thấy bất ngờ thôi.

Giống như một trò đùa của số phận khi không muốn cho người ta không thuộc về nhau. Từ sau hôm giúp Quỳnh Hoa thoát khỏi hai gã côn đồ, Hoàng hải thường xuyên qua lại nhà Quỳnh Hoa chơi và đương nhiên anh được sự cháo đón từ gia đình cô. Và chuyện gì đến cũng đã đến. Anh ngõ lời yêu cô giữa lúc cô vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới. Cô tìm lí do trì hoãn:

- Chứng chỉ lelts là ước mơ của em. Em không muốn nghĩ về điều gì khác lúc này. Em sẽ trả lời anh sau kì thi.

Quỳnh Hoa vừa thi xong, Hoàng Hải đã nôn nóng muốn cô đưa ra câu trở lời. Mà Quỳnh Hoa cũng đâu cần phải nghĩ thêm nhiều nữa. Hoàng Hải có nghề nghiệp ổn định, thu nhập cao và gia đình bề thế. Cùng với ngoại hình ưu nhìn, Hoàng Hải là mẫu đàn ông mơ ước của nhiều cô gái. Quỳnh Hoa đã ở độ tuổi cần tìm cho mình một bến đỗ bình yên và Hoàng Hải có đủ yếu tố để mang lại cho cô một gia đình sung túc. Còn với Nhật Minh, nghĩ về anh, Quỳnh Hoa lại nhớ về ngôi nhà cấp 4 đơn sơ. Khi mới yêu , người ta có thể không tính toán nhưng để cùng nhau đi hết cuộc đời thì thứ con gái cần sẽ nhiều hơn một trái tim vàng. Cô cũng không thể chờ đợi một người mà giờ chẳng còn là gì của mình nữa

Sau tất cả sự đắn đo,  mới ngày hôm qua thôi, Quỳnh Hoa đã nhận lời cầu hôn của Hoàng Hải. Anh tuy chưa mang đến cho cô cảm giác ấm áp, ngọt ngào như Nhật Minh nhưng anh giúp cô thấy yên tâm về sự lựa chọn của mình. Yêu thương chưa đủ mà còn phải biết trao gửi yêu thương. Nhật Minh yêu Quỳnh Hoa nhưng không đúng cách. Anh làm cô nghĩ rằng anh đã bỏ mặc cô. Mà cuộc đời thì những khoảng trống luôn làm người ta xa nhau hơn. Như đã hiểu ra điều đó, Nhật Minh lên tiếng:

- Mình vẫn là bạn, em nhé!

Quỳnh Hoa lắc đầu. Cô biết rằng tình bạn có thể biến thành tình yêu nhưng người ta lại  không thể làm bạn với người mình đã từng yêu.

- Là tại em. Hãy coi như em chưa từng tồn tại.

- Không, anh mới là người có lỗi. Mà thôi, hãy nghĩ đơn giản vì chúng ta không thuộc về nhau.

Quỳnh Hoa hiểu Nhật Minh. Anh sẽ không níu kéo cô. Anh sẽ không bảo cô thay đổi. Anh để cô ra đi vì anh nghĩ đó là cách để gìn giữ lòng tự trọng của mình. Sẽ có một người tổn thương nếu cô quay lại với anh mà anh thì không bao giờ tranh cướp thứ gì của người khác.

- Sống hạnh phúc, em nhé!

- Chỉ vậy thôi sao?

- Còn một điều quan trọng anh muốn nói với em nhưng giờ chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.

Ly coffee hôm nay đắng ngắt. Nó mang vị của sự tiếc nuối, giận hờn của những điều chưa nói mà cũng chẳng cần phải nói. Họ tạm biệt nhau, miệng cười còn nỗi buồn giấu trong trái tim.

***

Cầm chiếc thiệp mời trên tay, Quỳnh Hoa lái xe nhanh trên con đường thân quen dẫn về nhà Nhật Minh. Thực ra, cô có thể gọi điện mời anh nhưng cô sợ rằng mình sẽ không còn lí do nào khác để đến thăm anh, thăm lại ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng.

Hơn nữa, cô muốn đối diện với những cảm giác không thể gọi tên của mình để vượt qua những bối rối đang đầy ắp trong lòng. Thật ngạc nhiên, trước mắt cô là ngôi nhà 2 tầng với màu sơn rất mới. Ngập ngừng một lúc, Quỳnh Hoa mới nhấn chuông. Mẹ Nhật Minh đón Quỳnh Hoa bằng nụ cười hiền hậu:

- Lâu lắm rồi không thấy cháu đến chơi. Mà cháu không hẹn trước vơiơ Nhật Minh ? Nó đi làm đã về đâu.

- Dạ. Công việc của anh ấy dạo này thế nào hả bác?

- Ô, vậy ra là Nhật Minh không nói gì với cháu à? Nó cùng với một cậu bạn mới mở Trung tâm Tiếng Anh nên đi làm tố ngày luôn, vừa dạy học vừa quản lí.

Quỳnh Hoa nhìn một lượt quanh ngôi nhà rồi lên tiếng:

- Nhà bác thiết kế đẹp quá!

- Cũng vì xây lại ngôi nhà này Nhật Minh phải vay mượn bạn bè khá nhiều tiền. Nó đang cố gắng đi làm để trả nợ. Mà kế hoạch của hai đứa thế nào rồi?

- Dạ... - Quỳnh Hoa lúng túng.

- Nhật Minh bảo xây nhà để cưới vợ mà. Nghe nó nói vậy, bác vui lắm . Hai đứa cũng đã trưởng thành cả rồi, để lâu nữa có khi lại muộn ấy chứ.


Trước khi đến đây, Quỳnh Hoa đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những tình huống có thể xảy ra. Vậy mà giờ đây, ánh nhìn mong đợi của mẹ Nhật Minh làm cổ họng cô nghẹn đắng. Nhưng sự thật là thứ người ta không thể chạy trốn vì nó luôn tồn tại. Lấy lại can đảm, Quỳnh Hoa cất tiếng:

- Có lẽ chúng cháu không có duyên với nhau, bác ạ. Cháu đến đây để mời đám cưới.

Quỳnh Hoa lấy từ trong túi xách ra chiếc thiệp hồng có in hình cô và Hoàng Hải đưa cho mẹ Nhật Minh.

- Cháu,.. cháu xin lỗi!

Mẹ Nhật Minh cầm chiếc thiệp, tay run run. Một lúc lâu bà mới cất giong:

- Như cháu đã nói hai đứa không có duyên với nhau. Đó là số phận cháu ạ, không đứa nào có lỗi. Bác mừng cho hạnh phúc của cháu!

Nhật Minh và mẹ anh giống nhau quá. Họ cứ nhẹ nhàng như thế, nhân hậu như thế. Họ tốt đến khó tin, đến mức ai không hiểu có thể cho rằng họ đang diễn. Những người tốt thì thường chịu thiệt thòi. Giá như họ cứ ích kỷ hơn, cứ hẹp hòi hơn, biết đâu họ sẽ nhận được nhiều hơn.

Nhưng giờ Quỳnh Hoa lại thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Đúng ra, cô mừng cho Nhật Minh vì đã không đến với một người như cô. Một nửa ly coffee vẫn là coffee. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nữa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.

Phải chăng ngôi nhà chính là điều Nhật Minh muốn nói với cô? Nhưng rồi, lúc ngôi nhà hành phúc của anh dành cho cô hoàn thành cũng là lúc anh biết rằng cô đã xa anh mãi mãi. Sẽ có một cô gái xứng đáng với anh trong ngôi nhà đó. Sẽ có một cô gái yêu anh bằng cả trái tim mình. Sẽ có một cô gái, một cô gái nào đó,... không phải là cô.

***

AND

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro