Lời chưa nói #1
Nghe tiếng xe đạp điện tít còi liên tục như chim hót ngoài cổng, Quỳnh Hoa biết cô em gái đi học đã về. Thùy Vân bước vào nhà, vẻ mặt hớn hở như nhặt được quà.
- Đi học thêm Tiếng Anh vui vậy cơ à? - Quỳnh Hoa hỏi.
- Vui chứ chị.
- Em đúng là "Bụt chùa nhà không thiêng". Chị dạy Tiếng Anh mà em phải đi học thêm ở trung tâm mới chịu. - Quỳnh Hoa chọc nó.
- Tại chị hay đóng vai ác với em đó chứ. Ở trung tâm ấy em được học một thầy giáo cực kì dễ mến, dạy hay, thân thiện, đẹp trai,... Chẳng khó tính với em như chị.
- Thầy khó tính thì trò mới nên người.
- Thầy dễ tính mà trò vẫn nên người thì tốt hơn chứ chị.
Nhiều khi, Quỳnh Hoa cũng chịu thua với em gái mình vì khả năng tranh cãi rất nhanh, không cần suy nghĩ của nó.
- Đặc biệt là thầy giáo còn độc thân. Hay để em bắt mối cho chị nhé!
- Thôi đi cô, đừng có mà vớ vẫn. Không phải ai nhìn thấy con trai cũng hơn hớn lên như cô đâu.
- Chị có biết con gái bây giờ là phải lả lơi vừa đủ, nghiêm túc vừa đủ không? Gớm, chị cứ cành cao như thế nên ế là phải. Mà mải nói chuyện, em quên mất. Trung tâm Tiếng Anh có cần tuyển thêm giáo viên đấy.
Quỳnh Hoa tỏ vẻ nghĩ ngợi. Như sợ chị từ chối, Thùy Vân đả kích:
- Chị đang kêu chán vì nghỉ hè không biết làm gì. Bây giờ có cơ hội như thế, chẳng lẽ chị không đủ tự tin sao? Chị đăng kí dự tuyển đi. Đi mà chị!
Quỳnh Hoa biết nếu nói "không" thì Thùy Vân sẽ thuyết phục mình đến ù tai. Lắm lúc, nó cứ phát liên tục như một cái loa phát thanh không có nút dừng. Thùy Vân khá láu lĩnh, cá tính, hồn nhiên nhưng trong mắt Quỳnh Hoa, nó vẫn là một cô em gái rất dễ thương. Nếu Thùy Vân xinh xắn một cách trẻ trung , năng động với dáng người đầy đặn thì trái ngược với em gái mình, Quỳnh Hoa mãnh mai và manh đét đẹp diệu dàng, đằm thắm. Cô đặc biệt hấp dẫn người đối diện bắng cái cười tít mắt, làm người khác cũng muốn cười theo.
***
Là giáo viên Tiếng Anh của một trường cấp 3 có tiếng trong thành phố, Quỳnh Hoa dễ dàng trúng tuyển vị trí giáo viên part-time của trung tâm Tiếng Anh mà Thùy Vân đang học. Vậy là cô đã dạy thêm các buổi tối ở đây được gần 2 tháng. Cô đến với công việc làm thêm này chẳng phải vì thu nhập mà vì cô muốn có cơ hội giao tiếp với những giáo viên người nước ngoài cũng đang giảng dạy tại trung tâm. Hơn nữa, cô còn tích lũy thêm cho mình được khá nhiều kinh nghiệm dạy học trong một môi trường năng động như thế.
Và thầy giáo hot nhất trung tâm mà cô em gái của Quỳnh Hoa hâm mộ là Nhật Minh. Nhưng thật tình mà nói , anh không phải là mẫu đàn ông mà cô thích. Anh sở hữu làn da trắng trẻo, vóc dáng có phần mong manh và dễ vỡ trong khi cô lại mơ về những anh chàng có làn da nâu, đầy đặn và rắn chắt. Anh chỉ cao hơn cô một chút, hơi thấp so với chiều cao cần có của một chàng trai. Nói chung về ngoại hình, Nhật Minh không có gì ấn tượng với Quỳnh Hoa ngoài khuôn mặt thư sinh mang vẻ trí thức với đôi mắt sâu phía sau cặp kính trắng.Thế nhưng, mỗi lần nói chuyện với anh, cô luôn có một cảm giác dễ chịu bởi sự vui vẻ và hài hước. Anh có một cách giảng dạy Tiếng Anh rất hay, đó là tạo cơ hội cho học sinh thực hành càng nhiều, càng tốt. Có lần, Quỳnh Hoa chia sẻ với Nhật Minh rằng đối tượng học sinh nhỏ tuổi của cô hay nhầm lẫn về cách dùng những lượng từ trong Tiếng Anh thì anh bảo:
-Anh dạy chúng thế này:
"Little" chẳng đếm được đâu
Nhưng "Few" đếm được, cho "Noun" số nhiều.
"Many" mới thật là kiêu
Danh từ cứ phải số nhiều mà chia.
Phải, việc đặt hiện tượng ngữ pháp khô khan trong cấu trúc của thơ văn, vần giúp học sinh cực kì dễ nhớ. Một giáo viên giỏi truyền đạt cho học sinh được hết những kiến thức trong một bài giảng. Còn anh, anh đã làm cho học sinh yêu thích những bài giảng của mình. Trong mắt mọi người, anh là một giáo viên tài năng. Cũng có lẽ vì tất cả những điều đó mà anh được rất nhiều học sinh mến mộ.
Hơn 9h tối, sau khi kết thúc ca dạy, Quỳnh Hoa vẫn loay hoay ở lán xe của trung tâm, chưa biết làm sao để về nhà với chiếc xe xịt lốp. Nhât Minh xuất hiện:
- Bây giờ, em có muốn đi sửa xe thì các tiệm quanh đây cũng đóng cửa hết rồi. Để anh chở em về.
Quỳnh Hoa băn khoăn nhưng đành nhận lời vì chẳng còn cách nào khác. Để xóa tan sự im lặng, có chút ngại ngùng của Quỳnh Hoa, Nhật Minh kể cho cô nghe những câu chuyện hài hước làm đoạn đường về nhà của cô cũng như gần hơn với những tiếng cười.
- Anh đi chậm hơn một chút, rẽ trái,... Nhà em đây rồi. - Quỳnh Hoa bước xuống xe - Cảm ơn anh đã đưa em về!
- Ui, em chào anh thầy giáo! - Thùy Vân lên tiếng.
"Anh thầy giáo", sao mà nó lại bạo dạn như vậy chứ.
- Ừ, chào em! - Nhật Minh bối rối.
Thùy Vân theo đuôi Quỳnh Hoa. Nó nháy mắt hóm hỉnh:
- Đưa đón nhau rồi nhé! Kinh thật đấy!
- Không như em nghĩ đâu.
- Yêu rồi nha!
- Đồ quỷ! Ra ngoài cho chị thay đồ.
Quỳnh Hoa đẩy Thùy Vân ra khỏi phòng mình. Chẳng hiểu sao, Quỳnh Hoa không thèm giải thích với Thùy Vân mà trái lại, cô còn thấy vui vui về sự hiểu lầm của nó. Thôi kệ, cứ để cho nó mơ tưởng.
Chiều hôm sau, Quỳnh Hoa đến trung tâm thì đã thấy chiếc xe xịt lốp của mình đã căng đầy hơi.
- Là anh đã sửa xe giúp em phải không? - Quỳnh Hoa hỏi Nhật Minh khi gặp anh ở hành lang.
-Ừ, anh có ca dạy sáng nay nên mang ra tiệm.
- Dạ. Để em gửi tiền anh.
- Có gì đâu, chỉ là vá săm thôi mà.
Bình thường, Quỳnh Hoa không thích nhận của ai cái gì. Là một cô giáo có phần khó tính, cô luôn đề cao tinh thần "cảnh giác" với sự giúp đỡ của người khác, đặc biệt là bạn khác giới. Nhưng với Nhật Minh thì khác, nụ cười hiền hậu với vẻ mặt ngây ngô của anh luôn làm người ta tin rằng anh rất chân thành. Và đúng như vậy, thời gian qua, Quỳnh Hoa thấy anh luôn giúp đỡ mọi người một cách rất nhiệt tình: Khi thì phụ bác bảo vệ sửa lại cái biển quảng cáo của trung tâm, lúc thì xách đồ giúp một chị học viên đang mang bầu. Những suy nghĩ đó làm lời mời của Quỳnh Hoa rất tự nhiên:
- Cuối tuần em mời anh coffee nhé!
- Ừ, anh rất vui.
Ly coffee mà Quỳnh Hoa mời Nhật Minh chằng ngờ lại biến thành ly coffee chia tay ở trung tâm Tiếng Anh đó.
- Đây gọi là coffee ăn mừng vì anh bị đuổi việc. - Nhật Minh nói bắng giọng hài hước.
- Công việc của anh ở đó đang thuận lợi. Anh không thấy tiếc sao?
- Một trung tâm như thế có gì để anh phải tiếc chứ? Nguyên tắc của anh là không bao giờ làm việc cho bất cứ nơi nào sống thiếu tình người. Anh hơi buồn vì phải xa học sinh thôi.
***
Đúng vậy, đó là một trung tâm coi trọng tiền bạc hơn cả việc giữ uy tín với giáo viên. Lợi dụng sự bất đồng ngôn ngữ và sự bở ngỡ của người nước ngoài khi sống tại Việt Nam. Họ đã quỵt một phần lương của Jack, cũng là giáo viên Tiếng Anh của trung tâm. Nhât Minh đã lên tiếng, anh yêu cầu trung tâm phải trả lương cho Jack theo đúng thỏa thuận. Với bản hợp đồng của Jack trên tay, Nhật Minh đã thắng. Nhưng cũng chỉ vì giúp đỡ Jack mà Nhật Minh đã bị giám đốc trung tâm yêu cầu nghỉ việc một cách vô lí. Quỳnh Hoa cảm phục với tình cảm mà Nhật Minh dành cho mọi người, cái cách mà anh giúp đỡ ngưới khác không cần tính tóan hay suy nghĩ.
- Anh đã nhận được vài lời mời giảng dạy của mấy trung tâm Tiếng Anh khác.
- Vâng, anh đủ năng lực và sự nổi tiếng mà. Trung tâm đó mới phải tiếc vì để mất một giáo viên như anh.
***
Sau hôm đó, họ vẫn hẹn nhau những ngày cuối tuần. Làm bạn với anh thực sự rất thú vị chính bởi cô được khám phá một thế giới khác. Một thế giới giản dị nhưng ấm áp và trong lành. Cô thích những nhà hàng sang trọng nhưng anh lại chỉ cho cô những món ăn đường phố mà cô chưa từng thưởng thức.Và đúng là chúng ngon hơn hơn cô nghĩ. Cô quen với những bộ quần áo hàng hiệu. Còn với anh, một bộ quần áo đẹp không nằm ở chỗ nó xuất xứ từ đâu, có giá trị bao nhiêu mà quan trọng là nó hợp với mình. Những bộ trang phục của anh thường rất rẻ nhưng hợp với dáng anh và anh tự tin khi mặc chúng. Anh khiến cô nhận ra rằng: "gía trị của con người đâu phải là ở những hình thức bên ngoài". Cô bắt đầu dùng thử những bộ quần áo hàng chợ và thấy chúng vẫn đẹp lung linh. Có lẽ, anh đã làm cô thay đổi.
Rồi một ngày, Nhật Minh dẫn Quỳnh Hoa về thăm nhà mình. Thực tình, gia cảnh nhà anh làm cô hơi hụt hẫng. Căn nhà cấp 4 đơn xơ dường như chẳng có gì ngoài những quyển sách Anh yêu sách, đó là điều rất đáng quý nhưng chưa đủ để làm cô thấy an lòng. Không hiểu sao cô lại có cảm giác ấy, hai người đã là gì của nhau đâu? Cô tự cảm thấy mình đáng cười. Trong khi tìm xem những quyển sách của Nhật Minh, một tập những chiếc giấy khen, giấy chứng nhận và những giải thưởng học sinh giỏi cấp thành phố rơi xuống nền gạch hoa làm Quỳnh Hoa ngỡ ngàng. Mẹ Nhật Minh bước vào, giọng đầy tiếc nuối:
- Giá như bác có thể lo cho nó học xong đại học...
Nhật Minh sở hữu một bản thành tích học tập đáng nể. Anh từng đỗ Á khoa chuyên ngàng ngôn ngữ Anh trường Đại học Hà Nội. Nhưng rồi, khi anh đang học năm thứ 2 thì ba anh bị bệnh nặng. Nhật Minh đã quyết định dừng lại việc học của mình để đi làm, phụ mẹ lo chữa bêng cho ba nhưng may mắn đã không đến. Sau sự ra đi của ba, Nhật Minh không trở lại giảng đường Đại học mà bằng việc tự học Tiếng Anh, Nhật Minh đạt lelts 7,5 - số điểm mà rất nhiều cử nhân Tiếng Anh phải mơ ước. Quỳnh Hoa khâm phục Nhật Minh, khâm phục cách anh vượt lên những khó khăn trong cuộc sống và đặt biệt khâm phục sự khiêm nhường của anh. Anh chọn cách nói chuyện hài hước để làm người đối diện thấy vui vẻ chứ không bao giờ nói về bản thân mình. Nhớ lại, có lần Quỳnh Hoa hỏi:
- Hồi còn đi học, anh giỏi môn nào nhất?
Nhật Minh bảo:
- Anh học môn nào cũng dở nên hay bị cô giáo phạt.
***
Quỳnh Hoa tự bảo mình rằng sự cảm mến mà cô dành cho Nhật Minh đơn thuần chỉ là tình bạn, tình đồng nghiệp, nhưng hình như cô đang tự lừa dối bản thân mình. Sự nhẹ nhàng và tình cảm của Nhật Minh giống như dòng nước ngọt ngào và ấm áp khiến trái tim cô tan chảy. Một buổi chiều đầy gió, giữa cánh đồng hoa cải vàng rực, Nhật Minh đã ngõ lời với cô một cách thật vụng về:
- Làm người yêu của anh, em nhé!
Quỳnh Hoa đã chờ đợi điều này từ khá lâu rồi nhưng không hiểu sao ngay lúc đó, cô vẫn thấy thật bối rối. Cô chẳng biết nói gì nên đành để sự im lặng thay cho câu trả lời đồng ý. Là con gái, ai cũng muốn có một bờ vai để dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một bàn tay để nắm chặt mỗi khi hoang mang với cuộc sống xô bồ. Một ai đó đưa đi chơi trong những ngày lễ, tết để thấy bình yên. Và một ai đó quàng cho mình chiếc khăn len giữa mùa đông lạnh để thấy lòng ấm áp.
Quỳnh Hoa tin Nhật Minh có thể mang lại cho cô tất cả những điều đó. Vá khi yêu một ai đó, mọi tiêu chuẩn không còn quan trọng nữa. Hình tượng về một chàng trai rắn chắc với làn da rám nắng trong Quỳnh Hao đã biến mất. Thay vào đó là một Nhật Minh trắng trẻo, thư sinh nhưng cũng không kém phần nghị lực và mạnh mẻ trong cuộc sống.
Những ngày tháng yêu nhau của hai người bắt đều ngọt ngào như những bông hoa cải mà Quỳnh Hoa mang từ cánh đồng về giữa lòng thành phố.
Là người yêu của Nhệt Minh, Quỳnh Hoa theo anh đến những nơi mà cô chưa từng đến, có khi là tầng thượng của một tòa cao ốc để ngắm thành phố đêm điền điện lung linh. Có khi chỉ là một quán để cảm nhận ly trà sữa buổi sáng nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Là người yêu của Nhật Minh, Quỳnh hoa biết thêm nhưng điều mới mẻ từ anh, một chàng trai tài năng.Ngoài Tiếng Anh, Nhật Minh còn rất giỏi văn chương. Những truyện ngắn, những bài viết của anh với bút danh "Ngày tươi sáng" luôn được các bạn trẻ đón đọc nồng nhiệt. Nhiều tác phẩm được nhà xuất bản chọn in thành sách. Cô háo hức đọc những quyển sách có những sáng tác của anh và nhận thấy ở đó những thông điệp nhẹ nhàng mà giàu cảm xúc từ một tâm hồn rất đẹp giữa dòng đời đầy hối hả, bon chen.
Là người yêu của Nhật Minh, Quỳnh Hoa được thưởng thức những món ăn rất ngon do chính tay anh nấu. Anh chỉ cô cách cô chọn những nguyên liệu đơn giản nhưng vẫn rất hấp dẫn. Cô hiều rằng: "Học nấu ăn chính là học cách chăm sóc những người mà chúng ta yêu thương.
Nhưng tình yêu nào cũng có những giận hờn và sóng gió. Quỳnh Hoa vẫn băn khoăn về Nhật Minh vì anh quá hào phóng. Bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Những chàng trai quá tốt để làm bạn, chưa chắc đã là một người chồng tốt bởi họ chẳng biết giữ riêng cho mình điều gì. Liệu người như thế có thể cho một cuộc sống gia đình với những nhu cầu thiết thực hằng ngày? Nhật Minh cũng không có công việc ổn định ngoài việc đi dạy thêm ở các trung tâm Tiếng Anh và có lẽ đó là lí do. Mặc dù đi làm đã lâu, Quỳnh Hoa vẫn thấy anh chẳng có gì trong tay. Ngược lại với Nhật Minh, Quỳnh Hoa lớn lên trong một gia đình không quá giàu có nhưng khá bề thế. Ba mẹ cô đều là giảng viên đại học nên cô đã quen với một cuộc sống tiện nghi hơn. Cô tự hỏi: Liệu mình có phù hợp với gia đình của Nhật Minh không?
***
Tối thứ bảy, Quỳnh Hoa háo hức đợi Nhật Minh ở điểm hẹn. Hôm nay, bộ phim mới mà cả hai cùng mong chờ sẽ được công chiếu. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cô đã gọi cho anh mấy lần nhưng đều không liên lạc được. Góc phố vắng tanh bởi mọi người đều biến mất sau những cánh cửa để tránh những giọt nước mưa lạnh cóng của mùa đông. Quỳnh Hoa vẫn đợi Nhật Minh giữa cơn mưa chẳng phải vì nghĩ đến bộ phim mà chỉ vì tin rằng anh sẽ đến.
Một tiếng, rồi hơn, rồi hơn nửa,... Thời gian nặng nề trôi, Quỳnh Hoa ướt sũng, run lên vì rét. Anh đã không đến cũng chẳng gửi cho cô dù chỉ là một tin nhắn. Hay đã xảy ra chuyện gì với anh? Một cảm giác lo lắng chạy qua đầu cô nhưng rồi sự tức giận làm nó bị lãng quên nhanh chóng.
Quỳnh Hoa lặng lẽ trở về, tiếng xe máy chẳng át được tiếng khóc của cô. Một cảm giác cô đơn và trống trải xen lẫn sự tủi thân ghê gớm. Từ phía sau có hai gã đàn ông kín mít trong những chiếc áo mưa, ngồi trên một chiếc xe máy, vọt lên:
- Em gái đi đâu mà một mình thế này? - Một gã lên tiêng.
- Nhìn thế này là biết thất tình rồi. Đi với bọn anh, bọn anh sẽ làm cho em vui. - Giọng ồm ồm của gã thứ hai vang lên.
Quỳnh Hoa hoảng hốt, cô cố gắng lao xe thật nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi hai gã côn đồ với những tiếng cười man gợ. Hình như chúng đang say rượu. Những gã say luôn là những gã liều lĩnh, có thể làm bất cứ điều gì. Nghĩ vậy, Quỳnh Hoa run lên vì sợ nhiều hơn cả vì rét. Bất chợt, gã ngồi đằng sau đưa tay vỗ vai Quỳnh Hoa làm cô giật bắn cả người. Chiếc xe loạn choạng nhảy lên trên một ổ gà rồi đỗ xuống giữa con đường gồ ghề. Quỳnh Hoa nghe tiếng một người đàn ông khác, rồi tiếng rú ga rất mạnh, hai tên côn đồ biến mất trong làn mưa nhè nhẹ.
- Chị có bị đau ở đâu không?
Đôi bàn tay cứng cáp đỡ Quỳnh Hoa đứng dậy. Rồi anh nhanh nhẹn dựng xe giúp cô. Dưới ánh sáng của chiếc đèn cao áp, Quỳnh Hoa kịp nhận ra bộ trang phục của một anh cảnh sát cơ động.
- Cảm ơn anh! Em không sao.
- Là Quỳnh Hoa phải không? - Anh cảnh sát reo lên.
Quỳnh Hoa ngạc nhiên khi thấy một gương mặt rất quen. Đúng rồi, mình đã gặp anh ấy ở đâu đó.
- Em không nhận ra anh sao?
- Ôi, anh Hoàng Hải!
Hoàng Hải là con trai cô Mai - cô là giảng viên cùng khoa với mẹ Quỳnh Hoa ở trường Đại học. Quỳnh Hoa đã gặp anh trong lần hai gia đình cùng tham gia tour du lịch theo trường của mẹ. Hoàng Hải sở hữu làn da nâu và thân hình vạm vỡ đúng chuẩn chàng trai mà Quỳnh Hoa tưởng tượng nhưng chẳng hiểu sao, anh lại không hấp dẫn cô. Phải chăng vì anh mang vẻ nghiêm nghị của một cảnh sát còn những cô gái nhạy cảm như Quỳnh Hoa lại thích sự ngọt ngào? Quỳnh Hoa không dám chắt về câu trả lời ấy , chỉ biết rằng từ sau lần đó, cũng có mấy lần anh nhắn tin cho cô nhưng cô chỉ trả lời đủ để giữ phép lịch sự tối thiểu. Rồi sau đó, anh và cô cũng chẳng liên lạc gì với nhau mặc cho sự tiếc nuối của hai bà mẹ.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro