Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày lễ

Hôm nay là một ngày lễ lớn ở Hàn Quốc, và trong không khí của những gia đình sum vầy, hạnh phúc, Asa cảm thấy một chút lạc lõng. Là một thực tập sinh từ Nhật Bản, cô không thể về nhà để đón lễ cùng gia đình, mà chỉ có thể lặng lẽ ở lại ký túc xá. Mặc dù vậy, Asa cố gắng tự mình chuẩn bị bữa ăn đơn giản và tìm cách vui vẻ, nhưng không thể phủ nhận rằng, một phần trong cô vẫn cảm thấy cô đơn khi nhìn thấy mọi người xung quanh đều tận hưởng không khí lễ hội cùng người thân.

Đang ngồi bên bàn ăn một mình, mắt Asa vô tình hướng về cửa sổ, nơi có những đám mây trắng bay lơ lửng, như thể thể hiện rõ sự trống vắng trong lòng cô. Cô tự hỏi không biết lúc này gia đình mình ở Nhật có đang quây quần bên nhau không, có nhớ đến cô không. Nhưng dù gì, Asa biết mình cũng phải cố gắng để hoàn thành công việc, để rồi một ngày có thể trở về với gia đình trong niềm tự hào.

Tuy nhiên, khi Asa đang mải mê với những suy nghĩ ấy, cửa ký túc xá bỗng mở ra nhẹ nhàng. Cô quay lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào với nụ cười rạng rỡ. Đó là Rora.

“Em… làm gì ở đây?” Asa giật mình, không tin vào mắt mình. Rora đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác ấm áp, tay xách theo một giỏ đồ ăn đầy ắp.

“Chị tưởng em không biết sao? Em không thể để chị một mình trong ngày lễ này được!” Rora bước vào, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự quyết tâm rõ rệt. Cô đi lại gần Asa, đặt giỏ đồ ăn xuống bàn. “Em biết chị buồn, và em sẽ không để chị phải một mình. Chị không thể về Nhật, nhưng em có thể ở bên cạnh chị.”

Asa nhìn Rora với ánh mắt xúc động, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, mà chỉ có Rora mới mang lại cho cô. “Em làm sao mà đến được đây? Chẳng phải hôm nay là ngày lễ sao?”

“Em lén trốn ra khỏi nhà mà,” Rora đáp, khuôn mặt hơi ửng hồng. “Mẹ và chị em không biết đâu. Em không thể để chị cô đơn mà, nhất là trong ngày lễ này. Em muốn chị cảm thấy vui vẻ, cảm thấy có em bên cạnh.”

Asa nhìn Rora, rồi cô khẽ cười, đôi mắt long lanh như chứa đựng bao nhiêu yêu thương. “Em thật sự đến vì chị sao? Nhưng... em không cần phải làm thế đâu, em còn trẻ mà, cần phải ở bên gia đình.”

“Chị cũng là gia đình của em mà,” Rora đáp ngay, đôi mắt sáng lên với sự kiên định. Cô ngồi xuống cạnh Asa, mở giỏ đồ ăn ra, rồi lấy một chiếc bánh gạo truyền thống mà cô đã chuẩn bị từ trước. “Hôm nay em sẽ ở lại với chị, cùng ăn uống, trò chuyện. Chúng ta sẽ tạo nên những kỷ niệm tuyệt vời trong ngày lễ này, có được không?”

Asa cảm thấy trái tim mình như lắng lại, dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể có một người bạn, một người yêu thương mình như Rora. Cảm giác ấy thật nhẹ nhàng, nhưng đầy đủ, và chính Rora đã làm cho Asa hiểu rằng đôi khi, gia đình không chỉ là người thân mà là những người sẵn sàng đứng bên cạnh, chia sẻ với mình mọi khoảnh khắc, dù là vui hay buồn.

“Cảm ơn em,” Asa thì thầm, nhìn vào mắt Rora. “Chị thực sự rất hạnh phúc khi có em ở đây.”

Rora mỉm cười, rồi đưa chiếc bánh gạo lên miệng Asa. “Chúng ta sẽ cùng nhau ăn, cùng nhau vui vẻ. Hôm nay không phải là ngày lễ để buồn đâu, mà là ngày để cùng nhau cười và tạo kỷ niệm.”

Cả hai cùng ăn bánh, trò chuyện và cười đùa, không khí xung quanh như dịu lại. Trong giây phút ấy, Asa nhận ra rằng mình không cần phải đi đâu xa để tìm kiếm sự ấm áp và tình yêu. Bởi vì, chính Rora đã mang đến cho cô tất cả những gì cô cần.

Dù hôm nay là một ngày lễ đặc biệt ở Hàn Quốc, nhưng đối với Asa, ngày này sẽ mãi là một ký ức ngọt ngào, khi cô không phải một mình. Bởi Rora đã đến bên cô, trở thành người bạn, người yêu thương cô nhất, và cho cô thấy rằng đôi khi, gia đình chỉ đơn giản là những người sẵn sàng chia sẻ những khoảnh khắc quan trọng trong đời, dù là những điều nhỏ nhặt nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro