
4.
Cô vừa ngồi xuống ghế đá dưới sân thì anh từ đâu xuất hiện, chìa ra trước mặt một bịch bánh tráng trộn nóng hổi:
- "Tao đi ngang thấy xe bánh. Biết mày thích nên mua luôn."
- "Tao mới vừa ăn sáng mà?"
-"Thì để ăn trưa luôn, đợi lúc đói mày lại giật đồ tao ăn."
Cô cười toe, hí hửng mở bịch ra ăn, miệng nhai vừa cay vừa hít hà. Anh ngồi cạnh, chống tay ra sau, tự nhiên thốt:
-"Tao quen mày có khẩu vị cay từ hồi lớp 6."
- "Tao còn nhớ mày ăn ớt xong khóc mà sĩ không chịu thừa nhận."
- "Sao mày nhớ dai dữ vậy?"
- "Tại mày là đứa ngu nhất tao từng gặp."
Anh cười khì, không cãi. Nhưng tự dưng muốn ngồimãi ở cái ghế đá này, với cô – người con gái chưa bao giờ rời khỏi những ngàynhỏ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro