Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Asa về Nhật

Mới hôm qua thôi, Asa còn đứng trên sân khấu với nụ cười tươi tắn và đôi mắt sáng rực, nhưng hôm nay, cô lại phải rời đi. Một công việc quan trọng đã gọi Asa về Nhật Bản, khiến cả nhóm Babymonster không khỏi luyến tiếc. Nhưng không ai hiểu rõ cảm xúc của Rora lúc này hơn chính cô.

Kể từ khi gia nhập nhóm, Asa đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Rora. Cả hai gắn bó với nhau không chỉ trong công việc mà còn trong những khoảnh khắc đời thường. Chịu đựng những giờ luyện tập dài đằng đẵng, rồi cùng nhau chia sẻ những vui buồn, mọi thứ trong cuộc sống dường như trở nên dễ dàng hơn khi có Asa bên cạnh. Thế mà bây giờ, Asa lại phải đi xa.

"Chị đi rồi, em sẽ sao đây?" Giọng Rora có chút ngập ngừng, ánh mắt cô đầy lo lắng, như thể có một phần trong cô sẽ bị thiếu đi khi không có Asa ở bên.

Asa mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên tay Rora, như thể muốn trấn an cô. “Chị chỉ đi có vài ngày thôi mà, em đừng lo quá. Chị sẽ trở về nhanh chóng thôi.”

Rora chỉ biết gật đầu, nhưng trong lòng không thể kìm nén được nỗi nhớ. Mặc dù Asa chỉ đi một thời gian ngắn, nhưng cảm giác thiếu vắng ấy khiến trái tim cô thắt lại. Cô không thể phủ nhận rằng mình sẽ rất nhớ Asa, những nụ cười, những trò đùa, những khoảnh khắc nhẹ nhàng và ấm áp mà cả hai đã dành cho nhau.

Ngày hôm sau, khi Asa lên máy bay về Nhật, Rora đứng ở sân bay tiễn cô, nhưng cô không thể kìm được những giọt nước mắt. Cô cứ nhìn theo Asa cho đến khi bóng dáng của cô khuất hẳn sau đám đông, cảm giác như mình vừa mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống.

"Chị đi rồi, em nhớ chị nhiều lắm," Rora thì thầm, mặc dù biết Asa không còn đứng trước mặt mình nữa, nhưng cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Asa.

Ngày đầu tiên thiếu Asa, Rora cảm thấy như mình bị tách ra khỏi một phần thế giới quen thuộc. Các thành viên khác trong nhóm cố gắng động viên Rora, nhưng chỉ có Asa mới có thể làm cho cô cảm thấy bình yên. Cô nhớ những lần thức dậy vào buổi sáng và thấy Asa đang trò chuyện với cô, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, hay chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng để bắt đầu một ngày mới.

Mỗi tối, khi Rora cố gắng chìm vào giấc ngủ, cô lại tự hỏi: "Chị ấy đang làm gì nhỉ? Có nhớ em không?" Dù biết là chỉ cần một cuộc gọi video hay tin nhắn, cả hai sẽ có thể nối lại kết nối, nhưng cảm giác thiếu vắng ấy cứ ám ảnh tâm trí Rora, khiến cô không thể ngừng nghĩ về Asa. Chị ấy không ở đây, không thể nắm tay, không thể cười đùa, và Rora lại cảm thấy trống rỗng.

Những ngày tiếp theo trôi qua, Rora vẫn không thể làm quen với cảm giác thiếu Asa bên cạnh. Cô biết rằng Asa sẽ trở về sớm thôi, nhưng trong lòng vẫn không thể xua đi cảm giác thiếu vắng ấy. Một buổi tối, khi đang nằm trên giường, cô nhận được một tin nhắn từ Asa. Trái tim Rora như được đánh thức, cô vội vàng mở điện thoại ra và đọc:

"Em nhớ chị phải không? Chị cũng nhớ em nhiều lắm. Chị biết em không quen khi thiếu chị, nhưng đừng lo, sẽ chỉ vài ngày thôi, em sẽ lại có chị bên cạnh."

Đọc những dòng tin nhắn ấy, Rora cảm thấy trái tim mình ấm lại. Mặc dù chỉ là những lời động viên ngắn gọn, nhưng chúng lại làm cho cô cảm thấy gần gũi hơn với Asa. Cô nở một nụ cười nhẹ, nhưng nỗi nhớ vẫn cứ không ngừng lớn dần.

Ngày Asa trở về, Rora không thể kìm nén sự phấn khích. Cô đứng ở sân bay, mắt không rời khỏi cửa ra máy bay, lòng đầy mong chờ. Khi Asa bước ra, Rora vội vàng chạy đến, lao vào vòng tay của Asa mà không chút ngần ngại. Cảm giác quen thuộc của đôi tay Asa ôm chặt lấy mình khiến Rora như tìm lại được một phần của bản thân. Cô áp mặt vào vai Asa, hít thở mùi hương quen thuộc mà bao nhiêu ngày qua cô đã nhớ.

“Chị ơi, em nhớ chị quá!” Rora thốt lên, giọng nghẹn ngào, nhưng trong lòng cô chỉ có sự hạnh phúc vô cùng khi đã lại được ở bên Asa.

Asa ôm Rora thật chặt, hôn nhẹ lên trán cô. "Chị cũng nhớ em rất nhiều. Nhưng đừng lo, em đã rất mạnh mẽ, đúng không?"

Rora gật đầu, nhưng vẫn không thể ngừng cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cô không cần phải nói thêm gì nữa, vì Asa đã hiểu rõ tình cảm của cô, giống như Rora luôn hiểu rõ Asa.

Kể từ lúc ấy, dù có bao nhiêu thử thách, những ngày tháng xa cách không thể chia cắt tình cảm của họ. Dù Asa có đi đâu, làm gì, Rora luôn biết rằng tình yêu của cả hai sẽ mãi bền vững, như những ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, không bao giờ phai nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro