Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Duyên(2)

– Cậu Vũ! cậu Vũ! Cậu sao thế, mau tỉnh lại đi!

Vũ mơ màng tỉnh lại, đôi mắt cậu lờ mờ nhìn thấy gương mặt trưởng thôn, trong lòng chợt có chút vui mừng....

May quá....mình, vẫn còn sống.

...........

Đợi Vũ lần nữa tỉnh lại đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở trong buồng, bộ quần áo ướt sũng đã được thay ra.

Bàn tay bất giác đưa lên sờ sờ cổ, cảm nhận được vết móng tay vẫn còn hằn ở đấy, tâm trạng của cậu liền đi xuống.

– Là thật.... không phải mơ. Chuyện tối hôm qua là thật.....

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cậu, đúng lúc này, ông Tư Sầu hé cửa buồng bước vào, thấy cậu đã tỉnh thì mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên:

– Cậu Vũ, cậu tỉnh rồi. Vừa nãy tôi qua đây lấy cái áo để quên từ hồi tối hôm qua, ai dè lại thấy chú Hai đang lay người cậu gọi liên hồi, mà cậu cũng không có tỉnh.

– Tôi liền cùng chú Hai đưa cậu vào buồng, thay cho cậu bộ đồ rồi để cậu ngủ như vậy.

Trưởng thôn cũng vừa vặn bước vào, nói:

– Cậu Vũ tỉnh rồi hả? Thật là làm lão già này sợ chết khiếp mà.

Vũ tần ngần một lúc, nói:

– Bác trưởng thôn, chú Tư, cháu có chuyện này muốn hỏi hai người....

......

Nghe xong toàn bộ câu chuyện mà Vũ vừa kể, cả trưởng thôn và Tư Sầu đều cau chặt mày. Trưởng thôn thở dài, nói:

– Thôi, để tôi kể cho cậu nghe chuyện này, về căn nhà bị bỏ hoang đó, chuyện này cũng là do ông nội kể lại cho tôi. Mặc dù không có chắc là thật hay không, nhưng qua chuyện mà cậu gặp phải hồi đêm qua, tôi nghĩ là nó có thật.

Vũ ngồi thẳng người, nói:

– Chuyện gì vậy hở bác?

Ông Hai nói:

– Số là, căn nhà hoang đó, nó có ở trong thôn này từ lâu lắm rồi, từ tận cái thời phong kiến cầm quyền, mấy vị có chức tước lớn đánh nhau giành đất ấy...

– Lúc ấy trong thôn vẫn còn vắng hơn bây giờ nhiều lắm, mà ngôi nhà đó là của một cặp vợ chồng họ Trình. Người chồng tên là Trình Vũ, năm hai mươi hai mốt tuổi gì ấy, sau khi cưới vợ được ít lâu thì gặp phải đợt trưng binh, thế là cậu ta phải từ biệt gia đình để tới chiến trường, bỏ lại người mẹ già đã hơn năm mươi cùng với người vợ đang mang bầu tháng thứ tư ở nhà côi cúc tự chăm sóc lẫn nhau....

– Xong cũng không được bao lâu, người mẹ vì thương nhớ con mà mang bạo bệnh qua đời, mà Trình thị lúc đó vì đau buồn quá độ, lại thêm ăn uống không đủ dinh dưỡng nên cơ thể yếu dần, sau cũng sảy mất cái thai trong bụng....

– Lúc đó người trong thôn ai cũng cảm thấy cô ấy tội nghiệp, ngày nào cũng ra trước cửa thôn mong ngóng tin chồng.... Như vậy, cứ đợi mãi đợi mãi, buồn rầu hại sức khỏe, cô càng ngày càng gầy yếu xanh xao.

– Cứ thế một năm, hai năm, rồi năm năm, mười năm..... Sau này sức khỏe không còn đủ để mà ra đến cửa thôn nữa, hàng xóm xung quanh lại vẫn thấy cô cứ đi đi lại lại ở trước hiên nhà, vẫn cứ thế ngày ngày ngóng trông tin chồng.

– Chỉ là, đã đợi lâu như vậy rồi, mọi người cũng đều tự hiểu rõ trong lòng, Trình Vũ sợ rằng đã mãi mãi không thể trở về rồi....

Trong lòng Vũ dâng lên một nỗi niềm thương cảm cùng chua xót khó nói thành lời, hỏi:

– Vậy, đến cuối cùng thì cô gái đó như thế nào ạ?

Tư Sầu thở dài ngao ngán, lắc đầu:

– Cô ấy vẫn chờ, chờ mãi cho đến khi chết.... Hàng xóm thấy tội, liền cùng bảo nhau góp chút sức làm một ngôi mộ huyệt cẩn thận cho cô, hằng năm lại đốt thêm chút ít vàng mã....

– Cứ vậy cho đến hơn chục năm sau, có người từ nơi khác tìm đến đây, muốn dỡ ngôi nhà kia, sửa lại một chút để ở.... Nhưng cuối cùng thi thể bọn họ đều được phát hiện ở trước ngôi nhà, hơn nữa đều cùng một kiểu giống nhau....

– Lúc đó mọi người chỉ nghĩ là do con người gây ra, mãi đến khi vụ này lặp lại đến lần thứ hai, thứ ba..... Mọi người bắt đầu truyền tai nhau về việc căn nhà đó bị ma ám, rồi cứ thế bị bỏ hoang đến giờ đã hơn mấy trăm năm....

Vũ kinh ngạc:

– Mấy trăm năm?! Nhưng mà theo cháu thấy thì căn nhà đó cũng đâu có trông giống như là đã xây từ mấy trăm năm trước đâu....

Trưởng thôn cười nhạt:

– Thế thì người ta mới nói đó là căn nhà bị ma ám.... Thôi, cậu Vũ, chắc cậu cũng đói rồi. Dưới bếp tôi có bắc nồi cháo, chúng ta ra húp miếng cháo lót dạ rồi cùng đến căn nhà hoang đó xem thử.

Vũ gật đầu:

– Vâng.

.....
Chín giờ sáng, ba người cùng đi đến căn nhà hoang ở cuối thôn. Mới qua một trận mưa lớn, đường đất trong thôn trở nên lầy lội và có chút khó đi, ba người phải đi một lúc khá lâu mới đến được nơi.

Lúc này, Vũ mới nhận ra, căn nhà hoang này quả thật là quá đỗi xập xệ, thậm chí trên nóc nhà còn thủng mấy lỗ lớn, cánh cổng gỗ ở ngoài đã bị mục gần hết, nằm ngổn ngang ở bên cạnh hàng rào nghiêng đổ.

Đi vào trong, ông Tư Sầu vừa đưa tay lên đẩy cửa, cánh cửa gỗ to lớn liền lung lay mở ra, có cảm tưởng như một giây sau nó sẽ lập tức đổ xuống vậy.

Bên trong căn nhà vẫn như cũ bụi bặm và giăng đầy mạng nhện, còn có mấy cái ghế đã bị mọt ăn rỗng hết cả chân ghế, nằm ngổn ngang khắp nơi. Ba người trực tiếp đi về phía buồng trong, nơi mà Vũ đã nhìn thấy cô gái trẻ đó, mà theo như những gì trưởng thôn biết thì đây có lẽ là phòng ngủ của hai vợ chồng Trình Vũ.

Bên trong quả thực là rất bụi bặm, ba người đi loanh quanh một vòng, Vũ lại kinh ngạc phát hiện ra trong ngăn tủ trước bàn trang điểm, có một bức hoạ chân dung. Mà người bên trong bức hoạ đó, khuôn mặt giống Hoàng Minh Vũ đến 8-9 phần. Đáng kinh ngạc là đã qua bao năm như vậy, bức hoạ với chất liệu giấy hết sức bình thường này lại không có chút nào bị tổn hao, cứ như nó vừa được vẽ mới đây vậy.

Trưởng thôn nhìn bức hoạ, lại nhìn Vũ, chợt hiểu ra chuyện gì đó:

– Cậu Vũ này, có lẽ tôi hiểu được nguyên do đêm qua cậu còn có thể sống sót rời khỏi đây rồi....

Vũ nắm chặt bức tranh trong tay, im lặng không nói. Hôm đó, sau khi trở về, cậu liền chào tạm biệt trưởng thôn cùng ông Tư Sầu, lập tức rời khỏi thôn, trở về thành phố. Không hiểu sao, cậu cũng không còn tâm tình gì để mà chơi bời du lịch nữa rồi....

__________________________________________

Chớp mắt đã qua mười năm, Vũ đã tốt nghiệp đại học rồi đi làm, lên đến chức trưởng phòng kinh doanh của một công ty tương đối lớn trong thành phố nơi cậu sống.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Vũ mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay phối với quần jean đen, đi giày thể thao màu trắng, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai rồi ra khỏi nhà.

Bởi vì nhiều năm qua công việc của Vũ khá là thuận lợi, ngược lại cậu vẫn chưa có bạn gái. Ba mẹ cậu thấy sốt ruột liền bắt đầu tìm mối cho cậu, cuối cùng cũng nhắm được một người, là cô con gái của một người bạn cũ, năm nay 26 tuổi, đang là chủ của một tiệm hoa tự mở.

Khi Vũ bước vào quán cà phê đã thu hút được không ít ánh mắt của các cô gái bởi vẻ ngoài điển trai của mình. Tuy năm nay cậu đã 31 tuổi nhưng trông Vũ trẻ hơn tuổi thật của mình đến vài ba tuổi lận.

Vũ tùy tiện chọn một bàn trống để ngồi xuống, đặt bông hồng vừa mới mua ven đường lên bàn, bắt đầu chờ đợi đối tượng xem mắt của mình.

Chỉ vài phút sau, một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào quán cà phê. Cô nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt dừng ở bông hoa mà Vũ đặt trên bàn, sau đó tiến thẳng về phía cậu.

– Chào anh, anh có phải là anh Hoàng Minh Vũ không ạ?

Vũ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này, anh lập tức ngẩn người.

Đây..... thật sự rất giống cô gái mà anh gặp được ở căn nhà hoang kia vào 10 năm trước.... Có thể nói là giống như hai giọt nước luôn. Chỉ khác ở chỗ là cô gái này để tóc ngắn đến ngang vai, trên người mặc một chiếc váy liền không tay màu vàng nhạt, dưới chân đi giày cao gót, hoàn toàn là một cô gái chuẩn hiện đại.

– Xin lỗi, anh ơi....

Vũ giật mình hoàn hồn, hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, mỉm cười:

– Thật xin lỗi, tôi đúng là Hoàng Minh Vũ. Mời cô ngồi....

Cô gái kia mỉm cười gật đầu:

– Cảm ơn anh....

..

Người hữu duyên, ắt sẽ gặp lại.

Nhân duyên kiếp trước chưa tròn, kiếp này trả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi