Bà tôi đã chết hai tiếng trước - Vậy tại sao Bà vẫn đang ho?. Phần 3
Cuộc đời của tôi vỡ vụn khi tôi lên 6 tuổi.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày định mệnh đó như thể nó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Tôi đang nằm trên giường, mơ mộng về những thứ mà một cô bé sáu tuổi thường nghĩ tới - rất có thể là những chú kỳ lân hoặc những nàng tiên, nếu tôi phải đoán. Rồi sau đó, những tiếng va đập nặng nề, theo sau là những tiếng rên rỉ ngắt quãng đã phá tan mộng đẹp. Tôi choàng tỉnh dậy.
Tôi nằm trên giường băn khoăn về chuyện đang xảy ra, cho tới khi quyết định mình phải dậy. Trí nhớ của tôi ghi lại hình ảnh mình lật đật bước xuống nhà, bối rối trong sự "im lặng" quái đản. Tôi rùng mình - nhiệt độ trong phòng lạnh toát! Rồi tôi thấy cửa chính rộng mở, khí lạnh ùa vào kèm theo những cơn gió lan toả khắp căn phòng.
Và tôi nhớ được một chiếc xe màu bạc lạ lẫm lùi ra khỏi sân đỗ và vọt mất.
Giờ thì, tôi nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Hôm đó là Thứ Bảy, có nghĩa là Mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi nhà. Đặc biệt là rời đi mà không nói cho tôi biết. Bà đã để tôi lại một mình trong nhà! Và điều đó đáng sợ tới từng câu chữ.
Vậy nên đứa trẻ nhanh nhạy là tôi, đã nhấc điện thoại và gọi vào số của ba.
"Abigail đấy à?" Tôi nghe giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
"Không, là con, Naomi," tôi trả lời.
"Naomi? Cái gì cơ?" Ba ngừng lại một chút. "Sao con lại gọi cho ba? Sao con lại biết được số điện thoại nữa?"
"Ba nói cho con để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp," tôi đáp, "và Mẹ vừa lái một chiếc xe màu bạc lớn đùng khỏi nhà và để con lại một mình."
Ba tôi ngừng hẳn. "Cái gì cơ?"
"Con vừa ngủ dậy và con sợ quá, Ba ơi," tôi thừa nhận.
"Ba sẽ về nhà ngay," Ba tôi lên tiếng. Giọng của ông cũng sợ hãi hệt như tôi. "Con hãy ở yên đó. Đừng rời khỏi nhà và đừng mở cửa cho người lạ. Nếu cần, hãy gọi ba."
"Vâng ạ," tôi nói run rẩy rồi cúp máy.
Tôi dành nửa giờ tiếp theo như vậy, cuộn mình trên sàn nhà, hai tay bó gối, nhìn chằm chằm vô định, nước mắt chỉ trực tràn nhưng sự bối rối mới là ở trên tất cả. Rồi sau đó, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.
Cũng là một đứa trẻ ngu ngốc, tôi nhấc máy ngay lập tức và nói, "Ba ạ?"
"Đây là Hội Hoả Phượng Hoàng," một giọng nói lạ lẫm vang lên. "Chúng tôi có vợ của anh, Daniel Brehm ạ."
"Cháu không phải Daniel Brehm. Đó là ba cháu," tôi nói.
Đầu dây bên kia ngập ngừng giây lát, và tôi nghe thấy những lời lẽ khó nghe. Một cuộc bàn luận lẩm nhẩm vang lên. Cuối cùng, người đàn ông cũng lên tiếng, "Chúng ta có mẹ của cháu."
"Mẹ ấy ạ?" Tôi bật khóc, áp ống điện thoại sát vào tai. "Mẹ đang ở đâu thế ạ? Mẹ cháu ổn chứ? Nói với mẹ cháu là Naomi đang nói chuyện đi!"
Lại một quãng ngừng nữa. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm, "Làm thế nào mà ta có thể mặc cả với một đứa trẻ cơ chứ?"
Tiếng bàn luận lẩm bẩm lại vang lên. Tôi đã cảm thấy chán nản. Tôi dậm mạnh chân và hét, "Hãy im đi và đưa Mẹ cháu trở lại ngay!"
Ngay khoảnh khắc đó, Ba tôi đậu xe vào lề trước nhà và xộc thẳng vào cửa chính, nơi tôi vẫn để mở nãy giờ. "Naomi!" Ba tôi khóc, rồi sau đó thấy được ống nghe điện thoại trên tay tôi. Ông giằng lấy nó và nói, "Abigail, em ổn cả chứ?"
Ông ấy ngừng lại. Gương mặt dần trở nên căng thẳng và đôi mắt mở lớn khiếp sợ. Tôi chưa từng thấy biểu cảm đó trên gương mặt của ba. Cuối cùng, ông ấy gầm lên, "Các người là cái đéo gì và các người đã làm gì với vợ tôi?"
Lại là im lặng. Sau đó ông nói, "Abigail, nếu em đang nghe thấy, thì hãy ở yên đó. Anh và con sẽ tới ngay. Đừng lo. Và mày, thằng chó bắt cóc vợ tao, cảnh sát SẼ tìm ra mày. Lũ khốn."
Ông cúp máy. Hơi thở nặng nề và đôi bàn tay nắm chặt. Tôi nhớ rõ từng hình ảnh. Tôi chưa bao giờ được thấy ông giận dữ và dễ tổn thương đến vậy, và tôi cảm thấy hoảng loạn vì người ba vốn to lớn và mạnh mẽ lại có thể kinh sợ như bây giờ.
Sau đó ba gọi 911.
Những ngày, những tháng, những năm sau đó trôi qua như một vùng ký ức mờ ảo. Các nhà chức trách cử hàng loạt những đội ngũ tìm kiếm, nhưng họ chưa bao giờ tìm được gì. Mẹ Abigail và những kẻ bắt cóc dường như đã tan biến vào không khí. Rất nhanh sau đó, những hy vọng của Ba bị bóp méo thành một cơn thịnh nộ méo mó và ức chế. Bản tính hiền lành tốt bụng và ấm áp của ông biến mất dần khi năm tháng trôi qua, cho tới khi tôi không còn nhớ được gương mặt vui vẻ của ông trông như thế nào.
Và rồi, vào sinh nhật 18 tuổi của tôi, bà quay trở lại.
Ba Daniel đã rời nhà tới cơ quan từ sớm ngày hôm đó. Cũng như ngày định mệnh Mẹ Abigail biến mất, đó là một ngày Thứ Bảy. Tôi đang làm món ốp la, tự hỏi rằng liệu Ba đã hoàn toàn quên béng mất sinh nhật mình hay chưa. Đột nhiên chuông cửa vang lên một vài bận, như thể ai đó đang di ngón tay trên nút bấm.
"Tới ngay," tôi nói vọng ra, vặn nhỏ lửa trên món trứng ốp la và bước về phía cửa. "Vì chúa, anh bạn, đừng làm hỏng nút chuông chứ!" Tôi vẫn còn nhớ ý nghĩ của mình.
Tôi mở cửa và há hốc miệng trong sự ngạc nhiên. Mọi ý nghĩ bốc hơi khỏi não trong một tích tắc, bởi đứng đó là Mẹ Abigail, nhìn thật già nua và... thiếu sức sống.
"Mẹ à?"
"Naomi," Mẹ Abigail thì thầm. "Đã lâu đến như vậy rồi ư?"
"Đã mười hai năm rồi, Mẹ," Tôi đáp, rồi bắt đầu khóc nức nở. Bà ôm tôi thật chặt.
Chúng tôi cảm tưởng cứ ôm nhau như vậy trong giây phút vĩnh cửu. Sau đó bà nói, "Mẹ xin lỗi Naomi, nhưng con phải đi với mẹ. Nhanh lên."
"Tại sao ạ? Còn Ba thì sao?"
"Để lại một lời nhắn, làm nhanh lên," bà nói. "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Tôi nghe theo. Trong một phút tôi đã để lại một tờ nhắn trên bàn nói rằng tôi phải đi tới khu mua sắm với vài người bạn. Khi tôi đang đi theo mẹ Abigail tới xe, bà dừng lại. Sau đó bà thì thầm, "Đi theo mẹ, ngay."
Bà bắt đầu chạy về phía rừng, và tôi chạy theo bà cho tới khi chúng tôi gần tới bìa rừng. Chúng tôi nhìn thấy một chiếc xe bạc tiến tới chỗ đỗ xe trước nhà. Một người đàn ông và một người phụ nữ trong bộ vest đen bước ra và bước lên những bậc thang lên tới cửa chính. Họ nói chuyện trước cánh cửa, rồi sau đó người phụ nữ đá tung cánh cửa và bước vào trong.
Ôi chúa ơi! Tôi nghĩ.
"Vào xe ngay," mẹ Abigail rít lên.
Không biết phải làm gì khác, tôi làm theo mẹ. Bà vặn chìa khoá và lái ra khỏi đó nhanh tới mức như thể chúng tôi vừa dịch chuyển tức thời vào đường chính. Khi chúng tôi đã tới được đường cao tốc tôi lên tiếng hỏi, "Chúng ta đang đi đâu vậy mẹ? Tại sao chúng ta phải rời đi? Chuyện gì đã - "
"Thật là nhiều câu hỏi đó, Naomi," bà nói, và cười buồn. "Mẹ nhớ con thật nhiều, Để xem nào, mẹ có thể tóm tắt cho con ra sao đây. Mẹ bị bắt cóc bởi một giáo phái tên là Hội Hoả Phượng Hoàng. Nhiệm vụ của họ là..." Bà thở dài, lộ rõ sự do dự. "Họ muốn sự bất tử. Tất cả bọn họ."
"Thật nực cười," Tôi thốt lên.
"Đó chính xác là điều mẹ đã nghĩ, mười hai năm trước, khi mẹ bị bắt cóc lần đầu," mẹ Abigail nói. "Nhưng... Ồ, mẹ chưa nói cho con nhỉ. Mẹ đã suýt chết rất nhiều lần. Và mỗi lần mẹ đều thấy một bóng hình. Những người sùng đạo sẽ gọi hắn là thiên thần."
"Một thiên thần?" Chuyện gì vậy? Tôi hẳn phải đang mơ. Mẹ tôi chính xác là vừa cướp xe của lũ bắt cóc bà và đang nói về các thiên thần.
"Bóng hình kia tên là Michael," mẹ Abigail tiếp tục. "Và có thêm một nhân vật nữa, kẻ thù của Michael, mẹ cho là vậy. Mẹ không biết nhiều về họ. Tên của hắn là Lucifer."
"Ồ, phải, Lucifer. Để con đoán, mẹ đã gặp quỷ Satan." Tôi chẳng thể kiềm chế sự mỉa mai trong giọng mình.
Mẹ Abigail nhìn qua tôi. "Kiềm chế sự mỉa mai đi, xin con," bà nói sắc lẹm, và tôi phải im bặt. Bà thở dài. "Lucifer cần một vật chủ. Một cơ thể con người. Vậy nên hắn... hắn đã lấy mất đứa bé của mẹ. Em gái con."
Tôi không đáp lời. Tôi không thể. Sự tức giận trào dâng như một làn sóng bên trong tôi, hai bàn tay bất giác nắm chặt. Mẹ Abigail vẫn tiếp tục, giống như không hề thấy được phản ứng của tôi. "Hắn cướp lấy con bé - hắn - và hắn cho mẹ nuôi lớn vật chủ của Lucifer. Mẹ không được phép ra khỏi toà nhà, nhưng những thành viên của Hội thì lại được. Mẹ đã thuyết phục được một thành viên giúp đỡ mẹ lấy được địa chỉ của một thành viên khác có thể cho mẹ tá túc. Sau một thời gian thì mẹ cướp được chiếc xe này và giờ chúng ta đang đi tới nhà của thành viên đó. Nhưng Hội đã để ý. Chúng ta cần tới đó nhanh chóng, trước khi họ bắt được chúng ta. Mọi chuyện dễ hiểu chứ?"
Tôi ngừng lại và gật đầu. "Thế còn Lucifer thì sao?"
Bà thở dài, một tiếng thở dài nặng nhọc dài thượt, nhưng không đáp lời. Tôi cũng không cố gắng theo đuổi đáp án của mình.
Khoảng nửa tiếng phóng vượt tốc độ trên đường cao tốc và suýt bị cảnh sát tóm tới mấy lần, mẹ Abigail rẽ phải ra khỏi đường cao tốc. Chúng tôi đi trên một con đường đầy gió qua cánh rừng dày đặc. Có rất ít nhà cửa. Tôi kiểm tra đồng hồ. 8.27 phút sáng.
Chúng tôi lái xe như vậy một vài phút trước khi mẹ nhìn thấy một con đường nhỏ phía bên trái. Bà đỗ xe lại gần đó và ra khỏi xe, nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bước đi trong im lặng dọc con đường. Ai mà thấy được chúng tôi sẽ chỉ nghĩ đây là một cặp mẹ con hoàn toàn bình thường. Tôi ước vậy.
Tôi kiểm tra lại đồng hồ ở cuối đường - 8.44 phút. Mẹ Abigail bước tới và bấm chuông.
Trong một vài phút vẫn không có người mở cửa, và tôi nghe thấy một tiếng động từ bên trong vọng ra. Cánh cửa mở ra, đứng đó là một cậu bé khoảng mười hai tuổi.
"Tên tôi là Abigail Brehm," mẹ Abigail nói, "và đây là con gái tôi, Naomi. Chúng tôi đang tìm Anne Harison."
"Đúng nhà rồi đó," cậu bé nói, "nhưng bà ấy có thể đang... giờ hình như không phải lúc. Bà ta vừa chết vì ung thư phổi, sau tất cả. Dù vậy, nếu cô là người mà tôi đang nghĩ tới... lâu rồi không gặp, Abigail Muriel."
Mẹ Abigail quan sát cậu bé một cách cẩn thận. "Chờ đã, cậu là...?" Mắt bà mở lớn biểu hiện sự nhận thức.
"Phải," cậu bé lên tiếng. "Lucifer nhập vào một vật chủ, nên ta cũng tìm cho mình một thân xác. Họ đã dùng đúng tên, ơn chúa." Hắn ta nháy mắt. "Những cuốn sách cổ gọi ta là Michael."
#contiep
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro