Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Wilbur Van by SootWilbur - Translated Fic

// Tác giả:         SootWilbur (WilburSoot)

// Fandom:      DreamSMP

// Người dịch: LazySunday

>> Link đọc full fanfic: https://archiveofourown.org/works/36682660 <<

** Không mang bản dịch của tôi sang trang khác. Xin cám ơn**

------------------------------------------------------------------------------------------------

The Wilbur Van hồi thứ 2
Stream 2: Trò đùa huyên náo

Ranboo nhớ về rất nhiều thứ ở nhà. Cuộc sống ở vùng ngoại ô không quá thoải mái như Wilbur đã hứa. Anh nhớ nhà của mình, anh nhớ Tubbo và anh nhớ Michael. Tuy nhiên, anh thấy được điều gì đó ở Wilbur. Anh thấy một người đàn ông đang cố gắng hết mình để tạo ra một di sản và một người đàn ông tại thời điểm tăm tối nhất vẫn cố gắng chuộc lại lỗi lầm. Nhưng đáng tiếc thay anh cũng nhìn thấy được một người đàn ông với một lòng kiêu hãnh lớn, một người giống như một quả bom sống chuẩn bị phát nổ và đáng sợ nhất trong tất cả là anh thấy được một phần bản thân mình trong đó.

Tubbo bước ra phía sau quán bar burger của Las Nevadas và tình cờ gặp Ranboo đang ngồi trên ngọn đồi.

" Ồ! Chào, Ranboo." Tubbo vui vẻ nói khi đổ một túi rác đầy thức ăn cũ vào thùng rác.

" Chào, Tubbo!" Ranboo đáp lại bằng một cái vẫy tay,

" Cậu đang dạo chơi gần đây à? "

" Cậu biết tôi mà." Ranboo đưa tay gãi má và một sự im lặng gượng gạo bao trùm cả hai.

Ranboo muốn nói với Tubbo rằng anh ấy nhớ các buổi đi chơi. Chắc Wilbur sẽ không phiền nếu họ chỉ đi dạo giữa các ca làm việc?

" Này, tôi muốn hỏi-" cả hai đồng thanh nói và rồi mỉm cười.

" Cậu nói trước đi." Ranboo quyết định.

" Được thôi! Tôi muốn biết là liệu cậu có muốn đến nhà hàng để ăn gì không? Big Q nói tôi có thể mời bất kì ai trong ca trực của mình miễn là họ mua thứ gì đó ít nhất là $20. Tubbo mỉm cười và Ranboo cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm vây đến mình.

" Tôi cũng tính hỏi cậu một điều tương tự vậy."

" Có thật không?" Tubbo hoài nghi hỏi lớn lại.

" Ừm, tôi..tuy nhiên tôi cần phải hỏi Wilbur, tôi không nghĩ anh ta thích tôi đi chơi trong thành phố."

" Tôi có thể mang đồ ăn ra cho cậu! Chúng ta có thể ngồi ăn ở đường biên giới! " Tubbo đề nghị, " Nhìn này! Tôi có thể mang ra một cái bàn và vài cái ghế và chúng ta có thể đẩy chúng xuống đồi vào cuối bữa ăn và xem cái nào lăn ra xa nhất! Tôi có giả thuyết rằng những chiếc ghế sẽ đi xa hơn đơn giản vì chúng có phần lưng cao tròn còn cái bàn thì chỉ có thể đi xa trước khi nó tiếp đất ở mặt trên của nó. Đây thực sự là 50/50 khả năng có thể xảy ra."

Tubbo tháo tạp dề nấu ăn ra và nắn nó thành một quả bóng trên tay.

" Bắt đầu nào." Ranboo nói, mọi lo lắng của anh đều tan biến ngay lập tức.


Bữa ăn kết thúc thật tuyệt vời. Ranboo, người dường như không thể từ chối sự nhiệt tình của Tubbo về một bữa ăn mà anh gọi là 'quá nhiều thức ăn', chầm chậm, bực dọc loạng choạng bước xuống đồi về phía chiếc xe van bánh mì burger, ngay tại đó anh có thể nhìn ra nhân ảnh mờ nhạt của Wilbur đang đứng hút một điếu thuốc lá.

Ranboo rụt rè đến gần hắn . Wilbur đang đứng trước cửa xe van, hắn chỉ làm điều này khi muốn yêu cầu Ranboo làm điều gì đó đáng sợ. Ranboo đã đúng.

Wilbur đã lên kế hoạch cho một vụ trộm tối nay.

Kế hoạch chính là, lợi dụng lúc bóng tối bao trùm tất cả, để đi trộm con ngựa giải thưởng 'Boner' của Quackity. Boner đã được đặt tên tại một thời điểm không rõ trong cuộc đời của Quackity khi hắn không phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Wilbur biết rõ điều đó vì nó là một trong những thứ duy nhất Quackity mang theo từ L'manberg cũ đến Las Nevadas. Nó rõ ràng là cả thế giới đối với hắn.

Ranboo có sự cẩn trọng của mình và đang phân vân về việc từ chối lời đề nghị của Wilbur nhưng Wilbur vẫn khăng khăng bằng cách dùng lí tưởng cao đẹp. Làm sao để chống lại được chế độ độc tài nếu họ không bắt đầu từ những nền tảng? Rốt cuộc, nó cũng chỉ là một vụ trộm vô hại với tất cả mọi thứ đã được cân nhắc và Ranboo sẽ làm tốt nhiệm vụ của công việc để được chấp nhận.

Trong sự thật giả dối này, một lần nữa Ranboo cảm thấy mình là một kẻ đồng phạm.


Bạn tưởng rằng một tên tội phạm sẽ quấn các tấm vải đen tuyền quanh người mình hoặc mặc áo liền quần rằn ri nhưng Wilbur chỉ đơn giản là mặc một bộ màu đỏ tía. Ranboo ít nhất cũng cố gắng thay một bộ màu đen lấy từ tủ quần áo của anh nhưng bị Wilbur trêu chọc là sẽ bị bắt quả tang ngay tại trận.

" Anh thậm chí cũng không mặc một cái áo khoác đen?" Ranboo thắc mắc.

" Phải tạo ấn tượng theo cách nào đó chứ, Ranbus." Wilbur đáp lại, nhét một nắm khoai tây chiên vào miệng.

Khi đồng hồ điểm lúc nửa đêm, cặp đôi bắt đầu đi lên đồi về phía thành phố. Ánh sáng duy nhất dẫn đường cho họ là ánh sáng phản chiếu từ các viên đá phát sáng trong đài phun nước, để lại rải rác những hình ảnh xoắn lượn lên khắp các bức tường của các tòa nhà trong thành phố. Tất cả đèn đường đều không được bật. Las Nevadas không cần đèn đường vào đầu giờ sáng vì vậy mà chúng được tắt đi để các công dân có giấc ngủ không bị gián đoạn bởi sự ô nhiễm ánh sáng.

Cả hai lặng lẽ lẻn đến góc nhà hàng burger của Tubbo và Wilbur giơ nắm đấm ra hiệu cho Ranboo dừng lại. Hắn quan sát xung quanh trước khi mở lòng bàn tay và bước ra đường lớn. Ranboo cảm thấy sợ hãi. Có lẽ anh ấy cũng đang phấn khích. Đôi khi Ranboo gặp khó khăn để phân biệt hai cảm xúc này.

Đi lướt qua nhà hàng, đằng sau của câu lạc bộ giải trí và nằm ở giữa hai công trường đang xây dựng là một bãi cỏ nhỏ. Được bao vây lại bằng hàng rào gỗ cao ngang vai còn sót lại sau các công trình. Ở nơi đó, đứng trơ ​​trọi trên cát, là Boner.

" Cầm lấy cái này." Wilbur nói, đưa cho Ranboo một sợi dây thô được buộc lại thành dây kéo. Ranboo nhận lấy dây thừng và Wilbur leo xuống chỗ bãi cỏ cẩn thận buộc đầu kia vào cổ Boner.

" Wilbur, tôi nghĩ rằng tôi không muốn giữ con ngựa."

Ranboo lên tiếng, yếu ớt nắm đầu dây thừng trong tay. Wilbur nhanh chóng chộp lấy nó như dây nhảy dù.

" Nếu cậu cảm thấy sợ hãi thì chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau." Hắn nháy mắt với Ranboo trước khi dẫn Boner đến mép bãi cỏ. Ranboo gỡ hai tấm gỗ ra khỏi hàng rào để cho Wilbur và con ngựa bước ra khỏi cánh đồng và đi ra đường lớn. Cả ba bắt đầu quay trở lại chiếc xe tải.

Không lâu sau đó họ bị phát hiện.

" Anh đang làm gì đấy?" Tubbo lặng lẽ hỏi, lau cửa sổ khi họ đến gần nhà hàng bánh mì burger của mình.

" Không phải việc của cậu, Tubbo." Wilbur trả lời, " Đừng nhúng mũi vào chuyện của người khác."

" Đó là con ngựa của Quackity." Lần này cậu ta nói to hơn.

" Ôi trời. Ranboo, tôi không có thời gian cho việc này, anh giải quyết cậu ta đi." Wilbur lồm cồm bò xuống đồi, kéo Boner nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Ranboo tiến vài bước nhỏ về phía Tubbo.

" Này, cậu có lẽ nên đi vào trong."

" Big Q bảo tôi chăm sóc con ngựa đó." Tubbo trả lời, " Tôi là người cho nó ăn hàng ngày."

" Chà, nó đang ở một nơi an toàn." Ranboo nói dối. "Chúng tôi sẽ giữ nó làm con tin nhưng cậu cũng biết rằng Wilbur sẽ không bao giờ làm tổn thương nó. Anh ta thật sự ôn hòa."

" Không, hắn không hề." Tubbo thốt lên, giọng run run.

" Mang ngựa về. Mau."

" Không, Tubbo." Ranboo đáp lại, cố tỏ ra kiên định.

Tubbo không hề nao núng trước tầm vóc cao hơn của Ranboo, thả cái giẻ lau trên tay xuống.

" Cậu sẽ làm tổn thương nó. Ngay cả khi cậu không cố ý, thì cậu vẫn sẽ làm vậy. Wilbur luôn gây tổn thương tới những thứ vô tội và điều đó không công bằng. Con ngựa này cũng không làm gì sai cả ".

Ranboo không trả lời. Anh chỉ đứng đó, hơi khom người xuống nhìn cậu.

" Ranboo, kêu anh ta mang con ngựa trả lại." Tubbo lặng lẽ van xin, giọng run run, nhỏ dần và đầy mệt mỏi.

" Không, Tubbo."

" Vậy tôi phải nói với Big Q."

" Đừng nói với Big Q. Tubbo, đây là vì mục đích tốt đẹp hơn."

Tubbo cảm thấy sự tức giận đang hình thành trong người mình.

" Không có gì Wilbur làm là vì điều tốt cả! Anh ta nhận và anh ta cứ nhận và mọi thứ chỉ đều là vì chuyện trả thù nhỏ nhặt riêng của hắn. Cậu không nhận ra sao? Hắn khiến cậu nghĩ rằng cậu và hắn giống nhau nhưng cậu không hề như vậy. Ranboo, cậu tốt hơn hắn tôi- "

Ranboo cảm thấy sự kiên nhẫn bên trong anh cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm.

" Tubbo!" Anh cáu kỉnh nói.

" Vì Chúa, hãy cho anh ta một cơ hội! Tôi biếtrằng không phải lúc nào tôi cũng đưa ra quyết định tốt nhất với người mà tôitin tưởng nhưng lần này tôi thề với cậu rằng mọi thứ có thể không phải lúc nàocũng tệ như cậu nghĩ! Ý của tôi là, ai cũng thayđổi, mọi người trở nên tốt hơn và nếu cậu không bao giờ cho họ một cơ hội để chứng minh điều đó, cậu sẽ bị mắc kẹt trong sự chán ghét tất cả những người đã từng làm tổn thương cậu và cậu sẽ không còn ai bên cạnh ... "

Một sự im lặng bao trùm cả hai. Mắt của Tubbo bắt đầu đỏ lên và cậu ta nhanh chóng xoay người bước đi. Ở dưới đồi, Wilbur lên tiếng khen ngợi và châm một điếu thuốc.

" Phải vậy chứ, Ranbus!" hắn nói trong sự hả hê.

Ranboo cảm thấy buồn nôn.


Ngày hôm sau, trở lại thiên đường ở vùng ngoại ô của Las Nevadas, nhìn dưới những cây sồi bên hồ, HQ của Wilbur và Tommy tràn ngập ánh sáng. Một chiếc mỏ hàn đang tỏa ra những tia lửa như những con đom đóm lập lòe trong ánh chiều tà, trong khi Tommy uể oải xếp các đá đỏ theo nguyên tắc trên nền đá cứng. Quackity chắc chắn đã nhìn thấy điều này từ cửa sổ nhà hắn ở Las Nevadas, tuy nhiên hắn vẫn còn đang ngủ, để sẵn sàng dậy sớm như thường lệ.

Tommy chăm chú vào công việc của mình, giảm thiểu sự kiệt sức của bản thân hết mức có thể, thỉnh thoảng thả lỏng tâm trí để nói giỡn với Wilbur. Wilbur thích điều này và cười hùa theo nhưng vẫn để ý đến công việc nối dây của Tommy. Vì nếu như một mảnh bột màu đỏ không được nối theo đúng cách, toàn bộ mạch điện sẽ bị đứt.

" Wilbur." Tommy lầm bầm gọi.

" Ừ, Tommy?" Wilbur đáp lại, giọng bị nghẹt do chiếc mặt nạ hàn gắn trên mặt.

Tommy hít một hơi và lau mũi trên cẳng tay, " Sao anh biết kế hoạch này sẽ thành công? "

" Tôi có nghĩ ra kế hoạch gì thì nó không quan trọng." Wilbur trả lời

" Tất cả những gì Quackity muốn là tôi không được thuận lợi."

Trí óc Wilbur hoạt động như một pháo hoa. Hắn sẽ có những luồng sáng mãnh liệt cho một ý tưởng và một cơn bão năng lượng đi cùng với nó nhưng lại gặp khó khăn để duy trì năng lượng đó lâu dài cho công việc của mình. Cứ như thể có hai con người ngồi trong hộp sọ của hắn, một người lười biếng ngồi dựa vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nhấm nháp ly nước chanh và ngắm nhìn mớ hỗn độn qua hai khung cửa sổ. Người còn lại ngồi ở vị trí chỉ huy; không hề hay biết gì, sợ hãi nhưng lại tự tin. Thỉnh thoảng tâm trí tự tin sẽ lên tiếng và trình bày một ý tưởng hay sau đó lại rơi vào trạng thái trầm mặc. Tâm trí năng động sẽ đặt ra nhiệm vụ.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy mình tiến xa đến mức này trong cuộc sống là vì đi theo con đường ruột của mình và đuổi theo những cơn bão đó, hắn đã quen dần với sự kiên trì để lần sau khi pháo hoa nở, nó sẽ chào đón hắn như một người bạn cũ.

Pháo hoa lần này đã nở bung ra dưới hình thức báo thù.

Wilbur đã thiết lập một cái bẫy tinh vi. Được gắn chặt vào thiết bị nổ là một tấm áp suất, các dây dẫn được uốn cong chỉ được kích hoạt khi tấm này được giải phóng. Có nghĩa là TNT sẽ chỉ phát nổ, không phải lúc ai đứng trên nó, mà chỉ khi họ bước ra khỏi nó. Tấm áp suất này làm từ một phiến đá, có nghĩa là bất kỳ người hay động vật nào cũng có thể bị gài bẫy.

" Vậy tại sao anh lại chọn ngựa của Quackity? " Tommy hỏi.

" Do nó dễ kiểm soát." Wilbur cười khúc khích, " Quackity không thực sự quan tâm đến con ngựa đó, tôi chỉ muốn cho hắn thấy một phần nhỏ những gì tôi có thể làm."

Con ngựa 'Boner' của Quackity thản nhiên nhai tấm thảm cũ ở căn phòng đối diện với họ, hoàn toàn không hề hay biết rằng mình sắp bị cho đi phát nổ vì nó chỉ là một con ngựa không biết nói tiếng Anh.

" Nhưng làm thế nào mà anh biết điều này là chắc chắn? " Tommy hỏi

" Tôi chỉ làm thôi." Wilbur trả lời, giọng nói sắc bén hơn bình thường một chút.

" Nhưng anh đã từng nói những thứ như thế này trước đây và nó không hề đúng. Anh có một chút tiền sử về việc nói dối." Tommy phản bác.

" Tôi chưa bao giờ nói dối cậu." Wilbur trả lời chắc nịch. Bầu không khí đang vui vẻ bất chợt rút ra khỏi phòng.

" Ý tôi là..." Tommy bắt đầu, " Điều đó không đúng. Tôi đã bị lừa bởi rất nhiều người, anh cũng có trong đó. "

Wilbur lắc đầu, " Tôi chưa bao giờ nói dối cậu."

" Thế còn vụ cái hố? Còn những điều mà anh nói về việc Tubbo phản bội chúng ta ở L'Manberg? Khi anh nói rằng không ai có thể làm tổn thương Tubbo thì sao? " Wilbur nhấc mặt nạ hàn lên

" Nếu tôi thực sự tin rằng điều đó là sự thật thì nó có khiến tôi trở thành kẻ nói dối không? "

Tommy nghĩ một lúc. " Ừm, không hẳn nhưng-"

" Đó là sự khác biệt giữa tôi và Schlatt. Đó là sự khác biệt giữa tôi và Phil. (Và) đó là sự khác biệt giữa tôi và Quackity." Các tia lửa đã tắt đi nên không thể nhận biết được biểu cảm của Wilbur lúc này khi hắn nói chuyện.

" Tôi chưa bao giờ nói dối cậu. Tôi đã sai nhưng chưa bao giờ nói dối cậu, Tommy. Tôi sẽ không nói dối cậu. Cậu có tin tôi không, Tommy? Vì ngay bây giờ, tôi cảm thấy như cậu không tin tưởng tôi."

Những lời Wilbur nói, những lời này đã từng làm phấn chấn những người đàn ông mạnh mẽ nhất và giúp họ xây dựng một quốc gia giờ đây không còn ảnh hưởng đến Tommy nữa. Nó chỉ làm cho cậu cảm thấy sợ hãi. Tommy đã nghe Wilbur nói như vậy nhiều lần nhưng nó chưa bao giờ là dễ dàng. Cậu cảm thấy như bản thân đã làm điều gì sai chỉ vì bày tỏ quan điểm của mình và cậu cảm thấy mình là một kẻ tội đồ khi tất cả những gì cậu muốn chỉ là một câu trả lời.

"Tôi tin tưởng anh, Wilbur." Cậu nói khẽ.

Wilbur kéo tấm che mặt xuống và tiếp tục công việc của mình.

Đêm dài hôm đó, một cái bẫy đã được sắp đặt. Cả hai đều đi ngủ, Wilbur ngủ rất say trong khi đó Tommy vẫn còn thức.


Tubbo đã sai. Mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro